“Chị định hỏi làm sao em biết đúng không? Là do chính em tận mắt thấy đấy. Có lần em đi ngang Khu Khánh Phong, bắt gặp Trần Tổ Khang đứng trước cửa nhà số 15, nói chuyện thân mật với một cô gái, cô ta còn khoác tay lên vai anh ta nữa. Em kể chuyện đó cho Mai Mai nghe, vậy mà cô ấy lại bảo em đừng can thiệp. Mai Mai là người quá hiền lành! Em nghĩ, chắc là Mai Mai phát hiện bí mật của anh ta, khiến anh ta nổi điên, giả vờ bảo có việc làm để lừa cô ấy tới, rồi hại cô ấy…”
Thấy Triệu Mỹ Vân lại sắp khóc, Hạ Anh Kỳ vội nói: “Mấy chuyện này hiện giờ đều chỉ là phỏng đoán của em thôi. Chị nghĩ em nên kể lại lời của ông chủ tiệm sửa giày cho cảnh sát, để họ điều tra Trần Tổ Khang.”
Triệu Mỹ Vân nghẹn ngào lắc đầu: “Đã mấy ngày rồi, bọn cảnh sát chẳng điều tra ra gì cả. Em thấy họ đâu có nghiêm túc tìm kiếm. Nếu như cha của Mai Mai là thị trưởng, hay thủ lĩnh Thanh bang gì đó, chắc họ đã ra tay từ lâu rồi. Nhưng bây giờ… Em vẫn muốn tự mình tìm hiểu thêm.”
Hạ Anh Kỳ còn muốn khuyên nhủ thêm, thì ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ.
Hạt Dẻ Rang Đường
Lần này chắc là anh trai cô. Cô vội ra mở cửa. Quả nhiên là anh trai, trên tay còn cầm một gói giấy dầu.
“Nè, cho em này.” Anh trai đưa cho cô.
Cô mở ra xem, là mề gan vịt của tiệm Thiệu Vạn Sinh, từ lúc đến Thượng Hải, cô đã thích món ăn vặt mặn mặn ngòn ngọt này rồi. “Anh tới Thiệu Vạn Sinh đấy à?”
“Không, đồng nghiệp cho.” Anh trai trả lời qua loa.
Hạ Anh Kỳ thấy anh trai liếc nhìn về phía Triệu Mỹ Vân.
Triệu Mỹ Vân lập tức bước tới chào hỏi: “Em chào anh, đại ca ca.” Thật kỳ lạ, cô bé thân với Hạ Anh Kỳ hơn, nhưng lại luôn gọi là “Hạ tiểu thư”, trong khi gần như chưa từng trò chuyện mấy với anh trai cô, lại quay ra gọi đầy thân thiết là “đại ca ca”.
Anh trai như thường lệ, giả vờ không nghe thấy Triệu Mỹ Vân chào, lặng lẽ đi thẳng lên lầu.
Hạ Anh Kỳ biết rõ, anh trai xưa nay vốn không thích trong nhà có khách. Dù là người đã gặp nhiều lần, chỉ cần chưa từng trò chuyện, anh cũng mặc định xem là “người xa lạ”. Hơn nữa, từ sau khi bị đánh tàn phế, Hạ Anh Kỳ cũng cảm thấy anh trai cố ý tránh né việc tiếp xúc quá nhiều với phụ nữ.
Triệu Mỹ Vân cũng nhìn ra anh không hoan nghênh mình, nhưng cô bé chẳng mảy may để ý. Vì cô bé đã quá quen với vẻ mặt phiền chán, ghét bỏ, thờ ơ của anh, đến mức gần như miễn dịch.
“Anh ấy chắc đi làm vất vả lắm nhỉ?” Triệu Mỹ Vân lúng túng hỏi.
Hạ Anh Kỳ trừng mắt nhìn anh một cái, “Kệ anh ấy, anh ấy vẫn thế. Em ăn hết cơm đi, rồi về sớm một chút, đừng để mẹ lo.”
Triệu Mỹ Vân khẽ “vâng” một tiếng, cúi đầu lặng lẽ ăn tiếp.
Hạ Anh Kỳ thì lên lầu, gõ cửa phòng anh trai.
Khi anh mở cửa, đã thay sang quần áo mặc ở nhà. “Cô bé về chưa?” anh hỏi.
“Chưa. Anh không thể lịch sự chút à? Dù sao người ta cũng là hàng xóm của mình.” Sau khi khép cửa, Hạ Anh Kỳ không nhịn được trách nhẹ, “Anh từng nghe câu ‘bán anh em xa mua láng giềng gần’ chưa? Với lại, người ta đến tìm anh là có chuyện đấy.”
Cô kể vắn tắt lại việc Triệu Mỹ Vân nhờ vả. Anh trai cô thoáng sững người.
“Cô ấy học trường nữ sinh Văn Cảnh?” anh hỏi.
“Đúng rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh ngây người nhìn cô gần năm giây rồi nói tiếp: “Anh nghĩ việc này có thể liên quan đến vụ án xác c.h.ế.t bọn anh phát hiện hôm nay. Anh đi gọi điện.”
“Xác chết?” Hạ Anh Kỳ vừa định hỏi cho rõ, thì anh đã lao xuống lầu, cầm lấy điện thoại.
“A lô… đến đây một chuyến đi… có đầu mối quan trọng… lạ thật, cậu tưởng tôi lừa cậu à?… tôi trông giống loại người quan tâm đến cậu lắm sao?… đương nhiên là manh mối! Tùy cậu có đến không!… hỏi gì lắm thế!” Anh mất kiên nhẫn, gác máy luôn.
Nghe giọng điệu, hình như anh đang nói chuyện với người quen. Nhưng ở đồn cảnh sát, có ai thân với anh vậy sao?
“Anh gọi cho ai thế?”
Anh cười: “Cảnh sát, còn ai nữa?” Rồi anh bước vào phòng khách, nơi Triệu Mỹ Vân vẫn đang ăn cơm một mình.
Anh tiến lại gần.
“Bạn học của em có tên tiếng Anh không?”
“Có chứ,” Triệu Mỹ Vân rất vui khi anh chịu mở lời, “Cô ấy tên là Rose. R, O…” Triệu Mỹ Vân định đánh vần, nhưng anh lập tức ngắt lời.
“Anh biết cách đánh vần.” Anh nhìn chằm chằm vào cô một lúc, rồi mới chậm rãi nói: “Anh đã gọi một cảnh sát đến, người đó sẽ nói chuyện kỹ hơn với em.”
Triệu Mỹ Vân mỉm cười gật đầu: “Cảm ơn anh, đại ca.”
Anh vào bếp múc cơm, Hạ Anh Kỳ đi theo sau.
“Anh… có phải anh đã biết điều gì rồi không?” cô hỏi.
“Hôm nay bọn anh khai quật được mười thi thể. Trong đó có một nữ t.h.i t.h.ể tên rất có thể là ROSE. Cô ấy cũng học ở trường nữ sinh Văn Cảnh. Không biết trường đó có bao nhiêu người tên Rose.” Anh ngừng một chút, rồi nói tiếp, “À, nếu bạn của cô ấy thật sự gặp chuyện, thì có phải dạo này cô ấy không đến nhà mình nữa là vì quá đau buồn không?”
Mười thi thể?! Hạ Anh Kỳ bị câu nói của anh làm cho choáng váng, nhưng rất nhanh cô đã nhận ra điều anh thật sự muốn nói lại chính là… nửa câu sau cùng.
Trên đường đến, Đường Chấn Vân đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý. Anh nghĩ, nếu Hạ Mạc đã nói là chuyện công, là việc của vụ án, thì anh chỉ cần tập trung vào thu thập manh mối. Còn về chuyện Hạ Anh Kỳ sẽ phản ứng thế nào khi nhìn thấy anh, anh quyết định tạm thời không nghĩ tới thì hơn, bởi càng nghĩ, anh lại càng thấy rối ren. Lúc này, anh chỉ muốn mau chóng đến nơi, nhanh chóng gặp được cô.
Theo địa chỉ mà Hạ Mạc đã đưa, chẳng bao lâu anh đã tìm được số 7 trong một khu hẻm mới kiểu Tây. Ngay khoảnh khắc đó, một ý nghĩ lướt qua đầu anh: lúc cô mới đến Thượng Hải, tình cảnh thê thảm, không nơi nương tựa, sao giờ lại có tiền mua nhà ở đường Bối Đương? Nhà ở khu này đâu rẻ. Có lẽ, nửa năm qua cô đã tìm được cách phát tài nào đó, nhưng muốn có tiền mua nhà trong thời gian ngắn như thế, đâu phải chuyện dễ, trừ phi… cô làm việc gì mờ ám…
Nghĩ đến đây, lòng anh trầm xuống. Nhưng ngay sau đó, anh lại tự trách: Rốt cuộc mình đang nghĩ gì vậy? Sao lại có thể nghi ngờ cô? Anh Kỳ không phải Hạ Mạc, cô sẽ không làm chuyện mờ ám. Cô luôn có chủ kiến, cô biết rõ bản thân đang làm gì. Nếu ngay cả chút tin tưởng cơ bản với cô mà anh cũng không có, thì còn tư cách gì để thuyết phục cô cùng anh sống cả đời? Hơn nữa, nếu anh không tin cô, thì làm sao mong cô sẽ tin anh?
Ngay lúc đó, anh nghe thấy tiếng người vọng ra từ trong nhà. Tuy không nghe rõ nói gì, nhưng anh nhận ra, chính là giọng của cô. Tim anh đột ngột đập mạnh, đã bao lâu rồi anh chưa được nghe giọng cô? Âm thanh mà ngày đêm mong nhớ, giờ đây gần ngay trước mắt. Trong khoảnh khắc ấy, tất cả nghi ngờ, lo nghĩ đều tan biến. Lúc này đây, trong đầu anh chỉ còn một ý niệm duy nhất: mau mở cửa, anh chỉ muốn được nhìn thấy cô.
Anh đứng lại nơi bậc thềm, hít một hơi thật sâu rồi mới đưa tay gõ cửa.
Tiếng bước chân dần tiến lại gần. Rồi có người mở cửa.
Ngay khoảnh khắc cánh cửa bật mở, toàn thân anh bắt đầu run rẩy. Cổ họng khô khốc, gò má nóng bừng. Nhưng đến khi cánh cửa thực sự mở ra, ngược lại, anh lại thấy bình tĩnh. Mà lúc ấy, người bối rối hơn lại là cô, cô giống như vừa nhìn thấy điều gì kinh hoàng, lập tức lùi lại vài bước.
“Anh… anh…” Hạ Anh Kỳ đứng cách ba bước, chợt khựng lại “Sao anh lại tới đây?”