Chu Tước Đường

Chương 14



Đường Chấn Vân nhìn cô. So với nửa năm trước, cô hoàn toàn không thay đổi, vẫn xinh đẹp như lúc ấy.



“Anh Kỳ…” Muôn ngàn lời muốn nói nghẹn nơi cổ họng, nhưng anh chẳng thể thốt ra được câu nào. Anh không biết nên nói gì. Anh muốn trách cô, nhưng lại cảm thấy mình chẳng có tư cách để giận dỗi. Anh muốn kể lại quá trình mấy tháng qua đi tìm cô, nhưng lại nghĩ có lẽ cô chẳng muốn nghe. Huống hồ, mới vài phút trước thôi, anh còn nghi ngờ cô làm việc gì mờ ám, anh thật đáng chết. “Anh Kỳ… em dạo này… sống tốt chứ…” Cuối cùng, khi anh nói ra câu ấy, giọng anh đã run rẩy.



Cô lại lùi thêm vài bước.



“Anh!” Cô vội vàng bước đến cầu thang, gọi lớn.



Không ai trả lời.



“Anh—” Cô cao giọng hơn.



Chẳng bao lâu sau, tiếng bước chân vang lên từ trên lầu, rồi Hạ Mạc xuất hiện.



“Ồ, cậu tới rồi à. Người anh muốn gặp đã về rồi, cô ấy ở ngay nhà số 5 cạnh bên. Lát nữa anh có thể qua đó tìm.” Hạ Mạc nói như chẳng có gì quan trọng. “Còn đứng đó làm gì? Vào đi chứ!”



Đường Chấn Vân bước thêm một bước vào nhà. Anh không chắc mình có nên đường đột bước vào “không gian của cô” như thế không. Cô rõ ràng không chào đón anh. Giờ phút này, cô vẫn đang đứng đó, không xa, trong mắt không có lấy một tia vui mừng. Có lẽ cô đang nghĩ làm sao để đuổi anh đi. Nghĩ vậy, anh cũng muốn quay đầu bước ra. Nhưng đúng lúc ấy, Hạ Mạc đã đóng cửa lại phía sau.



“Ăn cơm chưa? Nếu chưa thì ăn chung luôn đi. Phải không, Anh Kỳ?” Hạ Mạc cười hì hì, quay sang hỏi cô em gái đang tức giận mà không nói lời nào. “Cậu ta đâu phải người xấu.” Hình như anh thấp giọng nói câu đó, và cuối cùng cô cũng ngẩng đầu lên nhìn anh.



“Chào anh, đã lâu không gặp.” Cô thản nhiên nói.



Bầu không khí trở nên cực kỳ ngượng ngập. Đường Chấn Vân không biết giờ nên làm gì, nên nói gì. Có lẽ anh nên lập tức rời đi, đến tìm cô gái nhà số 5 kia nói chuyện cho xong. Nhưng… anh lại không muốn rời khỏi đây, không muốn rời khỏi ánh mắt của cô. Hơn nửa năm rồi, anh ngày đêm nhớ mong cô, đâu dễ gì buông tay.



“À này, Đường Chấn Vân,” Hạ Mạc mở lời, “Thế này nhé, hôm nay cậu cứ ở lại ăn cơm. Còn tôi thì đi ra ngoài mua ít rượu. Tửu lượng của cậu cũng đâu có tệ. Dù gì cũng là người quen cũ, uống với nhau một ly đi.”



“Anh!” Cô gọi anh mình.



Hạ Mạc giả vờ không nghe thấy: “Hai người từ từ trò chuyện.”



Anh mở cửa, cô vội đuổi theo: “Anh! Anh không được đi đâu cả!”



“Em đừng lo, thay anh tiếp đãi đồng nghiệp giùm cái. Cậu ấy giờ là phó trưởng ban điều tra của đồn cảnh sát Tĩnh An đấy.” Hạ Mạc lớn tiếng nói, vẻ mặt thảnh thơi bước ra khỏi cửa.



Trong phòng giờ chỉ còn lại hai người họ.



“Anh Kỳ…” Anh khẽ cất tiếng.



Cô quay lại nhìn anh: “Thì ra, anh vẫn ở lại Thượng Hải.”



“Ừ.” Anh gật đầu.



“Trùng hợp thật.”



Anh không nói gì thêm.



“Cô gái Triệu Mỹ Vân ở nhà số 5 có một người bạn, tên tiếng Anh là Rose. Cô ấy mất tích ngày 10 tháng 6, Triệu Mỹ Vân tự tìm được một vài manh mối… anh có muốn qua đó tìm cô ấy không?” Cô hỏi, giọng có vẻ mềm hơn lúc nãy, nhưng nghe vẫn ra ý muốn đuổi khéo.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đường Chấn Vân cảm thấy vô cùng thất vọng.



Nếu cô đã ghét anh như vậy, anh còn ở lại làm gì? Anh quay người bước ra cửa.



“Anh Kỳ, anh biết em không muốn gặp anh.” Anh khẽ nói, “Anh đi ngay…” Anh định nói “anh đi gặp cô gái nhà số 5” hay gì đó đại loại vậy, nhưng đột nhiên anh cảm thấy không cam lòng. Còn có chút giận nữa. Cô lấy tư cách gì đối xử với anh như thế? Cô rõ ràng biết anh luôn dành tình cảm cho cô, tại sao cứ phải giày vò anh? Lúc này, anh đã bước tới ngưỡng cửa. Anh đứng khựng lại, quay đầu nhìn cô:



“Anh Kỳ, anh nhớ em.” Anh buột miệng nói.



Cô không lên tiếng, nhưng anh biết cô nghe thấy. Toàn thân cô khẽ run lên.



“Anh Kỳ, anh nhớ em.” Anh lại nói một lần nữa. Rồi gần như không suy nghĩ gì, anh bước tới, ôm chầm lấy cô.



Điều khiến anh bất ngờ là cô không hề phản kháng.



Cơ thể cô tỏa ra mùi hương nhè nhẹ như hoa quế, mặt anh áp vào mặt cô, cảm nhận được cả người cô đang dần thả lỏng. “Anh Kỳ, anh đi tìm em, tìm đến mức sắp phát điên rồi…” Anh thì thầm bên tai cô. Anh cảm thấy người cô lại run lên, rồi tay cô từ từ giơ lên, anh tưởng cô sẽ đánh anh, nhưng anh không quan tâm. Dù cô làm gì, anh cũng chấp nhận.



Nhưng không ngờ, tay cô lại nhẹ nhàng đặt lên má anh.

Hạt Dẻ Rang Đường



“Chấn Vân… sao anh lại… không thể hiểu được…” Giọng cô rất khẽ, nhưng anh nghe thấy rõ mồn một, “Em với anh… chúng ta… vĩnh viễn không thể ở bên nhau… chúng ta…”



Anh không để cô nói hết câu, liền cúi xuống hôn cô. Phải, anh không muốn nghe nữa. Anh đã nghe đủ rồi, chịu đủ rồi! Anh biết cô định nói gì, rằng anh mang họ Đường, anh là kẻ thù của cô. Nhưng sự thật là, anh chỉ là họ hàng của kẻ thù cô mà thôi. Có lẽ cô lo rằng, nếu sau này cô báo thù, anh sẽ rơi vào tình cảnh khó xử. Có thể lắm. Nhưng trong nửa năm qua, anh đã nghĩ thông suốt một điều: nếu phải chọn giữa bác cả và cô, anh tuyệt đối sẽ không chọn bác cả, vì anh yêu cô, đơn giản là như vậy.



Huống hồ, bác cả đúng thật đã làm ra chuyện không thể tha thứ với gia đình cô. Hơn nữa, rõ ràng là ông ta đã nhân lúc anh vắng mặt mà ra tay với vị hôn thê của anh. Dù quá khứ có bao nhiêu ân oán, những gì ông ta làm… anh đều không thể tha thứ.



Cô dùng nắm tay nhỏ đ.ấ.m vào vai anh, anh bất ngờ buông cô ra.



“Chấn Vân, anh nghe em nói đã…” Cô cố gắng mở lời, nhưng anh không cho cô cơ hội ấy.



“Không, lần này em phải nghe anh nói!” Anh nắm chặt lấy vai cô, gần như quát lên.



Gương mặt giận dữ của anh khiến cô giật mình. Cô sững người nhìn anh.



“Em nghe đây.” Anh nói, “Tương lai, bất kể giữa em và Đường Nhân Nghĩa có xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không đứng về phía ông ta. Anh sẽ đứng về phía em, vì anh là chồng của em!”



Cô như muốn nói gì, nhưng anh lại cắt ngang: “Anh tin những gì em nói, Anh Kỳ. Anh biết tất cả đều là sự thật. Theo lời em, anh đã quay về Nam Kinh điều tra. Giờ đây, bất kể bác cả có nói gì, anh cũng sẽ không tin ông ta nữa. Anh tin em…”



Anh dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Anh trai em… từng cho anh xem những vết thương của cậu ấy…”



Mắt cô đột nhiên đỏ hoe. “Anh ấy là người hiền lành, là người đọc sách, chưa từng hại ai… nhưng bọn họ lại cứ thế mà… hành hạ anh ấy, phá hủy đời anh ấy…” Cô bật khóc nức nở, ngã vào lòng anh. “Em sẽ không để anh ấy ra tòa… em sẽ không để anh ấy phải đối mặt với đám đông… anh ấy đã chịu đủ rồi…”



“Anh Kỳ, anh tin em, tin anh trai em. Anh biết… các em đã chịu quá nhiều đau khổ. Tuy anh không giúp được gì để minh oan, nhưng anh sẽ dùng cả đời này để yêu em.” Anh ôm chặt lấy cô, thì thầm bên tai, không để cô rời đi nữa. Nửa năm qua, ngày nào anh cũng lặp đi lặp lại những lời này trong đầu. Vậy nên hôm nay, giờ phút này, anh phải nói ra hết tất cả.



“Anh muốn cưới em. Anh muốn sống bên em suốt đời.”



“Nhưng sau này…”



“Nếu sau này em muốn báo thù,” anh nhìn vào mắt cô, “anh sẽ không ngăn cản. Còn việc có tham gia hay không, để sau hãy nói. Nhưng em phải nhớ: anh đứng về phía em.” Anh không muốn lừa cô, không thể hứa sẽ giúp cô báo thù, bởi cuối cùng anh và bác cả vẫn là người một nhà. Anh không thể hứa suông. Vì vậy, anh muốn nói rõ ngay từ đầu.