Chủ Mộ

Chương 11



Chương 11:

 

Đầm trắng.

 

Giày trắng.

 

Ngô Lam chỉ liếc qua bảng giá thôi đã muốn ném ngay cái hộp đi.

 

Đắt kinh khủng.

 

Cô còn cố ngăn Nguyễn Nguyễn lại, không cho đi thanh toán, nhưng Nguyễn Nguyễn nhất quyết giằng ra.

 

“Chị Lam, chị không biết chị mặc cái này đẹp tới mức nào đâu! Em tuyên bố, từ giờ chị chính là Lưu Diệc Phi của A Đại!”

 

“Dù sao sinh nhật chị cũng sắp đến mà, coi như cái này là quà sinh nhật em tặng chị nha!”

 



 

“Bốp.”

 

Khi phản ứng lại được, chai rượu trong tay Ngô Lam đã vỡ nát trên sau đầu tên chủ tịch hội sinh viên.

 

Hắn đổ sập xuống đất, mềm oặt như một bao tải rách.

 

Ngô Lam đứng ngây ra, trống rỗng mà nghĩ:

 

Đây là mạng người thứ tư trên lưng mình rồi nhỉ.

 



 

Cái camera trong con hẻm đó từ lâu đã hỏng.

 

Ngô Lam xử lý t.h.i t.h.ể của hắn.

 

Cô là sinh viên Y khoản này đúng là có lợi thế.

 

Chỉ là… bộ đồ bảo hộ dính máu, trước khi kịp thủ tiêu, đã bị Mạnh Lệ Nhi nhìn thấy.

 

Ngô Lam nghĩ: thấy thì thấy thôi.

 

Dù sao cô cũng biết, mình sớm muộn gì cũng sẽ bị tìm ra.

 

Nên trước khi điều đó xảy ra… làm được gì thì cứ làm cho xong là được.

 

Khi quay về trường, Ngô Lam nhìn thấy xe cảnh sát.

 

Cảnh sát đang trong khuôn viên, tìm người hỏi chuyện, họ đã bắt đầu điều tra vụ của chủ tịch hội sinh viên.

 

Trở lại ký túc xá, Nguyễn Nguyễn chạy đến bên cô, đưa cho cô một chiếc túi cầm rất nặng.

 

“Chị Lam, mang cái này đi, rời khỏi đây ngay.”

 

Trong túi nặng trĩu, Nguyễn Nguyễn đã rút toàn bộ số tiền mặt có thể rút ra được.

 

Ngô Lam hơi bất ngờ.

 

“Em biết gì rồi sao?”

 

Nguyễn Nguyễn lắc đầu mạnh, đôi mắt đã đỏ hoe:

 

“Em chẳng biết gì cả… chị Lam, chị đi đi.”

 



 

Thực ra, Ngô Lam đã từng nghĩ đến chuyện rời đi.

 

Đêm hôm đó, cô nằm trên giường, suy nghĩ rất lâu.

 

Cảnh sát sẽ tìm ra cô.

 

Họ sẽ hỏi động cơ gây án và rồi sớm muộn cũng sẽ lần ra chuyện của Nguyễn Nguyễn.

 

Những vết thương từng bị chôn sâu sẽ bị xé toang lần nữa, những bức ảnh kia sẽ lại bị đem ra làm chứng cứ.

 

Ngô Lam không muốn chuyện đó xảy ra.

 

Cô đã hứa sẽ bảo vệ Nguyễn Nguyễn.

 

Hơn nữa… đi thì đi được đâu?

 

Dù có trốn đến chân trời góc biển, sớm muộn cũng bị phát hiện thôi.

 

Thế nên rạng sáng hôm đó, Ngô Lam lặng lẽ rời khỏi phòng ký túc.

 

Nguyễn Nguyễn bị đ.á.n.h thức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Cô lơ mơ hỏi:

 

“Chị Lam… sao thế ạ?”

 

Ngô Lam khẽ nói:

 

“Không có gì đâu, ngủ ngon.”

 

Đó là lời tạm biệt cuối cùng.

 

Ngô Lam đi lên sân thượng.

 

Mọi chuyện… kết thúc tại đây là được rồi.

 

Rạng sáng hôm ấy, Ngô Lam mặc chiếc váy trắng mà Nguyễn Nguyễn tặng.

 

Và rồi, giống như một cánh chim trắng gãy cánh cô rơi xuống.

 



 

Nhiều năm sau, Nguyễn Nguyễn tốt nghiệp.

 

Trong phòng thí nghiệm mà Ngô Lam từng làm việc, cô tìm thấy một cuốn sổ.

 

Đó là nhật ký của Ngô Lam.

 

【Ngày X tháng X năm X Hôm nay đi ăn beefsteak với Nguyễn Nguyễn. Tôi không biết dùng d.a.o nĩa, nhân viên phục vụ cười tôi. Nguyễn Nguyễn là một người rất dịu dàng. Lần đầu tiên tôi thấy em ấy nổi nóng mắng lại nhân viên, sau đó giúp tôi cắt miếng steak ra.】

 

【Ngày X tháng X năm X Trường tổ chức buổi giao lưu kết bạn. Tôi không muốn đi, vì tôi không biết ăn mặc. Nguyễn Nguyễn cho tôi mượn váy của em ấy, còn trang điểm giúp tôi.】

 

【Hôm đó có vài nam sinh xin WeChat của tôi, tôi không nhớ rõ. Tôi chỉ nhớ Nguyễn Nguyễn rất xinh. Em ấy nói hôm nay em ấy trang điểm kiểu mèo nhỏ thuần – dục. Tôi không hiểu. Nhưng cô ấy hỏi tôi có đẹp không. Tôi lập tức gật đầu thật mạnh: Đẹp! Hôm đó Nguyễn Nguyễn uống hơi nhiều, kéo tôi đứng hát giữa con đường vắng. Trong tầm mắt xa xa có đèn neon và những tòa nhà chọc trời. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy thành phố này thật đẹp.】

 

【Ngày X tháng X năm X Nguyễn Nguyễn có người yêu rồi. Tôi hơi cô đơn. Kết quả là lần đó khi về ký túc, tôi nghe thấy em ấy cãi nhau với bạn trai.】

 

【“Anh dựa vào cái gì mà nói xấu chị Lam?” 】

 

【Bạn trai kia nói: “Nguyễn Nguyễn, tin anh đi, trực giác anh mách rằng Ngô Lam không phải người tốt.” 】

 

【Nguyễn Nguyễn nói: “Vậy anh nói xem chị ấy là loại người gì? Tôi mù, tôi điếc, hay tôi không có não chắc?! Giữa chúng ta chấm dứt rồi. Đừng để tôi nhìn thấy anh nữa!”】

 

【… Nguyễn Nguyễn ngốc. Ngốc đến mức khiến người ta không biết phải làm sao.】

 

【Ngày X tháng X năm X Nguyễn Nguyễn nói, chúng tôi sẽ làm bạn trọn đời. Thật sự được sao?】

 

【Một kẻ mục ruỗng, đen tối, bẩn thỉu như tôi.】

 

【Và một người sạch sẽ, xinh đẹp, tốt lành như em ấy.】

 

【Có thể làm bạn cả đời sao?】

 

【Đừng tùy tiện hứa với tôi như thế.】

 

【Tôi sẽ tin đấy.】

 

【Ngày X tháng X năm X Sinh nhật tôi, Nguyễn Nguyễn bảo tôi hãy ước một điều ước. Tôi nói, hy vọng có một ngày được đưa Nguyễn Nguyễn về quê tôi. Nơi đó rất nghèo, nhưng có thể nhìn thấy những vì sao mà trong thành phố không thể thấy.】

 

【Sao ở rất sáng, rất đẹp. Khi con người chìm trong bóng tối cùng cực mà vẫn nhìn thấy sao, thì sẽ cảm thấy mọi thứ… cũng không đến mức tuyệt vọng như vậy.】

 

【Nguyễn Nguyễn không hiểu ẩn ý của tôi, em ấy chỉ nói: “Ủa cái đó mà cũng gọi là điều ước à? Đợi nghỉ hè rồi đi lúc nào chả được!”】

 



 

Mùa hè năm đó, Tiểu Nhiễm và Kỳ Chiêu lại gặp Nguyễn Nguyễn.

 

Cô ấy cùng nhóm leo núi đi leo núi trong rừng, tình cờ gặp hai người đang trên đường đến nhận việc.

 

Nguyễn Nguyễn hào hứng vẫy tay gọi họ lại uống bia chung, vẫn vui tươi, hoạt bát như trước.

 

Cô không nhắc chuyện cũ, nên Tiểu Nhiễm và Kỳ Chiêu cũng không hỏi.

 

Hôm ấy trời đẹp lạ thường.

 

Họ cùng ngồi giữa núi rừng, ngước nhìn bầu trời đêm vô tận.

 

Trên cao là vô số vì sao lớn sáng lấp lánh.

 

Nguyễn Nguyễn ngẩng đầu lên, ánh sao phản chiếu lên gương mặt cô.

 

Cô khẽ nói:

 

“Trời nhiều sao quá…”

 

Rồi cô bỗng bật khóc.

 

HẾT