Triệu Mỹ Vân oán trách mẹ thiên vị em trai. Hạ Anh Kỳ cũng nhìn ra được, đúng là Triệu thái thái có phần thiên vị con trai hơn thật, nhưng nói bà đối xử tệ với Triệu Mỹ Vân thì lại không hẳn. Cô nghĩ, Triệu thái thái thường xuyên làm ngơ trước những yêu cầu của con gái không phải vì cố ý mà là vì cái khó của người nội trợ. Triệu tiên sinh chỉ là một kế toán nhỏ trong cửa hàng bách hóa, với thu nhập của một mình ông phải nuôi cả gia đình bốn người, lại còn phải lo cho hai đứa con ăn học thì đúng là rất chật vật.
Dù vậy, cô cũng hiểu được cảm giác của Triệu Mỹ Vân. Hồi em trai cô còn sống, cô cũng hay có cảm giác mình bị lãng quên, lúc nào cũng nghĩ rằng cha mẹ thương em trai nhất, còn mình thì chẳng khác nào một người quản gia miễn phí trong nhà. Mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều do cô lo liệu, nhưng hễ có chút lợi lộc gì, cha vẫn luôn nghĩ đến em trai đầu tiên. Tuy nhiên, cô không nói những điều đó cho Triệu Mỹ Vân biết, cảm thấy chẳng cần thiết. Hơn nữa, cô cũng chắc chắn, Triệu Mỹ Vân vẫn chưa thể gọi là “bạn” của cô được.
Lúc đó, cô chợt nhớ ra, từ khi cô chuyển đến sống ở đây, Triệu Mỹ Vân hầu như cách hai ngày lại ghé nhà cô chơi. Nhưng hai tuần gần đây lại chẳng thấy bóng dáng đâu.
“Triệu thái thái, dạo này sao không thấy Mỹ Vân sang nhà tôi nữa vậy? Có phải dạo này bài vở bận quá không?” Cô hỏi, lòng có chút lo lắng không biết liệu mình có vô tình nói gì sai khiến cô bé giận hay không.
“Không có đâu,” Triệu thái thái vội nói, “Gần đây tâm trạng nó không tốt, chẳng muốn đi đâu hết. Tôi gọi, nó cũng chẳng buồn đáp lại.”
“Sao tâm trạng lại không tốt?”
Triệu thái thái có chút do dự, nhưng rồi vẫn nói: “Bạn nó mất tích rồi.”
“Mất tích?”
Triệu thái thái gật đầu, “Ừ, con bé đó hồi trước cũng hay đến nhà tôi chơi, chắc nó cũng từng nhắc với cô rồi đấy – Tôn Mai, gọi là Mai Mai.”
Triệu Mỹ Vân quả thật đã nhiều lần nhắc đến người bạn đó. Hai đứa hình như là bạn học từ nhỏ, còn cùng tham gia câu lạc bộ kịch của trường.
“Có phải là có cha làm ở ngân hàng không?” Hạ Anh Kỳ hỏi.
“Phải rồi, đúng nó đấy. Cha con bé trước làm phó phòng ở ngân hàng, sau không biết sao lại nghỉ, nghe nói mở công ty gì đó nhưng thất bại, sau đó thì ngày nào cũng uống rượu, chẳng làm gì cả. Mẹ thì nóng nảy, thấy mặt con là chửi. Thành ra nó không chịu nổi không khí ở nhà, suốt ngày chạy sang nhà tôi.”
“Thế sao lại mất tích được?”
“Tôi cũng không rõ đầu đuôi. Nó nói với Mỹ Vân là không muốn học nữa, định đi tìm việc. Có một hôm bảo ra ngoài thử việc, rồi từ đó không thấy về nữa. Mỹ Vân sang nhà tìm thì mẹ nó cũng không biết nó đi đâu. Theo tôi thì chắc là bị kẻ xấu lừa rồi, chẳng biết bị dắt đi đâu nữa.”
“Vậy chuyện này đã báo cho cảnh sát chưa?” Hạ Anh Kỳ hỏi.
“Báo rồi chứ. Nhưng mà cũng mấy hôm rồi, chẳng có tin tức gì…” Triệu thái thái chợt dừng lời, mắt nhìn chằm chằm về phía bên kia đường. Hạ Anh Kỳ cũng quay đầu nhìn theo, thấy Triệu Mỹ Vân đang kéo tay một nam thanh niên, hai người có vẻ đang cãi nhau. Đột nhiên, cô nhớ lại rằng Triệu thái thái thường dạy con gái “không được nói chuyện bừa bãi với đàn ông”, “con gái phải biết giữ mình”, mà giờ phút này Triệu Mỹ Vân lại đứng giữa phố như thế, chắc chắn là đã trốn học… Cô quay lại nhìn Triệu thái thái, thấy mặt bà đã đanh lại vì giận.
“Hay để tôi gọi Mỹ Vân sang đây?” Hạ Anh Kỳ sợ Triệu thái thái nổi giận quá mất khôn, chạy ra giữa phố mà tát con thì mất hết thể diện con gái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng Triệu thái thái như không nghe thấy cô nói gì, đã lao vọt sang bên đường.
Hạt Dẻ Rang Đường
Khi Hạ Anh Kỳ đuổi kịp, Triệu thái thái đã đứng trước mặt Triệu Mỹ Vân, tát cho cô bé một cái vang dội.
“Đồ sao chổi! Mẹ chắt bóp từng đồng cho mày đi học, còn mày thì sao? Đứng giữa đường lôi kéo đàn ông! Học hành đến độ mất cả liêm sỉ! Đồ đ*!” Bà nghiến răng chửi rủa.
Triệu Mỹ Vân ôm mặt khóc nức nở, “Mẹ… mẹ nói cái gì vậy! Anh ta—” Cô bé định giải thích, nhưng quay đầu lại thì thấy chàng trai kia đã biến mất, “Mẹ, anh ta là anh họ của Mai Mai! Là người cuối cùng từng gặp Mai Mai đó!” Nói xong, Triệu Mỹ Vân vừa khóc vừa bỏ chạy.
Tối hôm đó, khi Hạ Anh Kỳ vừa nấu cơm xong, đã nghe tiếng gõ cửa. Cô tưởng là anh trai về, mở cửa ra thì thấy Triệu Mỹ Vân đang đứng đó, nước mắt đầm đìa.
“Mỹ Vân? Em sao vậy?”
“Hạ tiểu thư… hôm nay em có thể ngủ lại nhà chị không?” Triệu Mỹ Vân nức nở hỏi.
Hạ Anh Kỳ nhìn thấy trên cánh tay cô bé có vết trầy mới, biết ngay là lại bị đánh nữa rồi, liền vội kéo cô vào nhà.
“Em ăn cơm chưa?”
Triệu Mỹ Vân lắc đầu, “Em không muốn ăn…”
“Lại cãi nhau với mẹ à? Sao em không chịu nhịn một chút? Không thể nhẹ nhàng mà nói chuyện với mẹ sao?” Hạ Anh Kỳ trách nhẹ, giọng đầy quan tâm. “Tầm tuổi này, mẹ nào chẳng hay nóng nảy? Nhường mẹ một chút không được sao?” Cô cúi xuống xem vết thương, không chảy máu, chỉ có hai vết bầm. “Coi như mẹ em còn đánh nhẹ đấy. Ngày xưa mẹ chị đánh là lần nào cũng chảy m.á.u cơ. Thôi nào, đừng khóc nữa, mai là đỡ rồi.”
Triệu Mỹ Vân lại khẽ nức nở: “Mai Mai cũng biến mất rồi, mẹ em lại thế này… Em thấy trên đời này chẳng ai thật lòng quan tâm đến em cả! Tối nay em không về đâu!”
“Đừng nói dại vậy…” Hạ Anh Kỳ đang định an ủi thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cô bước ra mở, thì thấy là Triệu thái thái. “Con bé đang ở chỗ tôi.” Cô nhẹ giọng nói.
“Tôi biết!” Triệu thái thái hằm hằm liếc vào trong phòng, rồi dúi vào tay cô một cái bát lớn: “Đừng để nó ăn cơm nhà cô, muốn ăn thì ăn cơm nhà mình!”
Hạ Anh Kỳ biết rõ, dù Triệu thái thái miệng mắng dữ dằn, nhưng thật ra vẫn rất quan tâm đến con gái. Cô mỉm cười nhận lấy cái bát sứ vẽ hoa lam.
“Để tôi khuyên nhủ nó.” Cô dịu dàng nói.