Chương 2:
Tôi nhận lấy ô, vội vàng bước ra khỏi phòng.
Tôi cứ tưởng Tần Tiếu sẽ ngăn tôi lại, vậy mà cô ấy chẳng hề cản.
Chẳng lẽ…
Tim tôi đập thình thịch, một suy nghĩ vụt hiện lên.
… Bởi vì Ngô Lam còn chưa về.
Đúng! Theo lời Tiểu Nhiễm, chủ mộ cần ba vật tế, thiếu một cũng không được.
Hiện giờ Ngô Lam còn chưa về, mà Tần Tiếu thì chắc chắn không biết tôi đã nhận ra có gì đó không ổn. Trong mắt cô ấy, tôi đi xuống rồi sẽ quay lại ngay, thậm chí còn đưa Ngô Lam về cùng.
Nghĩ đến đây, tôi lục từ túi áo ngủ ra chiếc điện thoại còn lại, tôi vốn có hai máy, một để livestream, một để dùng hằng ngày.
Tôi lập tức nhắn cho Ngô Lam.
【Chị Lam, đừng về vội!!!】
Không có hồi âm.
Tôi lại bấm gọi.
Cũng không ai bắt máy.
Chắc cô ấy đang trên đường.
Thôi kệ, cứ xuống tầng trước đã, biết đâu tôi có thể chặn được Ngô Lam trên đường cô ấy từ phòng tự học quay về.
Trong lúc bận nhắn cho Ngô Lam, tôi đã đi hết dãy hành lang dài và đứng trước cửa khu thang máy.
Thế nhưng, khi bước vào trong…
Tôi bất chợt nhận ra:
Màn hình hiển thị của cả hai thang máy đều đen thui.
Thang máy… ngừng hoạt động hết rồi.
Một luồng hơi lạnh buốt chạy dọc sống lưng, cảm giác bất thường càng lúc càng rõ rệt.
Tôi bỗng ý thức được môi trường quanh mình… có vấn đề rất lớn.
Lúc nãy trên đường đến đây, tôi đã đi dọc hành lang.
Mặc dù gần 12 giờ đêm rồi, nhưng bình thường vào giờ này hành lang luôn rất đông.
Người ra rửa mặt, người đi lấy đồ ăn khuya, người trải t.h.ả.m tập yoga, người học từ vựng … lúc nào cũng có người.
Nhưng vừa rồi tôi đi qua cả hành lang.
Không gặp một ai.
Tất cả cửa phòng đều đóng kín, trong thứ ánh sáng lờ mờ, sự im lặng bao trùm.
Chân tôi bắt đầu run lên.
Trong lúc này, chiếc điện thoại đang livestream trên tay tôi liên tục hiện bình luận, mọi người đều hối tôi mau xuống lầu.
Nhưng kỳ lạ thay, Tiểu Nhiễm lúc này còn nói không ngừng lúc nãy, lại không xuất hiện nữa.
Tôi nuốt khan một cái, nhìn sang cánh cửa thoát hiểm cạnh thang máy.
Đẩy cửa ra là cầu thang bộ. Bọn tôi ở tầng ba, chạy xuống chắc chỉ mất chưa đầy một phút.
Chỉ cần ra khỏi ký túc… mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Nghĩ vậy, tôi lao vào cầu thang, chạy xuống dưới.
Trong đầu chỉ còn đúng một ý nghĩ, phải rời khỏi ký túc xá này, càng xa càng tốt.
Cầu thang cũng giống hệt hành lang, không có một bóng người.
Tôi cắm đầu chạy xuống, thoáng chốc đã vượt qua hai tầng. Có lẽ vì quá hoảng sợ, khi xuống đến tầng cuối cùng, chân tôi trượt một bước, cả người ngã nhào ra.
Điện thoại văng khỏi tay, tôi lồm cồm bò dậy, vội vàng nhặt lên.
May mà livestream vẫn chưa tắt.
“Tốt quá, tôi xuống tầng một rồi.”
Tôi nói to trước camera, như để tự trấn an.
Thế nhưng trên màn hình thì im phăng phắc.
Tất cả bình luận như đều biến mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vài giây sau mới có vài dòng xuất hiện…
Nội dung giống hệt nhau.
【Nguyễn Nguyễn, cậu quay đầu lại đi……】
Da đầu tôi lập tức tê rần.
Cảm giác không đúng đang điên cuồng trào lên trong lòng và tôi đã thật sự nhận ra…
Tôi rõ ràng đã chạy xuống hai tầng rồi, nhưng đây không phải tầng một.
Tôi quay đầu lại nhìn…
Một luồng lạnh buốt chạy thẳng lên sống lưng, da gà nổi khắp người.
Con số phía sau tôi vẫn sáng rõ: 3.
Tôi… vẫn đang ở tầng ba.
…
Quỷ đả tường…
Nếu như trước đó, tuy bị ảnh hưởng bởi lời Tiểu Nhiễm nhưng trong lòng tôi vẫn còn giữ chút hy vọng cô ta chỉ nói bừa thôi.
Thì vào khoảnh khắc này, tôi mới thật sự nhận ra, không phải tôi tự dọa mình.
Tôi thật sự gặp phải chuyện mà khoa học không thể giải thích.
Trên màn hình điện thoại, bình luận của cư dân mạng bắt đầu cuồn cuộn hiện lên.
Chia làm hai phe rõ rệt.
Một phe hoảng sợ y như tôi:
【Mọi người đều thấy trên livestream rồi mà, Nguyễn Nguyễn thật sự chạy xuống hai tầng đó!】
【Đây chính là quỷ đả tường, cô ấy không thể rời khỏi tầng ba! Tiểu Nhiễm nói đúng rồi!】
Phe còn lại thì vẫn không chịu tin chuyện ma quỷ, bắt đầu hoài nghi tôi:
【Nguyễn Nguyễn, có phải cậu với đồng bọn đang bày trò câu view không đấy?】
【Đúng rồi, tôi cũng nghi ngờ là tự biên tự diễn, gọi là quỷ đả tường nhưng thật ra chỉ dán số 3 ở cả hai tầng thôi, trò lừa bịp rẻ tiền!】
【Mà công nhận diễn xuất của streamer này được đấy, mặt trắng bệch như ma thật kìa hahahaha】
Những bình luận phía sau phần lớn đều là người mới vừa vào livestream, họ không quen tôi, nên tha hồ chế giễu. Có người thậm chí bắt đầu c.h.ử.i tôi, nói tôi vì câu view mà không từ thủ đoạn.
Nhưng tôi chẳng còn tâm trí để để ý nữa. Nhìn chằm chằm vào màn hình, tôi run giọng hỏi:
“Tiểu Nhiễm… Tiểu Nhiễm, cô còn đó không?”
Không có phản hồi.
Tiểu Nhiễm không gửi thêm bất kỳ dòng nào nữa.
Tuyệt vọng từ từ dâng lên trong lòng, tôi đứng giữa cầu thang trống rỗng, c.h.ế.t lặng và hoang mang.
Tôi không thể thoát khỏi ký túc xá này cũng không dám quay lại căn phòng quỷ dị đó, nơi có những người hoặc không còn là người.
Đúng lúc ấy, từ phía dưới truyền đến tiếng bước chân.
Một tiếng, rồi một tiếng nữa.
Gót giày chậm rãi gõ xuống mặt đất, nhịp điệu đều đặn.
Trong khung cảnh c.h.ế.t lặng ấy, tiếng bước chân ấy lại giống như… một nhịp trống đẹp đến kì dị.
Tiếng bước chân từ dưới đi lên, càng lúc càng gần.
Tôi đứng c.h.ế.t trân, đôi chân như bị đông cứng lại, muốn chạy cũng chạy không nổi.
Trong bóng tối, một bóng người dần hiện ra.
Tóc dài đen, váy trắng.
Tôi nhìn trân trân, thấy cô ấy bước thẳng tới trước mặt mình.
“Nguyễn Nguyễn.” Người đó khẽ gọi, “Sao em đứng ở đây?”
Tôi sực tỉnh, nhờ ánh sáng mờ mờ mới nhìn rõ được gương mặt đối diện.
Là Ngô Lam.
“Chị Lam…” cổ họng tôi run run.
Trong số mấy người bạn cùng phòng, tôi thân với Ngô Lam nhất. Tuy mới quen không lâu, nhưng tình cảm lại rất sâu.