Cô nhìn anh, nước mắt rưng rưng: “Dù anh không cản em… nhưng đến lúc đó, anh cũng sẽ nghĩ em là người xấu, sẽ xem em như người ngoài…”
“Không.” Anh đáp dứt khoát. “Em làm gì cũng được. Em có quyền đòi lại công bằng cho mình. Nếu anh ngăn em, anh mới là kẻ thiên vị.” Anh biết cô sẽ không bỏ qua chuyện này, đổi lại là anh, anh cũng chẳng thể nuốt trôi mối hận ấy. Chính vì thế, suốt nửa năm qua, anh đã nghĩ kỹ.
“Anh Kỳ, anh không biết làm sao để em tin anh. Anh chỉ muốn nói rằng: anh sẽ yêu em suốt đời, bảo vệ em cả đời…” Nói đến đây, anh lấy từ trong túi ra một chiếc vòng tay.
“Đây là món quà mẹ anh để lại, nói là để dành tặng con dâu. Lẽ ra, anh định đêm tân hôn sẽ tặng em, nhưng sau đó… hôn ước bị hủy. Nhưng anh vẫn luôn mang theo bên mình. Anh nghĩ, chỉ cần có cơ hội gặp lại em, anh sẽ trao nó cho em. Anh không muốn đưa cho ai khác… ngoài em.”
Anh đặt chiếc vòng vào tay cô: “Mẹ anh không để lại nhiều thứ giá trị. Chỉ có mỗi cái này… Em là người từng quản tiệm cầm đồ, em xem giúp anh đi, anh cũng không biết nó đáng giá bao nhiêu…”
Anh hơi lo cô sẽ từ chối, sẽ trả lại.
Nhưng không, cô nhẹ nhàng cầm lấy, cẩn thận ngắm nghía, khẽ nói: “Là ngọc phỉ thúy, chất ngọc rất tốt…”
Giọng cô rất nhỏ, anh có thể thấy cô còn do dự. Có lẽ mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, cô vẫn chưa thể tiếp nhận hết. Anh quyết định thừa thắng xông lên.
“Anh Kỳ, để anh đeo cho em được không?”
Thật bất ngờ, cô không từ chối. Anh liền nhanh chóng đeo chiếc vòng lên tay cô.
“Làm vợ anh nhé, Anh Kỳ?” Anh nắm lấy tay cô.
Cô nhìn anh. Một lúc lâu sau, cô vẫn không nói gì.
“Anh Kỳ…”
“Cho em suy nghĩ một chút được không…” Giọng cô như khẩn cầu.
“Nhưng mỗi lần em nói ‘suy nghĩ một chút’, cuối cùng đều là đẩy anh ra…”
Cô quay đầu đi, ánh mắt lơ đãng như đang suy tính điều gì đó.
“Anh Kỳ…”
“Được rồi.” Cô bỗng nói.
Anh cứ tưởng mình nghe nhầm. Nhưng khi ngẩng đầu nhìn cô lần nữa, anh thấy ánh mắt cô đã trở nên dịu dàng.
“Được thôi.” Cô lặp lại lần nữa, “Nhưng anh trai em phải sống cùng chúng ta. Và anh không được coi anh ấy là nghi phạm. Em không cho phép anh đưa anh ấy về Nam Kinh.”
Chuyện tốt đến quá đột ngột, khiến anh nhất thời không biết phải trả lời thế nào. Anh chỉ ngẩn người hai giây, sau đó liền ôm chặt lấy cô. Anh cảm thấy mắt mình nóng lên.
“Anh với cậu ấy giờ là bạn rồi. Tất nhiên có thể sống cùng.”
Về chuyện của Hạ Mạc, anh cũng đã nghĩ thông suốt trong nửa năm qua. Những vụ án đầu độc liên tiếp xảy ra ở Nam Kinh, Hạ Mạc đích thực có động cơ, cũng có nghi vấn, thật lòng mà nói, Đường Chấn Vân cho rằng người làm chính là Hạ Mạc, mà động cơ cũng rất rõ ràng là để trả thù. Nhưng kể từ khi Hạ Mạc cho anh xem chứng cứ từng mang trên người (chi tiết xem trong “Bí mật bị đánh cắp”), anh bỗng nhiên buông bỏ tất cả. Anh tha thứ cho những gì Hạ Mạc đã làm. Là một người đàn ông, anh hiểu cảm giác phẫn nộ và tuyệt vọng của Hạ Mạc; còn là một cảnh sát, anh cũng không có đủ bằng chứng để kết luận chính Hạ Mạc gây án. Vì thế, anh quyết định dừng tay.
Hạt Dẻ Rang Đường
Tuy nhiên, có một số điều… anh vẫn muốn nói rõ.
“Anh Kỳ, về những vụ án đầu độc đó, anh chưa từng chính thức lập án. Trước khi điều chuyển từ Nam Kinh về đây, anh đã tiêu hủy toàn bộ hồ sơ liên quan… Ngoài anh ra, không còn ai biết những chuyện này.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghe đến đây, ánh mắt cô càng trở nên dịu dàng hơn.
“Ý anh là, chuyện cũ anh không muốn nhắc lại. Nhưng về sau…” Anh ngừng một chút, “Nếu sau này anh trai em làm gì sai trái…” Anh không nói tiếp, nhưng cô chắc chắn hiểu rõ điều anh muốn truyền đạt.
“Anh trai em là pháp y, cũng là người của cảnh sát như anh, anh ấy sẽ không làm gì xấu.” Cô dừng lại một lúc, rồi nói thêm, “Em sẽ trông chừng anh ấy.”
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Anh đành buông cô ra, đầy luyến tiếc, rồi đi mở cửa. Hạ Mạc bước vào, trên tay cầm một chai rượu: “Hai người nói chuyện sao rồi?” Anh hỏi.
Anh còn chưa kịp đáp, đã quay đầu nhìn về phía cô, ý muốn để cô là người nói ra.
“Anh…” Cô bước tới, nhận lấy chai rượu từ tay anh mình, “Hôm nay anh nên uống một bữa ra trò với … em rể tương lai.” Mặt cô ửng hồng.
Hạ Mạc nhìn cô em gái, ngẩn người trong một giây, sau đó cười phá lên: “Vậy thì tốt quá rồi! Vậy hai đứa định bao giờ…”
“Em muốn nhanh chóng đăng ký kết hôn với Anh Kỳ.” Đường Chấn Vân đáp.
“Khi nào vậy?”
“Anh, anh hỏi gấp gì vậy!” Hạ Anh Kỳ trách yêu một câu, rồi xoay người mang rượu vào bếp.
Đường Chấn Vân bước nhanh tới bên Hạ Mạc: “Cô ấy thật sự đồng ý rồi. Em muốn nhanh chóng hoàn tất việc này. Nếu mai có thời gian, thì mai đi đăng ký.”
“Mai thì hơi gấp đấy. Nhà tôi còn chưa chuẩn bị gì cả…” Hạ Mạc nói.
“Vậy thì tuần sau. Một tuần là đủ rồi, đúng không?”
“Cậu gấp thật. Thôi, thực ra cũng chẳng cần chuẩn bị gì to tát. Tôi thấy cậu nên đặt may cho em tôi mấy bộ váy áo tươm tất, trang trí lại phòng hai người một chút là được. Đồ đạc, nếu hai người không câu nệ, thì cứ dùng tạm đồ hiện có cũng được. Nhà chúng tôi mới dọn đến chưa lâu.” Nói xong, Hạ Mạc còn vỗ vai anh cười: “Chúc mừng cậu nhé, em rể.”
Đường Chấn Vân cũng cười, gật đầu đáp lại. Gọi một tiếng “anh vợ”, anh thật sự vẫn chưa nói ra được.
Cả hai đang trò chuyện, thì lại có người gõ cửa.
Hạ Mạc mở cửa, thấy một người phụ nữ trung niên, sắc mặt đầy lo lắng.
“Tôi đến tìm con bé Mỹ Vân nhà tôi.” Người phụ nữ nói.
Có lẽ nghe thấy tiếng động, Hạ Anh Kỳ từ trong bếp bước ra. Đường Chấn Vân để ý thấy cô đã chải lại tóc sơ qua, mái bên thái dương vẫn còn ướt, mắt cũng hơi đỏ, chắc cô lại khóc.
“Triệu thái thái, Mỹ Vân chưa về nhà sao?” Cô hỏi.
Người phụ nữ có vẻ rất sốt ruột: “Con bé vừa về được một lát thì lại ra ngoài. Tôi mắng nó, nó cũng vờ như không nghe thấy. Tôi tưởng nó lại chạy sang nhà cô, sợ nó làm phiền cô nên sang gọi về. Không thấy nó à?”
Hạ Anh Kỳ lắc đầu: “Hơn nửa tiếng trước, Mỹ Vân nói phải về nhà lấy gì đó, đợi người của đồn cảnh sát tới rồi cùng quay lại. Sau đó thì không thấy đâu nữa.” Cô quay sang nhìn anh trai, cả hai đều sững người.
“Trời ơi, con bé này không biết lại chạy đi đâu nữa, làm tôi lo c.h.ế.t được!” Triệu thái thái rối bời kêu lên.
Hạ Anh Kỳ vội trấn an: “Bác đừng lo, Triệu thái thái. Bác thử nghĩ lại xem, lúc Mỹ Vân ra ngoài có nói gì không?”
Triệu thái thái lầm bầm thêm vài câu nữa, rồi cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút: “À đúng rồi, nó có nhận một cuộc điện thoại. Nó không nói là ai gọi đến, chỉ nói vài câu rồi vội vã chạy ra ngoài.”