“Khi ấy ánh mắt ta nhìn bà ta đầy căm hận, khiến bà ta sinh lòng dè chừng. Về sau, phụ thân định đưa ta cho tổ mẫu nuôi dạy, bà ta lại lập tức đứng ra, vu rằng ta lén vào bếp bỏ thạch tín vào cháo tổ yến của bà ấy…”
“Nực cười thật, khi đó ta chỉ vào trộm một cái màn thầu vì đói. Ăn không đủ no, lấy đâu ra tiền mà mua thạch tín để hạ độc?”
“Phụ thân ta tin lời bà ta, tức giận đến mức muốn dìm c.h.ế.t ta trong ao. Chính kế mẫu ấy lại giả bộ nhân từ cầu xin cho ta, giữ ta lại trong phủ — nhưng ta phải sống cuộc sống còn chẳng bằng hạ nhân.”
Ta ngẩng đầu nhìn nàng, khẽ hỏi:
“Những lời vừa rồi người nói với nàng ta… đều là thật sao? Người thật sự đã g.i.ế.c kế mẫu trước ngày xuất giá sao?”
“Từ lúc có thánh chỉ ban hôn, phụ thân ta liền nâng niu ta như châu ngọc, ngày ngày mơ mộng trèo cao. Dù danh tiếng trước kia của ta có tệ đến đâu, ông ta cũng ra sức che giấu.”
“Vậy thì, trước khi xuất giá, báo thù cho mẫu thân — chẳng phải là thời điểm tốt nhất sao?”
Thẩm Thu Vũ mỉm cười, đáp như thể chuyện chẳng có gì to tát.
Ta trầm lặng, ánh mắt u ám:
“Vừa rồi ta do dự, nếu ta dám liều mình… thì đệ đệ sẽ trở thành đứa trẻ côi cút trên đời này mất…”
Thẩm Thu Vũ nhìn ta thật sâu, rồi chậm rãi đứng dậy.
“Con so với ta năm đó đã mạnh mẽ hơn nhiều rồi. Nếu năm xưa ta cũng biết che giấu ngoan ngoãn như con hôm nay, có lẽ đã không phải chịu khổ lâu đến thế.”
Ta bước theo sau nàng, lại cất tiếng hỏi:
“Ta nghe hoàng hậu nương nương nói, trước đây người từng ở am Miểu Âm một thời gian?”
Nàng gật đầu: “Ta chịu ức h.i.ế.p đủ rồi, muốn vùng dậy, cầm gậy đ.á.n.h bị thương mấy kẻ nô tài dám bắt nạt mình, còn làm mù một mắt của ma ma quản sự. Kế mẫu liền lấy cớ đó đuổi ta đến am Miểu Âm — bà ta muốn ta c.h.ế.t ngoài đường, để khỏi phải tự mình ra tay.”
“Nhưng ta lại không c.h.ế.t. Ta vẫn sống, sống đến ngày hôm nay.”
“Có phải người đã gặp mẫu thân ta ở am Miểu Âm? Vì sao bà lại chọn người để gả vào Hầu phủ?”
Thẩm Thu Vũ bỗng khựng lại, trầm ngâm giây lát rồi nói:
“Có lẽ là vì trước kia ta sống quá khổ, nên mẫu thân con mới muốn để con thấy rõ — hành sự lỗ mãng thì sẽ có kết cục thế nào.”
Ta im lặng, không hỏi nữa, chỉ lặng lẽ đi sau lưng nàng trở về phủ.
Trước khi bước qua cửa, ta thấp giọng nhắc nàng:
“Lý Nhược Lan chắc chắn sẽ đến trước mặt phụ thân mách tội. Người phải cẩn thận đấy.”
Quả nhiên, vừa bước vào tiền sảnh, ta liền trông thấy gương mặt sa sầm của phụ thân.
“Nghe nói hôm nay nàng mượn danh Hầu phu nhân phủ Vinh Xương hầu để đ.á.n.h đích tỷ nàng giữa đường, lấy công trả thù riêng. Nếu còn dám cậy thế h.i.ế.p người, làm tổn hại thanh danh Hầu phủ, thì ta chỉ còn cách viết một tờ hưu thư mà thôi.”
Thẩm Thu Vũ tỏ vẻ tủi thân, uất ức nói:
“Hầu gia chưa rõ ngọn ngành, tỷ tỷ của thiếp bị điên, giữa đường cười nhạo thiếp là kế thất cũng đành, nhưng nàng còn nói… còn nói…”
Nàng nói tới đây thì ngập ngừng, cúi đầu liếc mắt nhìn ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phụ thân quay sang ta, hỏi:
“Ninh tỷ nhi, con có biết phụ nhân kia đã nói gì không?”
Thẩm Thu Vũ vội vàng xua tay:
“Những lời bẩn thỉu như thế, Ninh tỷ nhi vẫn nên đừng nghe thì hơn… Hầu gia muốn trách phạt gì, thiếp đều xin nhận.”
Nói đến đây, khóe mắt nàng rơi xuống mấy giọt lệ ấm ức, dáng vẻ đáng thương chẳng khác nào người bị ức h.i.ế.p thật sự.
Chỉ là… vừa bước chân vào cửa phủ mà sao như thể biến thành người khác — ngay cả nước mắt cũng nói rơi là rơi được.
Ta chợt tỉnh táo lại, đành thuận theo lời nàng mà nói tiếp:
“Hôm nay phụ nhân đó không chỉ mắng mẫu thân là kế thất, còn cười nhạo mẫu thân, bảo phụ thân có một ngoại thất không biết liêm sỉ, nói rằng sớm muộn gì mẫu thân cũng sẽ bị ả ta đè đầu cưỡi cổ.”
Sắc mặt phụ thân lập tức đen kịt như than.
Đúng lúc này, ma ma bên viện tổ mẫu đi đến, khẽ gọi Thẩm Thu Vũ:
“Phu nhân mau đến xem đi, tiểu thiếu gia đang khóc dữ lắm.”
Từ sau khi mẫu thân qua đời, đệ đệ ta cứ ốm liên miên, hay khóc quấy cả đêm, đến cả ta cũng dỗ không được.
Thẩm Thu Vũ chẳng những biết gấp giấy thành đủ thứ đồ chơi nhỏ nhắn xinh xắn, lại còn hay kể những câu chuyện thú vị, luôn có cách dỗ đệ đệ ta ăn uống ngoan ngoãn, ngủ yên giấc.
Nghe vậy, nàng liền nắm được cớ để thoát thân, lập tức quay sang phụ thân xin phép:
“Vậy thiếp xin được đến xem tình hình của An ca nhi.”
Phụ thân tuy đang cơn giận đầy bụng, nhưng cũng chỉ có thể nén xuống, phất tay bảo:
“Nàng đi đi.”
Trong phủ ai cũng rõ — tổ mẫu ta luôn xem trọng đệ đệ, đứa cháu đích tôn ấy là bảo bối trong lòng bà, hận không thể hái cả sao trời xuống để dỗ nó vui.
Ban đầu ta cũng nghĩ, Thẩm Thu Vũ lấy lòng đệ đệ chẳng qua chỉ là thủ đoạn để nịnh tổ mẫu.
Thế nhưng đến sinh nhật bốn tuổi của đệ đệ, nàng chẳng màng tổ mẫu xót cháu, vẫn mời tiên sinh đến khai trí cho thằng bé.
Nàng từng kể với ta, nếu di nương của nàng không mất vì khó sinh, thì nàng cũng đã có một đệ đệ.
Nếu đệ đệ nàng còn sống, nàng cũng mong nó học hành đàng hoàng, công thành danh toại.
Trong nàng, vừa có toan tính, lại vừa mang theo vài phần thật lòng.
Chính sự pha trộn ấy đã giúp Thẩm Thu Vũ đứng vững trong Hầu phủ.
Từng có lúc tổ mẫu chê nàng xuất thân thấp kém, nhưng nay lại thấy nàng mới xứng đáng là người gánh vác vị trí chủ mẫu.
Tổ mẫu bắt đầu ép phụ thân phải đến viện của nàng nghỉ lại mỗi đêm.
Ta đứng dưới hành lang, trông thấy một tiểu đồng lén từ cửa sau chuồn ra, chắc chắn là đến tiểu viện phía tây thành để báo tin cho Lý Nhược Lan.
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻