Vừa nhắc đến chị dâu, lòng cô lại chùng xuống.
Tuy chị dâu không biết chữ, nhưng nấu ăn rất giỏi. Không chỉ biết làm đủ món Trung, sau khi kết hôn, vì muốn chiều chuộng người chồng từng du học, chị còn tự mày mò làm món Tây. Mỗi vài tuần, chị lại làm một bữa “phiên bản cải tiến” các món Âu như bò bít tết và súp nấm kiểu Pháp, là hai món chị hay nấu nhất. Ngoài ra, chị cũng rất thích làm các loại bánh ngọt Trung Quốc. Khi đó, mỗi khi Hạ Anh Kỳ làm xong việc ở cửa tiệm, thường vào bếp phụ chị dâu, lâu dần cũng học được không ít tay nghề.
“Ngon lắm. Đặc biệt món canh cá này, vị tươi ghê.” Đường Chấn Vân cười nói.
Cô liền lấy bát nhỏ múc cho anh một bát.
“Vừa rồi Triệu Mỹ Vân gọi điện từ đâu vậy?” Cô hỏi.
“Sau khi cô ấy gọi, anh có gọi lại, là bạn học cô ấy nghe máy. Đúng là nhà bạn học thật.” Đường Chấn Vân nói, “Bạn cô ấy bảo Triệu Mỹ Vân không muốn về, rồi chính cô ấy cũng nói vài câu với anh, bảo là có chuyện cần suy nghĩ kỹ. Thế nên anh hẹn cô ấy ngày mai gặp ở Sở cảnh sát. Cô ấy đồng ý rồi.”
Hạ Anh Kỳ vẫn cảm thấy việc Triệu Mỹ Vân bỏ nhà đi đột ngột hơi kỳ lạ.
“Không biết cô ấy nghĩ gì nữa. Rõ ràng lúc nãy còn nói sẽ đợi anh tới.”
“Nghe giọng điệu em với Triệu Mỹ Vân có vẻ thân lắm nhỉ.” Đường Chấn Vân vừa ăn vừa nói, “Anh muốn hỏi, em biết nhà họ là nhà thuê hay nhà mua không? Vì em trai cô ấy nói cha làm kế toán ở công ty bách hóa, thu nhập cũng bình thường, sao mua nổi nhà như vậy? Nhưng nếu nói là thuê, thì anh lại thấy họ không cần thuê nhà rộng thế.”
‘Chắc anh đang dò hỏi nhà chúng tôi là thuê hay mua đây’, Hạ Anh Kỳ thầm nghĩ.
“Nhà cô ấy là do mẹ của Triệu tiên sinh để lại, Triệu thái thái từng nói vậy,” cô ngừng một chút rồi tiếp, “Còn nhà chúng em thì…”
Cô để ý thấy Đường Chấn Vân đang chăm chú nhìn mình, có vẻ anh thực sự rất muốn biết căn nhà này từ đâu mà có.
“Căn nhà này là em mua lại từ bạn của cha em. Ông ấy lớn tuổi, đi lại khó khăn, nên chúng em đã chăm sóc ông ấy một thời gian. Sau khi ông ấy qua đời, để lại di chúc nhượng lại căn nhà này cho em với giá rẻ.”
Đây dĩ nhiên là lời nói dối, cô thực sự không muốn nói ra nguồn gốc của số tiền mua nhà đó. Kỳ thực, cô cảm thấy anh hoàn toàn không cần thiết phải hỏi những chuyện này. Nó vốn chẳng liên quan gì đến anh cả.
“Nếu anh nghi ngờ gì về chuyện căn nhà này…” Cô không nói tiếp, chỉ nhìn anh.
“Anh không phải nghi ngờ gì cả.” Anh vội đáp, “Có thể anh là người hay câu nệ quá mức…” Anh nhìn cô một lúc, có lẽ cảm nhận được một chút địch ý, nên vội vàng giải thích, “Anh Kỳ, anh không có ý tra hỏi em, anh chỉ muốn hiểu em nhiều hơn thôi. Anh chỉ mong giữa chúng ta không có khoảng cách gì cả. Đã lâu rồi mình không gặp nhau…”
Cô không đáp.
Bỗng nhiên, cô cảm thấy việc chấp nhận cuộc hôn nhân này là một sai lầm. Liệu Đường Chấn Vân thực sự có thể bỏ qua mọi hành động trước kia của cô không? Anh là người chính trực và lương thiện như vậy, có thể bao dung những mưu tính và thủ đoạn nhỏ nhoi của cô không? Thật sao? Dù Đường Chấn Vân nói nghe rất hay, rằng anh tin tưởng cô, nhưng nếu thật sự tin tưởng, thật sự bao dung, thì đã không băn khoăn căn nhà này từ đâu ra. Nhà họ làm gì có tiền để mua nhà? Chẳng lẽ cô đã làm việc gì bất hợp pháp để có nó? Chắc chắn trong đầu Đường Chấn Vân đang có những câu hỏi như vậy.
Nghĩ tới đây, cô đột nhiên đứng bật dậy.
“Chấn Vân, em nghĩ chuyện cưới xin của chúng ta… nên tạm hoãn lại đã,” cô nói, “vì anh là người tốt, còn em thì không.” Cô giả vờ không thấy vẻ mặt đau đớn của Đường Chấn Vân, rồi quay người rời đi.
Khi cô lên lầu, nghe thấy tiếng anh trai đang trách mắng Đường Chấn Vân:
“Không có việc gì thì hỏi mấy chuyện vớ vẩn làm gì!”
Đường Chấn Vân cảm thấy như mình vừa bị đẩy từ địa ngục lên thiên đường, rồi lại bị đá khỏi thiên đường một cách tàn nhẫn. Anh không biết mình đã về nhà bằng cách nào, trong đầu chỉ toàn nghĩ về chuyện mình đã nói sai điều gì. Rõ ràng mọi chuyện lúc đầu còn tốt đẹp, vậy mà chỉ trong chốc lát lại thay đổi hoàn toàn.
Anh biết mình đã đụng đến một vấn đề cực kỳ nhạy cảm, căn nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vậy nên, xem ra, số tiền mà cô dùng để mua nhà rất có thể không phải đường đường chính chính mà có. Nói anh hoàn toàn không để tâm thì không đúng, nhưng nếu chỉ vì chuyện đó mà hủy bỏ hôn sự, hủy hoại tương lai giữa anh và cô, thì anh chắc chắn không thấy đáng. Đêm đó, anh càng nghĩ càng thấy mình đã làm một chuyện thật ngu ngốc.
Tuy nhiên, sau khi dành cả đêm suy nghĩ, anh chợt nhận ra, những lo lắng của cô cũng không phải không có lý. Có một vài điều, anh thực sự vẫn chưa suy nghĩ thấu đáo.
Nếu sau này, cô thật sự trở thành một “người xấu” như cô tự nói, thì anh vẫn có thể tiếp tục yêu cô như bây giờ không? Anh có thể bao dung cho cô chăng? Anh có thể bỏ qua những người họ hàng của mình, từ bỏ cả gia tộc, nhưng liệu anh có thể từ bỏ cảm giác chính nghĩa trong lòng chỉ để yêu cô không? Còn nếu sau này, cô “xấu” đến mức g.i.ế.c cả nhà bác anh? Cướp đoạt tài sản nhà anh? Thậm chí hy sinh cả những người vô tội để đạt được mục đích? Nếu cô thực sự làm những việc như vậy, liệu anh có thể thờ ơ, làm ngơ được không? Anh có thể chịu đựng được không? Những điều này, quả thực anh vẫn chưa nghĩ thông.
Nhưng… thực sự phải từ bỏ cô sao? Hình như anh lại không làm được.
Anh phải làm sao đây?
Sáng sớm hôm sau, trước khi đến sở cảnh sát, Đường Chấn Vân lại gọi điện đến nhà cô.
Anh chỉ muốn nghe giọng cô, xem cô có còn giận không. Sau cả đêm suy nghĩ, cuối cùng anh kết luận rằng dù thế nào đi nữa, anh cũng không muốn buông tay cô. Anh đã chờ đợi quá lâu để được ở bên cô, giờ anh không muốn đợi thêm nữa. Dù anh có thể không bao giờ nghĩ thông suốt, thậm chí cả đời cũng vậy, thì anh vẫn muốn cưới cô. Anh chỉ muốn được ở bên cô.
“Là anh Chấn Vân à.” Chính cô là người nghe máy, “Anh trai em đi làm rồi. Có chuyện gì sao?”
Hạt Dẻ Rang Đường
Anh không nghe ra được cô còn giận hay không, trong lòng bồn chồn bất an. Anh nghĩ, có lẽ cô cũng thích anh, nhưng chắc chắn không sâu đậm bằng anh yêu cô, nếu không, cô đã chẳng bình tĩnh như thế, như thể hôm qua chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
“Anh Kỳ, hôm nay anh muốn gặp em.” Anh nói, “Anh biết hôm qua mình đã nói điều không nên nói…”
“Được thôi.”
Anh khẽ chấn động.
“Tối nay anh đến ăn cơm.” Giọng cô rất điềm tĩnh, sau đó dường như cô cố gắng tỏ ra vui vẻ mà nói, “Chút nữa em sẽ qua nhà họ Triệu, nếu có việc gì thì em sẽ để lại lời nhắn cho anh trai em, anh ấy sẽ nói cho anh biết.”
“Được. Tối nay anh sẽ qua.” Anh nói.
Lúc anh dập máy, cả người như tê dại. Cô mời anh ăn tối một cách nhẹ nhàng như vậy, không biết là sẽ có chuyện gì muốn nói. Chẳng hạn như… trả lại chiếc vòng tay? Hay lại định nói lời chia tay?
Mang theo nỗi bất an ấy, Đường Chấn Vân rời khỏi nhà.
Khi Đường Chấn Vân đến sở cảnh sát thì vừa đúng 8 giờ sáng. Lương Kiến đã có mặt từ trước, đang uống trà.
“Hạ pháp y có chuyện muốn nói với chúng ta.” Lương Kiến đặt tách trà xuống và nói với anh, “Nghe nói cậu ta đến từ trước 5 giờ sáng. Tôi chưa từng thấy pháp y nào lại thích tiếp xúc với xác c.h.ế.t đến thế.”
Không biết hôm nay Hạ Mạc sẽ nói gì với mình, trong lòng Đường Chấn Vân cảm thấy thấp thỏm, bất an.
“Chúng tôi đã tìm được người tên là Chu Ngọc Hà rồi.” Trên đường đi tới phòng pháp y, Lương Kiến nói với anh, “Tối qua, bọn họ tra được hộ khẩu của Chu Ngọc Hà, rồi đối chiếu với bức ảnh trên sợi dây chuyền, là cùng một người. Nhưng…”
Đường Chấn Vân đoán ra được điều ông ta sắp nói.
“Nhưng khi đưa ảnh cho chủ nhà trọ xem, ông ta nói không phải người đã ký hợp đồng thuê với ông ta.”
“Nghĩa là, có người đã dùng danh tính Chu Ngọc Hà để ký hợp đồng thuê nhà, còn Chu Ngọc Hà thật lại là một người khác.”
“Đúng vậy. Hôm nay cậu phải đến đó một chuyến.” Lương Kiến nói.