Chủ Mộ

Chương 1: CHƯƠNG 1



Văn án:

 

Khi tôi đang livestream trong ký túc xá thì bị cư dân mạng phát hiện trần nhà đang rỉ nước.

 

Mọi người liên tục bảo tôi gọi thợ của trường đến sửa.

 

Chỉ có một dòng bình luận xuất hiện:

 

【Ký túc các cậu là một căn phòng quan tài, người ở bên trong… không ai có thể sống mà rời khỏi đó đâu.】

 



 

Chương 1:

 

Lúc đó đã mười một giờ đêm, vừa nhìn thấy dòng bình luận kia, sống lưng tôi bỗng lạnh buốt một trận.

 

Còn chưa kịp mở miệng, các cư dân mạng khác đã lao vào c.h.ử.i trước:

 

【Ý gì đây, nguyền rủa người ta à?】

 

【Giữa đêm nói phòng quan tài cái gì, dọa c.h.ế.t người ta rồi!】

 

【Có ý đồ xấu thì có, Nguyễn Nguyễn mau kick cái tài khoản đó đi, đừng để người đó làm bẩn livestream!】

 

Trong lúc tôi còn ngây ra chưa phản ứng kịp, người đó lại gửi thêm một dòng nữa:

 

【Có cửa mà không có cửa sổ, là đại kỵ trong phong thủy. Sinh khí vào không được, t.ử khí cũng thoát không ra được. Lâu dần, người sống bên trong đều không thể tiếp tục sống nữa.】

 

Cư dân mạng lập tức mắng càng dữ.

 

【Đồ thần kinh à?】

 

【Nguyễn Nguyễn mau kick người đó đi!】

 

Tên tôi là Nguyễn Nguyễn, tôi chỉ là một beauty blogger nghiệp dư. Người trong livestream đa số đều là fan của tôi, ban đêm vào xem là để học tips dưỡng da trước khi ngủ, chứ không phải để nghe kể chuyện ma.

 

Tôi cũng rất muốn kick cái người kỳ lạ đó ra ngoài, nhưng không hiểu sao… tay cứ không nhấn nổi.

 

Khóe mắt tôi liếc lên trần nhà đang rỉ nước, cảm giác bất ổn trong lòng càng lúc càng mạnh.

 

Ký túc xá này vốn là phòng chứa đồ cải tạo lại, đúng thật là phòng duy nhất không có cửa sổ của cả tầng.

 

Tôi và ba người bạn cùng phòng sống ở đây, lúc đầu ai cũng không hài lòng, nhưng mấy năm nay trường mở rộng tuyển sinh, ký túc thiếu chỗ, bọn tôi đành phải chấp nhận.

 

Tôi nhìn vào cái ID kia, tên là “Tiểu Nhiễm” kia… hình như không phải fan quen mặt của tôi.

 

Thấy bình luận mắng mỏ càng lúc càng nhiều, tôi mở miệng:

 

“Cô gái tên Tiểu Nhiễm kia ơi, đừng tung mấy lời mập mờ hù người như vậy nha. Không thì tôi đành kick cô đó.”

 

Gần như vừa dứt câu, Tiểu Nhiễm đã gửi thêm một dòng nữa:

 

【Tấm ván trên nóc quan tài là phần dễ mục nhất. Mưa lâu ngày sẽ khiến nước thấm ngược xuống dưới. Nhưng các cô không ở tầng cao nhất, vậy tại sao cứ hễ trời mưa là trần phòng lại rỉ nước từ trên xuống?】

 

Tôi sững người.

 

Tuy tôi thường livestream trong ký túc xá, nhưng tôi chưa từng nói cho fan biết bọn tôi ở tầng mấy.

 

Hơn nữa, dù bên ngoài đúng là đang mưa thật, nhưng phòng này không có cửa sổ, người xem livestream tuyệt đối không thể nhìn ra được từ màn hình.

 

Dòng bình luận đó vừa xuất hiện, toàn bộ livestream im lặng mất vài giây.

 

Ngay sau đó, bắt đầu có người tin lời cô ta.

 

【Vãi… tôi bắt đầu thấy sợ rồi đấy.】

 

【Hình như cô ấy nói đúng thật…】

 

Nhưng lập tức có người phản bác:

 

【IP của Nguyễn Nguyễn mấy hôm nay đều là khu vực có mưa, người này chắc chỉ đoán bừa thôi.】

 

【Không biết nửa đêm nói vậy là có mục đích gì nữa, Nguyễn Nguyễn mau kick người này đi!】

 

Tôi nhìn chằm chằm vào ID của Tiểu Nhiễm, sống lưng càng lúc càng lạnh.

 

Bởi vì… cô ta nói đúng hết.

 

Phòng bọn tôi, chỉ những ngày mưa trần nhà mới bị rỉ nước.

 

Trong khi rõ ràng chúng tôi không ở tầng cao nhất, mà tôi cũng đã hỏi bạn ở những phòng khác rồi, dù cùng tầng hay khác tầng nhưng chẳng ai bị như vậy cả.

 

Tôi liền khẽ mở miệng:

 

“Cô nói ký túc xá bọn tôi là phòng quan tài… vậy nó có ý nghĩa gì?”

 

Vài giây sau, tim tôi đột nhiên thắt lại.

 

Có lẽ để phân biệt với những bình luận khác, Tiểu Nhiễm đã đổi chữ của mình thành màu đỏ… nhìn trên màn hình rõ ràng như m.á.u vậy.

 

【Ký túc nữ mà xây thành phòng quan tài, là để làm vật bồi táng. Trong bốn người các cô, có một người là đã c.h.ế.t rồi, chính là chủ mộ. Ba người còn lại, là vật tế.】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 



 

Câu nói đó khiến da đầu tôi tê rần.

 

Tôi quay đầu lại, lặng lẽ nhìn sang các bạn cùng phòng.

 

Ký túc xá này chia phòng ngẫu nhiên, ai cũng thuộc các khoa khác nhau.

 

Lúc này, Tần Tiếu khoa Văn đang ngồi ở bàn, đeo tai nghe, vừa xem video ngắn vừa ăn mì ly, thỉnh thoảng còn cười phá lên.

 

Mạnh Lệ Nhi khoa Hóa, hoa khôi của khoa, đang ung dung sơn móng tay cho mình.

 

Còn Ngô Lam, học bá khoa Y kiêm trưởng phòng ký túc, vẫn đang ở ngoài tự học, chưa quay về.

 

Ai nhìn qua cũng chỉ thấy toàn những nữ sinh bình thường, hết sức bình thường, quan hệ hằng ngày cũng luôn rất hòa thuận.

 

Trong số này… lại có một người là chủ mộ sao?

 

Không biết có phải mặt tôi tái quá hay không, Tiểu Nhiễm lại gửi thêm một bình luận nữa:

 

【Cho dù cô với các bạn thân thiết đến đâu, cô cũng phải chấp nhận một sự thật, trong số họ, đã có một người c.h.ế.t rồi. Oán khí chưa tan, nên đã tìm cách kéo ba người các cô xuống bồi táng.】

 

【Nghi thức này kéo dài một trăm ngày. Tới ngày thứ một trăm, sẽ đóng nắp quan tài và chôn xuống, lúc đó nghi thức sẽ hoàn thành.】

 

Tôi liếc sang tờ lịch để trên bàn nhỏ, cổ cứng đờ lại.

 

Bình luận cũng nổ tung.

 

【Khoan đã, nhập học ngày 1 tháng 9, vậy chẳng phải… ngày mai chính là ngày thứ 100 à?!】

 

【Tôi hơi sợ rồi đó, tôi vừa mới nhìn thử… may quá ký túc xá bọn tôi có cửa sổ, hu hu.】

 

Giữa một loạt bàn tán hỗn loạn, dòng chữ đỏ như m.á.u của Tiểu Nhiễm lại hiện lên:

 

【Nếu các cô nhập học đúng ngày 1 tháng 9, vậy tối nay chính là cơ hội cuối cùng của các cô. Nếu đêm nay không tìm ra được con quỷ đó, thì ba người còn lại sẽ c.h.ế.t vào ngày mai.】

 

Tay tôi bắt đầu run.

 

Trong bình luận có fan lâu năm đứng ra bảo tôi:

 

【Con bé gọi Tiểu Nhiễm kia, nửa đêm ngồi bịa chuyện ma là muốn trả thù xã hội hả?!】

 

【Fan cũ của Nguyễn Nguyễn đều biết cô ấy rất nhát, phim kinh dị còn không dám xem mà!】

 

【Nguyễn Nguyễn, hay là cậu ra ngoài hít thở tí đi, phòng không cửa sổ bí lắm, nhìn mặt cậu xanh quá rồi.】

 

【Đúng đó, Nguyễn Nguyễn đi dạo một vòng đi! Cô ta bảo không ai rời khỏi được mà, cậu xuống tầng một cái là biết bả nói bậy ngay.】

 

Tôi cầm điện thoại lên, đứng bật dậy.

 

Đúng vậy, chỉ cần tôi xuống lầu một chuyến, livestream cho mọi người xem tôi rời khỏi phòng, thì lời của cô ta tự khắc sẽ bị bác bỏ.

 

Nghĩ vậy rồi, tôi cầm điện thoại, vừa livestream vừa đi ra ngoài.

 

Thế nhưng, ngay khi tôi đi ngang cửa…

 

Một bàn tay đột nhiên từ phía sau vươn ra, nắm lấy cổ tay tôi.

 

Bàn tay ấy lạnh buốt.

 

Tôi hoảng đến mức suýt hét lên, giật mình quay phắt lại, đối diện là một đôi mắt ẩn sau cặp tròng kính dày.

 

Là Tần Tiếu.

 

Cô ấy vốn chăm chú xem video ngắn, vậy mà lúc tôi bước ngang qua, lại bất ngờ chụp lấy tôi một cái.

 

“Nguyễn Nguyễn, muộn thế này rồi...” - Tần Tiếu nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt:

 

“Cậu còn đi đâu vậy?”

 

Ánh đèn huỳnh quang phản chiếu lên tròng kính, che khuất hoàn toàn ánh mắt của cô.

 

Không biết có phải do tâm lý hay không mà tôi bỗng cảm thấy Tần Tiếu… khác hẳn thường ngày.

 

Cổ họng tôi khô khốc, phải cố nuốt nước bọt mới nói ra được một câu:

 

“Tớ ra ngoài đi dạo một chút.”

 

Tần Tiếu khẽ nhíu mày: “Trời đang mưa lớn mà.”

 

…Cô ấy không cho tôi đi?

 

Chẳng lẽ Tần Tiếu… mới chính là chủ mộ?

 

Ngay lúc ý nghĩ đó lóe lên, tôi chợt nhận ra suy nghĩ của mình hình như đã bị dắt đi theo hướng của Tiểu Nhiễm kia mất rồi.

 

Nhưng đúng lúc tôi còn đang nghĩ xem làm sao gỡ tay khỏi Tần Tiếu, thì cô ấy lại chủ động buông ra.

 

Cô quay người lấy một chiếc ô, đưa cho tôi:

 

“Cầm ô theo đi, tiện đường gọi Ngô Lam về luôn.”