Chuyện này nhanh chóng truyền đến tai tổ mẫu. Bà lập tức mời Thái y đến bắt mạch an thai cho Lý Nhược Lan, hiếm hoi lắm mới trách Thẩm Thu Vũ một câu:
“Nó đang mang thai, dù gì con cũng nên nhường một chút.”
Thẩm Thu Vũ cúi thấp mắt, còn chưa kịp mở lời, thì ma ma thân tín bên cạnh tổ mẫu đã bước vào báo tin:
“Lão phu nhân, Mạnh thái y nói… không bắt được hỷ mạch của Lý di nương.”
Tổ mẫu cau mày: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Thái y bảo… tuy mạch tượng của Lý di nương có rối loạn, nhưng hoàn toàn không giống người đang mang thai.”
Thẩm Thu Vũ ngồi bên cạnh, vội đưa tay ôm ngực, thở hắt ra một hơi như vừa thoát nạn:
“May mà khi đó con tránh được… nếu không thì đã bị nàng ta vu oan rồi.”
Tổ mẫu tức đến mức suýt nữa ngã ngửa ra sau, sắc mặt trắng bệch.
Thẩm Thu Vũ vội vàng bước lên đỡ, một bên giúp bà thuận khí, một bên quay đầu ra lệnh:
“Còn không mau đến viện của Lý di nương, mời Mạnh thái y tới ngay!”
Hôm ấy, chuyện Lý di nương giả m.a.n.g t.h.a.i khiến phủ Vinh Xương Hầu náo loạn đến mức gà bay ch.ó sủa, không ai dám lớn tiếng, người người đều xôn xao.
Đáng tiếc, lúc ấy ta đã vào cung, chỉ có thể đọc được trong thư Thẩm Thu Vũ gửi đến — chẳng thể tận mắt chứng kiến màn kịch hay ấy.
Lý Nhược Lan vào phủ khi đang mang thai, từng khiến cả kinh thành xôn xao. Nay chuyện giả m.a.n.g t.h.a.i bị bại lộ, danh tiếng phủ Vinh Xương Hầu cũng trở thành trò cười cho cả kinh thành.
Ngay cả tổ mẫu — người từng khuyên mẫu thân khi còn bệnh nặng nên rộng lượng bao dung với Lý Nhược Lan — cũng vì tức giận mà phát bệnh, không còn cách nào nhẫn nhịn thêm được nữa.
Lý Nhược Lan bị đuổi ra trang viện ở ngoại thành.
Người hầu hạ nàng đều bị bán đi hết, chỉ để lại một nha hoàn tạp vụ thấp kém.
Chỉ là… có lẽ nàng vĩnh viễn không ngờ được — nha hoàn ấy chính là người do mẫu thân ta sắp xếp bên cạnh nàng từ trước khi qua đời.
Cũng chính nha hoàn đó là kẻ đã âm thầm hòa t.h.u.ố.c giả m.a.n.g t.h.a.i vào canh an thần mà nàng uống mỗi đêm.
Thẩm Thu Vũ nói, dùng cách này để khiến Lý Nhược Lan không được yên ổn trước khi ta từ trong cung trở về.
Thay vì bị động chờ đợi, chẳng bằng ra tay trước.
Mà Lý Nhược Lan… hoàn toàn không phải đối thủ của nàng.
Những năm tháng sau đó, sau khi tổ mẫu qua đời, Thẩm Thu Vũ đã nắm giữ quyền quản gia, trở thành người bên cạnh phụ thân được ông tin tưởng nhất.
Đệ đệ được nàng dạy dỗ rất chu đáo. Nàng hao tâm tổn sức, cuối cùng cũng giúp đệ đệ bái nhập môn hạ của Ngụy tiên sinh – người từng làm quan ở Hàn Lâm Viện, trở thành đệ tử cuối cùng của ông.
Thời gian thấm thoắt trôi qua như bóng câu ngoài cửa sổ, đệ đệ ta đã trở thành một thiếu niên khôi ngô tuấn tú, khí chất như ngọc.
Ngày ta đến tuổi cập kê và trở về phủ, theo lời hứa năm xưa, ta chuẩn bị chia một nửa hồi môn mẫu thân để lại cho Thẩm Thu Vũ.
Nàng khẽ lắc đầu:
“Ta đối xử tốt với An ca nhi, cũng là vì sau này muốn nương nhờ vào nó.”
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
Ta thoáng nghi hoặc:
“Ta nhìn ra được người thật tâm với An đệ. Đệ ấy từ nhỏ đã mất mẹ, từ lâu đã xem ngươi là mẫu thân thật sự. Nhưng chẳng phải người gả vào Hầu phủ cũng là vì quyền thế và tiền tài hay sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Giờ ta đã có quyền quản sự trong tay, vậy là đủ rồi. Còn con sau khi xuất giá, sẽ phải bôn ba lo toan đủ chuyện, tiêu tốn không ít ngân lượng đấy.”
Nàng ngừng một lát, rồi nói tiếp:
“Nếu chia thì… chi bằng chia cho ta ba nghìn lượng là được.”
“Ba nghìn lượng?”
“Ta đã tính rồi. Ba nghìn lượng đủ để ta sống nửa đời còn lại trong phú quý an nhàn.”
“Ý người là sao?”
Thẩm Thu Vũ thở dài:
“Cũng lạ thật. Lý Nhược Lan sống ở trang viện ngoài thành mấy năm khổ cực như vậy, lẽ ra phải tiều tụy tàn tạ mới đúng. Nhưng nghe nói nhan sắc nàng ta hiện giờ còn hơn cả năm xưa. Dạo gần đây, phụ thân con ngày nào cũng tới trang viện của nàng ta.”
Nàng khẽ thở dài:
“Biết đâu chừng, chẳng bao lâu nữa, vị trí ta ngồi sẽ chẳng còn vững.”
Ta bình thản đáp:
“Đó là vì gần đây nàng ta có được t.h.u.ố.c bí truyền trong cung, dùng xong thì dung nhan rực rỡ.”
“Là con đưa t.h.u.ố.c cho nàng ta sao?”
“Người từng nói với ta: nếu không có mười phần chắc chắn, thì đừng ra tay.”
Ta khẽ cong môi:
“Giờ thì… ta đã có đủ mười phần chắc chắn rồi.”
…
Hoàng hậu chỉ có một vị Công chúa dưới gối, bà vẫn luôn muốn kéo gần quan hệ với Thái tử.
Lúc ta bất cẩn rơi xuống hồ nước trong hậu cung, chính Thái tử đã cứu ta một mạng.
Hiện nay trong cung bắt đầu rộ lên tin đồn — nói rằng ta sắp được ban hôn cho Thái tử, trở thành Thái tử phi tương lai.
Tin tức như vậy, tự nhiên cũng truyền đến tai Lý Nhược Lan, người vừa mới được đón về phủ.
Nàng ngồi trước bàn trang điểm, giận đến mức ném cả lược xuống đất.
“Ta thật xem nhẹ ả tiện nhân đó — đúng là có chút bản lĩnh. Năm xưa chính nó từ trong cung viết thư về, khiến lão phu nhân sai người đưa ta ra trang viện ngoài thành, để ta chịu khổ sáu năm trời.”
“Tại sao nó lại được số mệnh tốt đến thế? Còn con gái ta – Diên nhi, lại chỉ có thể làm một thứ nữ bị lạnh nhạt? Hầu phủ con cháu thưa thớt, nếu ả Tống Nhuận Ninh kia mà xảy ra chuyện gì, thì tương lai và những vinh quang mà một đích nữ đáng được hưởng chẳng phải sẽ thuộc về Diên nhi sao?”
Những năm ở ngoài trang viện, người mà Lý Nhược Lan hận nhất chính là ta và Thẩm Thu Vũ.
Nàng hận ta — vì ta từng mở lời khuyên tổ mẫu đuổi nàng ra khỏi phủ.
Nàng hận Thẩm Thu Vũ — vì bao năm qua chiếm giữ ngôi vị chủ mẫu trong Hầu phủ.
Nực cười là, nàng oán trách tất cả chúng ta khiến nàng khổ sở, nhưng lại chẳng hề hận phụ thân ta.
Năm đó khi xảy ra chuyện, nếu phụ thân thật sự muốn bảo vệ nàng, cũng chẳng phải việc gì khó.