Hạ Anh Kỳ hâm lại canh trong bếp rồi bưng ra.
“Cậu ta vẫn chưa về à?” Anh trai cô từ trên lầu bước xuống hỏi.
Hạ Anh Kỳ nhìn đồng hồ, đã gần 7 giờ rưỡi, Đường Chấn Vân sang nhà họ Triệu cũng đã hơn nửa tiếng rồi, mà vẫn chưa quay lại.
“Chắc sắp rồi.” Cô đáp.
“Em thực sự đã quyết định rồi à?” Anh trai ngồi xuống bên bàn ăn.
Cô gật đầu.
“Anh ấy đã đốt toàn bộ hồ sơ vụ án đầu độc. Anh ấy nói sẽ không nhắc lại nữa.” Cô nói. Thực ra, chính câu nói đó đã khiến cô hoàn toàn quyết định.
Anh trai cô cười, “Xem ra lần này cậu ta thật lòng đấy.” Vừa nói, anh vừa lấy ra một chiếc túi vải nhỏ từ túi áo, đặt lên bàn.
“Gì vậy ạ?” Cô hỏi.
“Mấy món trang sức nhỏ chị dâu em để lại. Anh giữ cũng chẳng để làm gì. Em sắp kết hôn rồi, anh cũng chẳng biết tặng gì cho em, thôi thì tặng hết mấy thứ này.”
Hạ Anh Kỳ nhìn cái túi vải màu xám, sống mũi cay cay, suýt nữa bật khóc.
Năm anh trai cô mười tám tuổi, cha cô đã chủ động cưới vợ cho anh. Cha của chị dâu đó là một ông già cổ hủ, từng mấy lần đến nhà họ Hạ, lần nào cũng treo miệng câu “phụ nữ vô tài vô đức”, đối với việc cha cô để cô mười hai tuổi đã làm chưởng quầy thì chê bai ra mặt. Vì vậy, có thể đoán được chị dâu cô từ nhỏ chưa từng được đi học, lúc mới về nhà chồng thậm chí còn không biết viết tên mình.
Ban đầu, cha cô luôn lo anh trai sẽ khinh thường người vợ quê mùa ít học, nhưng thực tế lại chứng minh ông lo lắng thừa. Tình cảm giữa anh trai cô và chị dâu rất tốt. Cô chưa từng thấy người vợ nào dịu dàng và ân cần như chị dâu. Một mặt, chị dâu chịu ảnh hưởng giáo dục truyền thống, xem anh trai cô như thần thánh mà tôn thờ; mặt khác, lại cưng chiều anh như một đứa trẻ, bất kể anh đưa ra yêu cầu kỳ cục gì, chị đều cố hết sức chiều theo.
Có lần anh muốn dùng nước tiểu trẻ nhỏ để làm thí nghiệm y học, hai người còn hẹn nhau đến nhà nuôi trẻ để trộm nước tiểu. Có thể nói, chị dâu không chỉ là vợ anh, mà còn là bạn thân, tri kỷ và chỗ dựa tinh thần lớn nhất đời anh. Cô biết, từ khi chị dâu mất vì khó sinh, anh trai cô chưa từng thực sự vui vẻ nữa.
“Anh giữ lại để làm kỷ niệm đi. Em không dùng tới.” Cô đẩy chiếc túi nhỏ lại về phía anh trai.
Anh trai cô cười nói: “Anh giữ lại thì có ích gì? Cô ấy cũng chẳng thể quay lại nữa… mà cũng may cô ấy không trở lại… Dù sao thì đây là quà cưới anh tặng em, em cứ nhận đi. Anh cũng chẳng có gì khác để cho em.”
Thấy cô vẫn không chịu nhận, anh lại cười: “Nếu em không lấy, anh cũng sẽ đem đi cầm đổi tiền cho em. Đến lúc đó lại trách tiệm cầm đồ ép giá anh…” Vừa nói, anh vừa đẩy túi nhỏ lại trước mặt cô.
Nghe đến câu cuối cùng, cô mới đưa tay nắm lấy cái túi.
“Em giữ giúp anh.” Cô nói khẽ.
“Được rồi, em đi lấy chồng, anh cũng yên tâm.” Anh cô thở dài, rồi lại rút ra một tờ giấy, “Đây là danh sách những thứ cần mua khi cưới, anh phác sơ qua, em xem lại nhé. Tiệc cưới thì thôi, mình cũng chẳng có bà con thân thích gì ở Thượng Hải, cưới xin rốt cuộc cũng là chuyện của mình, anh thấy ba người chúng ta đến quán Quảng Đông nổi tiếng ăn một bữa là được rồi. Đồ đạc thì không cần mua thêm, nhưng chăn nệm giường chiếu thì vẫn nên sắm mới. Anh sẽ bảo cậu ta mua thêm cho em vài bộ đồ mới.” Anh lại ngẩng đầu nhìn cô, “Em tới Thượng Hải cũng được một thời gian rồi, anh thấy các cô gái ở đây đều cắt tóc ngắn thời trang, em sắp lấy chồng rồi, cũng nên thay đổi kiểu tóc… còn nữa…”
Cô cảm thấy anh trai mình còn sốt sắng hơn cả cô trong việc chuẩn bị đám cưới. Nói thật, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, đến giờ cô vẫn chưa kịp định thần. Cô không hiểu sao bản thân lại đột nhiên đồng ý, nhưng khi thực sự nói ra miệng, cô lại không hề hối hận, điều đó đến cả chính cô cũng thấy ngạc nhiên.
Dù lúc nào cô cũng tự nhủ mình không thể ở bên Đường Chấn Vân, nhưng dường như, cô vẫn luôn chờ đợi khoảnh khắc đó, chờ anh nói với cô rằng anh yêu cô, rằng anh muốn cưới cô, muốn ở bên cô cả đời…
“Này, anh nói nhiều thế em có nghe không đấy?” Anh cô hỏi.
“Em… em thấy… có hơi vội quá…” Cô vừa nói vừa nghẹn ngào, không biết vì vui hay vì buồn, “Anh à… anh nói xem… em đồng ý với anh ấy… có phải quá bồng bột không…”
Bỗng dưng, cô lại thấy lòng mình hoang mang. Lấy Đường Chấn Vân, liệu có hại anh không? Tương lai nếu cô làm điều gì bất lợi với bác anh ấy, tuy anh ấy có thể không ngăn cản, nhưng liệu anh ấy có vì thế mà thay đổi cách nhìn về cô? Liệu tình yêu ấy có còn bền lâu?
“Quyết định bồng bột, thường là quyết định chân thật nhất.” Anh trai cô dịu dàng nhìn cô, “Em biết tại sao anh cố gắng tác hợp hai người không? Bởi vì anh biết em yêu cậu ta. Trong nhà mình, anh chỉ mong có ít nhất một người được hạnh phúc. Đó là ước nguyện của anh. Anh không muốn em vì những chuyện cũ kia mà phá hỏng cả đời hạnh phúc. Nên nếu em hỏi anh quyết định này có bồng bột không? Anh nói có. Nhưng em hỏi nó có đúng không? Anh nói đúng.”
Đúng, cô biết rất rõ, cô vẫn luôn yêu Đường Chấn Vân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Vậy thì…” Cô dùng khăn tay lau nước mắt, “coi như em đã làm đúng.” Cô nắm chặt tờ danh sách mà anh trai viết, quyết định tối nay trước khi ngủ sẽ xem kỹ lại một lượt. Cô cũng thật sự muốn cắt một kiểu tóc ngắn giống Triệu Mỹ Vân, nhất định sẽ rất gọn gàng, mát mẻ.
“À đúng rồi, sau khi em kết hôn, anh có thể đào lại hài cốt chị dâu em không?” Anh trai cô bỗng hỏi.
Câu hỏi ấy khiến cô giật b.ắ.n cả người.
Sau khi chị dâu qua đời, anh trai từng đào xác chị dâu lên, đặt trên giường để bầu bạn suốt hai năm trời. Mãi đến khi cha can thiệp, chị dâu mới được đưa về lại phần mộ.
“Anh à, để chị ấy yên nghỉ đi.” Cô nhẹ giọng nói.
“Ừ.” Anh trai cười gượng, “Anh chỉ hỏi vậy thôi mà.”
Có người gõ cửa.
“Chú rể đến rồi, để anh ra mở cửa. Không biết cậu ta điều tra được gì rồi.” Anh trai hào hứng chạy ra cửa.
Ngay sau đó, Đường Chấn Vân xách một túi vải bước vào.
“Xử lý đến đâu rồi?” Anh trai hỏi.
“Tôi mới đến nơi không bao lâu thì Triệu Mỹ Vân gọi điện, nói là đến nhà bạn học, mai mới về.”
Hạ Anh Kỳ nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, “Cô ấy vừa cãi nhau to với mẹ, em cũng đã khuyên rồi, nhưng chắc là vẫn còn giận.” Cô thấy Đường Chấn Vân đứng đó, liền nói, “Lại ăn cơm đi, đồ ăn nguội cả rồi.”
Tâm trạng của Đường Chấn Vân rất tốt, lập tức ngồi xuống bàn ăn.
Anh trai lại vào bếp mang rượu ra.
“Hôm nay chúng ta làm vài ly, tửu lượng của tôi không tốt, nên uống lấy lệ thôi.” Anh trai nói.
“Tửu lượng tôi cũng thường thôi.” Đường Chấn Vân đáp, rồi nhìn về phía cô, “Ngày mai mình đi đăng ký nhé?”
Cô khẽ gật đầu.
Hạt Dẻ Rang Đường
Lúc này Đường Chấn Vân mới nở nụ cười, anh định nắm tay cô nhưng cô vội tránh đi.
“Sao anh đi lâu thế?” Cô không muốn thân mật với Đường Chấn Vân trước mặt anh trai, nên vội đổi đề tài.
“Cha cô ấy chưa về, mẹ thì bận rửa bát, chỉ có cậu em trai rảnh nên anh nói chuyện với cậu ta một lát. Cậu ta nói Triệu Mỹ Vân từng chụp ảnh chung với Tôn Mai, anh liền bảo cậu ta tìm tập ảnh của Triệu Mỹ Vân cho anh,” Đường Chấn Vân lấy ra một quyển sổ đỏ nhỏ từ túi vải mang về, “Đây là album ảnh riêng của Triệu Mỹ Vân, có ảnh cô ấy chụp chung với Tôn Mai. Anh xem thử có thấy quen không.” Anh lật đến một trang, đưa cho anh trai.
Anh trai nhìn ảnh, “Nhìn thì tám chín phần là đúng, tuy một người có tóc, một người không, nhưng gần như chính là chủ nhân của cánh tay bị đứt ấy.” Anh lại đưa tập ảnh cho Hạ Anh Kỳ.
Lần đầu tiên Hạ Anh Kỳ thấy tập ảnh này. Trong ảnh, Triệu Mỹ Vân cắt tóc ngắn, đang nắm tay Tôn Mai tết tóc đuôi sam, hai người dựa vào nhau. Cô để ý phía sau là một con sông, đoán ảnh này được chụp gần đây trong công viên. Vì cô biết Triệu Mỹ Vân chỉ mới cắt tóc ngắn khoảng hai tháng trước.
“Anh, anh vừa nói ‘không có tóc’ là sao?” Hạ Anh Kỳ hỏi.
“Hôm nay bọn anh tìm thấy mười t.h.i t.h.ể nữ không có tóc trong một ngôi nhà ở khu Tuệ An Lý, đường Tứ Mã. Tức là đều trọc đầu. Anh thấy tóc bị giật ra, chắc hung thủ có vấn đề tâm thần.” Anh trai đặt album sang một bên, cầm đũa lên, “Thôi thôi, đừng nói mấy chuyện đó nữa, đói muốn c.h.ế.t rồi. Đường Chấn Vân, hôm nay là chuyện vui của cậu, phải ăn nhiều một chút.”
Đường Chấn Vân cười gật đầu, “Lần đầu tiên tôi được ăn món Anh Kỳ nấu đấy.”
“Không bằng nhà hàng lớn, nhưng tôi thấy vậy là cậu hời rồi.”
Đường Chấn Vân cười nhìn cô. Cô tránh ánh mắt anh.
“Hồi trước chị dâu dạy em nấu nhiều món và làm bánh.” Hạ Anh Kỳ khẽ nói.