Triệu thái thái bất lực thở dài: “Vậy thì làm phiền cô nhé, Hạ tiểu thư. Con bé này đúng là chẳng để người ta yên tâm chút nào.” Bà lại liếc vào trong phòng một cái, hạ thấp giọng nói: “Hôm nay chắc là tôi hiểu lầm nó rồi, nhưng mà nó chẳng chịu nói đàng hoàng, còn lôi cả chuyện cũ ra cãi, nói là tôi chọc tức khiến mẹ chồng bỏ đi. Tôi tức đến hoa cả mắt, chẳng biết trời đất đâu nữa, vớ lấy cái chổi lông gà là đánh cho nó một trận…” Bà đưa tay xoa ngực, “Thôi tôi không nói nữa, giờ chỗ này vẫn còn đau đây. Cô trông chừng nó giúp tôi với.”
“Vâng, lát nữa tôi sẽ bảo nó về. Bác cứ yên tâm.”
Hạ Anh Kỳ tiễn Triệu thái thái xong, bưng cái tô lớn vào nhà.
“Xem mẹ em mang gì tới cho em này.” Cô đặt cái tô sứ lớn xuống trước mặt Triệu Mỹ Vân. “Nhìn xem, cơm cải xào mỡ heo kèm sườn chiên đấy nhé, thơm chưa? Mẹ em còn cho cả đậu nành vào cơm nữa, chậc chậc chậc… chỉ ngửi thôi đã muốn ăn rồi…” Cô cười đẩy nhẹ vai Triệu Mỹ Vân. “Mỹ Vân à, mẹ em vẫn thương em đấy chứ. Không thì đã chẳng đích thân mang cơm tới tận đây cho em đâu.”
Triệu Mỹ Vân cúi đầu, không nói gì.
“Em ăn đi, ăn xong thì về sớm một chút. Mẹ em mà lo thì khổ cả hai.” Hạ Anh Kỳ cười, đặt đôi đũa trước mặt cô.
“Bà ấy thì thương gì em, trong đầu bà ấy chỉ có con trai thôi…” Triệu Mỹ Vân lẩm bẩm, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên: “Hồi nãy em nghe mẹ nói, anh của chị đang làm ở đồn cảnh sát đúng không?”
“Ừ, anh ấy là pháp y. Trước còn từng đi du học nữa đấy.” Hạ Anh Kỳ nói. Dạo gần đây, điều cô thích nhất chính là được người khác nhắc đến chuyện này. Trước giờ cô chưa từng tự hào về anh trai như bây giờ.
Hạt Dẻ Rang Đường
Triệu Mỹ Vân cầm đũa lên, lùa mấy thìa cơm rồi lại dừng lại.
“Em muốn nhờ anh ấy giúp một chuyện, được không ạ?”
“Chuyện gì vậy?” Hạ Anh Kỳ suy nghĩ một chút rồi hỏi, “Có liên quan đến bạn em đúng không?”
Triệu Mỹ Vân gật đầu, “Bạn em tên là Tôn Mai, chữ ‘Mai’ trong hoa mai. Mất tích từ ngày 10 tháng 4 đến giờ vẫn chưa tìm thấy. Em đã gọi cho cha mẹ cô ấy mấy lần rồi, nhưng xem ra vẫn không có tin gì. Em muốn…” Cô cúi đầu nhìn mặt bàn, “Em muốn nhờ anh cả chị giúp hỏi thử xem có manh mối nào không.”
“Chuyện đó không thành vấn đề. Lát nữa anh ấy về, chị sẽ nói với anh ấy.”
Lần này, Triệu Mỹ Vân cuối cùng cũng nở nụ cười: “Giá mà em biết anh ấy làm ở đồn cảnh sát sớm hơn, em đã đi tìm rồi.”
“Anh ấy mới bắt đầu làm thôi.” Thấy tâm trạng cô bé đã tốt hơn, Hạ Anh Kỳ lại hỏi: “Người nói chuyện với em sáng nay là anh họ của Tôn Mai à?”
“Đúng rồi, là anh họ của Mai Mai.” Triệu Mỹ Vân lại đặt đũa xuống, “Trước đây họ từng đính hôn, nhưng sau đó nhà Mai Mai nghèo đi, gia đình anh ta không còn coi trọng nữa, nên hai người đã hủy hôn. Nhưng Mai Mai vẫn còn tình cảm với anh ta. Cô ấy mất tích vào ngày 10 tháng 4, còn ngày trước đó, tức ngày mùng 9, cô ấy nói với em là hôm sau sẽ đi làm. Việc đó là do anh họ giới thiệu. Chị nói xem, em có nên đi tìm người đó không?”
“Cảnh sát đã đến tìm anh ta chưa?”
“Có chứ, nhưng anh ta nói với cảnh sát rằng hôm đó có sắp xếp cho Mai Mai đi làm, nhưng cô ấy không tới. Ban đầu em tin là thật, nghĩ chắc cô ấy bị lừa dọc đường rồi. Nhưng hôm qua em mới biết, sáng ngày xảy ra chuyện, tức mùng 10, Mai Mai từng đến nhà anh họ cô ấy. Em nghĩ, chắc lúc đó anh ta nói là sẽ chở cô ấy đi làm, nên cô ấy mới đến.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Vậy làm sao em biết cô ấy từng đến nhà anh họ?”
“Anh họ cô ấy cũng ở đường Bối Đương, số 18 khu Khánh Phong, một căn nhà lớn có cả vườn. Hôm qua em đi ngang qua đó, thì ông chủ tiệm sửa giày trước cổng gọi em lại, bảo bạn em mau đến lấy giày.” Thấy Hạ Anh Kỳ hơi khó hiểu, cô bé liền giải thích: “Em và Mai Mai từng cùng đến nhà anh ta, cũng từng sửa giày ở đó, nên ông chủ nhớ mặt em và biết Mai Mai là bạn em. Ông ấy bảo hôm đó Mai Mai mang giày đến sửa, nói chút nữa sẽ quay lại lấy. Nhưng hôm đó, ông chủ dẹp tiệm sớm vì sau đó vợ ông chạy tới nói em trai ông ở quê gặp chuyện, nên ông phải vội vàng về gấp. Một tuần sau mới quay lại. Ông cứ canh cánh mãi việc Mai Mai chưa lấy giày, vừa hay hôm qua em đi ngang, nên gọi em lại. Em nhờ ông nhớ lại là ngày nào, ông ấy nói là ngày mùng 10, còn bảo đã tận mắt thấy Mai Mai bước vào khu Khánh Phong.”
Hạ Anh Kỳ nghe xong liền hiểu: “Vậy thì em tìm anh họ cô ấy hỏi cũng có lý đấy chứ.”
“Em biết ngay Hạ tiểu thư thông minh, nói cái là hiểu liền. Không như mẹ em, trong đầu ngoài chuyện bếp núc với mấy quân bài mạt chược thì chẳng còn gì khác.” Nhắc đến mẹ, Triệu Mỹ Vân lại bĩu môi khinh bỉ, nhưng Hạ Anh Kỳ nhìn ra được, tâm trạng cô bé đã khá hơn rất nhiều.
“Hôm nay chị có nấu canh bí đao nấu cà chua với măng khô và măng tươi đấy, em ăn cơm đi, chị múc cho em một bát.” Hạ Anh Kỳ vừa nói vừa đứng dậy vào bếp. Trước khi đi, cô còn quay lại nhìn Triệu Mỹ Vân một cái, trong lòng cứ ngẫm lại những điều Triệu Mỹ Vân vừa kể. Cô cảm thấy… chuyện này thật sự không đơn giản chỉ là “mất tích”.
Cô vừa bước vào bếp, mới cầm lấy bát canh thì đã nghe thấy tiếng bước chân, thì ra là Triệu Mỹ Vân cũng đi vào.
“Hạ tiểu thư, chị nói xem, có khi nào Mai Mai gặp chuyện không? Mấy ngày nay lòng em cứ rối như tơ vò, làm gì cũng chẳng yên. Em thấy báo chí thường có tin mất tích, cuối cùng thì người bị bán vào mấy chỗ đó, hoặc là… bị giết… Chị nói xem, có khi nào Mai Mai cũng…”
Hạ Anh Kỳ cảm thấy vào lúc thế này, mấy câu an ủi thừa thãi thực ra chẳng ích gì, chi bằng cứ nói thẳng để Triệu Mỹ Vân sớm có chuẩn bị tâm lý.
“Mỹ Vân, nếu cô ấy mất tích đã lâu mà vẫn không có tin tức gì, em nên chuẩn bị sẵn tinh thần cho tình huống xấu nhất.” Cô nói.
Triệu Mỹ Vân ngây người.
“Em là bạn của cô ấy, em đã cố hết sức rồi, như vậy là đủ.” Hạ Anh Kỳ nói tiếp, “Chuyện này tốt nhất vẫn nên để cảnh sát điều tra, em đừng tự mình tìm gặp ông anh họ gì đó nữa. Ai biết anh ta đã làm gì.”
Triệu Mỹ Vân nghe ra ý khác trong lời cô nói: “Chị cũng thấy anh ta có vấn đề, đúng không?”
Hạ Anh Kỳ không phủ nhận: “Chị chỉ cảm thấy, chuyện này ít nhiều có liên quan đến anh ta. Phải rồi, sáng nay em hỏi anh ta, anh ta nói gì?”
“Anh ta nói là chưa từng gặp Mai Mai! Nói là ở nhà chờ suốt hai tiếng nhưng không thấy bóng dáng đâu cả! Dối trá! Em chỉ nhìn mặt anh ta là biết ngay anh ta đang nói dối!” Triệu Mỹ Vân tức tối, “Em nói chị nghe, Hạ tiểu thư, cái tên Trần Tổ Khang đó từ bé đến lớn đã là tay chuyên nói dối rồi, gặp ai nói chuyện nấy, hai mặt như chảo!”
“Anh ta tên là Trần Tổ Khang à?”
“Đúng vậy. Cả nhà anh ta đều lấy chữ ‘Tổ’ làm tên đệm, cũng được coi là gia đình lớn, nhưng loại nhà đó thì chẳng mấy ai ra hồn cả. Trước đây, anh ta vừa thề thốt với Mai Mai là sau này sẽ cưới cô ấy, dắt cô ấy về Hàng Châu sống, vậy mà lại lén lút cặp kè với con gái nhà số 15 trong Khu Khánh Phong!”
Hạ Anh Kỳ vừa định hỏi thì Triệu Mỹ Vân đã nói luôn.