Chủ Mộ

Chương 10



Chương 10:

 

Thực ra, Tiểu Nhiễm đã từng muốn cứu Ngô Lam.

 

Cô ấy thuộc phái Tố Hồ, còn Kỳ Chiêu thuộc phái Truy Hồn một người có thể đảo ngược thời tuyến, một người có thể phong hồn giữ phách.

 

Nhưng… cũng vô ích.

 

Người truy hồn chỉ có thể phong ấn một linh hồn còn nguyên vẹn.

 

Còn hồn phách của Ngô Lam, sau khi đỡ cú đ.á.n.h cuối cùng của Mạnh Lệ Nhi thay tôi… đã vỡ nát đến mức không thể cứu nổi nữa.

 

Tựa như tờ giấy mục đã để qua bao năm chỉ cần chạm nhẹ, lập tức tan thành bụi.

 

Thế nên họ chỉ có thể đứng nhìn cô ấy biến mất, bất lực.

 

“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó.”

 

Ở khoảnh khắc cuối cùng, trên gương mặt Ngô Lam lại thoáng hiện lên một nụ cười dịu dàng.

 

“Mọi lựa chọn là do tôi tự chọn. Không cần buồn thay cho tôi. Và đừng nói với Nguyễn Nguyễn bí mật của tôi. Có thể bảo vệ con bé… tôi rất vui rồi.”

 

Trong giây cuối cùng trước khi tan biến, Ngô Lam ngẩng đầu nhìn bầu trời.

 

khẽ nói:

 

“Trời nhiều sao quá…”

 

Tiểu Nhiễm và Kỳ Chiêu cùng ngẩng đầu nhìn lên.

 

Trên trời… chẳng có gì cả.

 

Đến khi họ cúi đầu xuống lại, Ngô Lam đã biến mất.

 

Linh hồn theo gió mà đi, tan vào bầu trời đang dần sáng.

 

Ngoại truyện – Ngô Lam

 

Ngô Lam sinh ra ở một thôn nhỏ hẻo lánh.

 

Mẹ cô mất rất sớm, ba lại cưới vợ kế và sinh thêm một đứa em gái.

 

Nhà nghèo túng.

 

Năm Ngô Lam tốt nghiệp cấp hai, cô thi được thủ khoa toàn huyện, trường cấp ba trọng điểm của tỉnh đồng ý nhận cô vào lớp Chuyên.

 

Nhưng mẹ kế đã từ chối thay cô.

 

Bà ta nói:

 

“Nhà nghèo thế này, lấy đâu tiền cho mày đi học.”

 

Sau đó, mẹ kế còn tự ý dạm ngõ cho cô, đối tượng là một gã đàn ông độc thân ở thôn bên, tuổi đã lớn, trước đó ba đời vợ đều c.h.ế.t, giờ bỏ tiền ra mua người thứ tư.

 

Ngô Lam biết rất rõ, ba và mẹ kế muốn để dành tất cả tiền cho em gái cô ấy dùng.

 

Vậy nên cô ấy không được đi học.

 

Cô ấy phải gả cho lão đàn ông kia sớm, rồi cũng sẽ sớm mà c.h.ế.t đi.

 

Em gái thật ra chẳng biết gì cả.

 

Con bé còn nhỏ, từ bé được nuông chiều, đến kỳ nghỉ hè cũng không yên tĩnh được, kéo Ngô Lam ra hồ chứa nước để bơi.

 

Tai nạn đến bất ngờ.

 

Em gái bị chuột rút, vùng vẫy giữa lòng hồ.

 

Con bé kêu:

 

“Chị ơi! cứu em với!”

 

Ngô Lam vốn dĩ muốn cứu em mình.

 

Cô nhanh chóng cởi áo ngoài, lao xuống nước.

 

Nhưng vào khoảnh khắc ấy… một hạt giống đen tối, sâu trong lòng cô, bỗng nảy mầm.

 

Nếu không còn đứa em này… thì cuộc đời cô sẽ không còn bị bán đi nữa.

 

Ngô Lam bắt đầu bơi chậm lại.

 



 

Em gái cô c.h.ế.t đuối.

 

Hồ chứa ấy năm nào cũng có vài đứa trẻ lén đi bơi rồi gặp nạn.

 

Người nhà thì đau đớn tột cùng, còn người ngoài, ngoài tiếng thở dài và nhắc con mình cẩn thận hơn, thật ra chẳng ai nhớ lâu.

 

Khi ba mẹ kế hay tin, vội vàng leo lên xe chạy về bệnh viện huyện. Vì chạy quá gấp mà gặp tai nạn.

 

Ba cô c.h.ế.t ngay tại chỗ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mẹ kế được đưa vào viện cấp cứu, nhưng ba ngày sau… cũng không qua khỏi.

 

Chỉ trong một mùa hè, Ngô Lam trở thành đứa trẻ mồ côi.

 

Cô một mình lo liệu tất cả tang sự.

 

Đêm xuống, đối diện ba tấm di ảnh, Ngô Lam cúi đầu, trong lòng thì thầm:

 

“Tôi là kẻ g.i.ế.c người.”

 



 

Ngô Lam nhận được toàn bộ số tiền trong nhà.

 

Không nhiều, nhưng đủ để cô học đến đại học.

 

Thế là cô cầm số tiền đó, thi tốt nghiệp, rồi tiếp tục thi đại học, từng bước từng bước, đều với điểm số tốt nhất.

 

Lên đại học là lần đầu tiên Ngô Lam rời khỏi quê.

 

Những bạn cùng phòng đều đến từ thành phố lớn, họ nói những chuyện cô nghe chẳng hiểu.

 

Không ai thích cô cả.

 

Thế là cô lại sống co mình, trầm lặng, đơn độc.

 

Cũng may cô quen rồi.

 

Dù sao từ nhỏ đã chưa từng được yêu thương… sống như vậy, cô vẫn sống được.

 

Thật ra mối quan hệ trong phòng ký túc không hề tốt.

 

Bề ngoài hòa khí, đằng sau thì bàn tán nói xấu nhau.

 

Chỉ có mỗi con ngốc tên Nguyễn Nguyễn là luôn cho rằng quan hệ trong phòng ký túc rất hòa thuận.

 

Một đứa hoàn toàn trái ngược với Ngô Lam, hoạt bát, tốt bụng, nhát gan, suy nghĩ đơn giản tới mức khiến người ta sốt ruột.

 

Chỉ cần trang điểm xinh xắn một chút là có thể vui vẻ cả ngày.

 

Gặp gián thì sẽ vừa khóc vừa chạy trốn, núp sau lưng cô.

 

…Cái dáng vẻ đó, khiến Ngô Lam nhớ tới em gái mình.

 

Thế là cô buộc phải thay Nguyễn Nguyễn g.i.ế.c con gián.

 

Một chuyện nhỏ xíu như vậy, vậy mà lại đổi lấy sự ngưỡng mộ thành thật của Nguyễn Nguyễn.

 

Ngô Lam nghe Nguyễn Nguyễn trịnh trọng cãi lại trước mặt Mạnh Lệ Nhi và Tần Tiếu:

 

“Chị Lam tốt lắm, hai cậu đừng có thành kiến với chị ấy.”

 

Thật đúng là… ngốc mà.

 

Ngô Lam chỉ khẽ lắc đầu, trong lòng lại dâng lên một cảm giác vừa chua vừa ấm.

 

Cảm giác ấy điều khiển cô, để rồi trong khoảnh khắc Nguyễn Nguyễn khóc một mình, cô đã không thể làm như không nhìn thấy.

 

Cô hỏi:

 

“Em sao vậy?”

 

Nguyễn Nguyễn vừa khóc vừa kể, nước mũi nước mắt hòa vào nhau, kể hết chuyện bị chủ tịch hội sinh viên lừa tình lừa tiền.

 

Thật là… buồn chán.

 

Thế giới này chưa bao giờ thiếu những cô gái ngu ngốc.

 

Ngô Lam vốn không định xen vào.

 

Nhưng không hiểu vì sao, khi thấy tên chủ tịch hội sinh viên kia đi một mình trong con hẻm tối… cô lại bước lên phía trước theo bản năng.

 



 

Đòi lại số tiền đó thật ra là chuyện dễ như trở bàn tay.

 

Loại nam sinh bình thường như vậy, dù bên ngoài có đeo bao nhiêu hào quang đi nữa thì cuối cùng cũng chỉ là cái vỏ rỗng hèn nhát mà thôi.

 

Còn Ngô Lam không giống hắn.

 

Cô đã thật sự mang trên lưng ba cái mạng người.

 

Ngô Lam đem toàn bộ số tiền lấy lại được ném cho Nguyễn Nguyễn.

 

Nguyễn Nguyễn mừng đến sáng bừng cả mặt, phản ứng đầu tiên lại là muốn đưa toàn bộ tiền đưa cho Ngô Lam.

 

… Trên đời làm sao lại có người ngốc đến mức này.

 

Ngô Lam chỉ thấy bất lực.

 

Cô không cần.

 

Thế mà Nguyễn Nguyễn lại lôi thẳng cô đến quầy đồ hiệu.

 

Nguyễn Nguyễn dùng chính số tiền đó, mua cho Ngô Lam một bộ đồ.