Họ men theo hành lang đi xuống nhà xác ở tầng trệt, phòng pháp y nằm liền kề với nhà xác. Khi họ bước vào, Hạ Mạc đang mặc đồ làm việc, cúi đầu kiểm tra t.h.i t.h.ể một người phụ nữ trên bàn giải phẫu. Đường Chấn Vân phát hiện, ngay gần đó, trên ba chiếc bàn khác mỗi chiếc đều đặt một t.h.i t.h.ể phụ nữ đầu trọc, trước n.g.ự.c mỗi người đều có một vết rạch hình chữ “Y”, trông như thể Hạ Mạc vừa hoàn tất việc khám nghiệm tử thi.
“Hạ Pháp Y.” Lương Kiến cất tiếng chào.
Hạ Mạc ngẩng đầu lên.
“Đây chắc chắn là Tôn Mai, Rose. Tôi đã xem kỹ lại khuôn mặt cô ấy, giống hệt người trong album ảnh,” anh nói với vẻ mặt vô cảm, ánh mắt lạnh lẽo lướt nhanh qua gương mặt Đường Chấn Vân.
Lúc này Đường Chấn Vân mới nhận ra mình vẫn chưa báo cho Lương Kiến biết tin tức anh nhận được tối qua.
“Hàng xóm của Hạ Pháp Y, một người bạn của nữ sinh bị mất tích tên là Rose, cũng học ở trường Nữ Sinh Văn Cảnh.” Anh nói ngắn gọn.
Lương Kiến kinh ngạc nhìn anh, lập tức nói: “Vậy hôm nay chúng ta sẽ sắp xếp nhận dạng thi thể.”
“Sau khi nhận dạng, t.h.i t.h.ể vẫn sẽ giữ lại đây chứ?” Hạ Mạc hỏi.
“Thông thường sẽ chờ đến khi vụ án điều tra xong mới trả lại cho người nhà.” Lương Kiến đáp.
“Vậy thì tốt.” Hạ Mạc cúi đầu nhìn thi thể, “Hôm nay tôi muốn báo cho các anh biết, cô ấy đã mang thai. Khoảng hai tháng.”
“Cô ấy mang thai?” Đường Chấn Vân lập tức nghĩ đến Trần Tổ Khang mà hôm qua Hạ Mạc từng nhắc tới.
“Đến giờ,” Hạ Mạc nói tiếp, “tôi đã khám nghiệm bốn thi thể, chỉ có mỗi cô ấy là mang thai. Ngoài ra, tóc của Tôn Mai không phải bị cạo mà là bị cắt, cắt rất lởm chởm, có chỗ kéo cắt còn đ.â.m cả vào da đầu…” Anh chỉ vào một vết thương trên đầu Tôn Mai. Rồi quay đầu nhìn sang ba t.h.i t.h.ể còn lại: “Ba người kia tuổi đều khoảng từ 20 đến 30. Tôn Mai nhỏ hơn họ một chút.”
“Có người chuyên nhắm vào phụ nữ trẻ?” Lương Kiến nói.
“Nhưng mà, Lương đội, hôm qua anh nói, một năm trước từng có vụ t.h.i t.h.ể phụ nữ đầu trọc trên sông Hoàng Phổ, nhưng lúc đó toàn là người già mà.” Đường Chấn Vân nhắc.
“Thật à?” Ánh mắt Hạ Mạc chuyển sang Lương Kiến, “Mấy t.h.i t.h.ể đó còn không?”
Lương Kiến lắc đầu, “Họ được đưa đến Bệnh viện Khang Kiện, bên đó có lớp học giải phẫu, đôi khi dùng để huấn luyện. Chuyện đó là một năm trước rồi.”
“Tốt nhất là lấy lại được.” Hạ Mạc nói.
“Được rồi, tôi sẽ gọi điện.” Lương Kiến đáp, “Nhưng tôi không dám chắc họ còn ở đó không…”
Lương Kiến vội bước ra cửa phòng pháp y, thấy Đường Chấn Vân vẫn chưa đi, không kìm được quay đầu lại.
“Tôi có chuyện muốn nói với Hạ Pháp Y.” Đường Chấn Vân vội giải thích, “Chút nữa tôi sẽ đi tìm Chu Ngọc Hà.” Anh lại bổ sung thêm.
Lương Kiến gật đầu.
“Tôi sẽ để hồ sơ hộ khẩu của cô ấy trên bàn cậu.” Lương Kiến nhìn cả hai với vẻ nghi hoặc, rồi rời khỏi phòng pháp y.
Chờ Lương Kiến đi rồi, Đường Chấn Vân lập tức hỏi Hạ Mạc: “Hôm qua sau khi em về cô ấy nói gì không?”
Hạ Mạc vẫn cúi đầu kiểm tra t.h.i t.h.ể của Tôn Mai: “Còn nói được gì? Nó không muốn kết hôn nữa. Nó thấy quá vội vàng. Nó cảm thấy hai người sau này sẽ thường xuyên mâu thuẫn. Nó nói nếu sau này sẽ ly hôn, thì thà ngay từ đầu đừng kết hôn.”
Tim Đường Chấn Vân trùng xuống, anh muốn hỏi giờ phải làm sao, nhưng lại không thốt nên lời.
Hạ Mạc ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái.
“Nó nói cũng có lý. Kết hôn là phải đồng lòng, làm gì cũng phải cùng một chí hướng. Nếu cậu lúc nào cũng nghi ngờ này nọ, cả hai người đều giấu giếm nhau, thì sống làm sao được?”
“Em không nghi ngờ cô ấy…” Anh khẽ nói, “Em chỉ là, em chỉ là…” Anh không biết nên nói gì, “Em đã nghĩ kỹ rồi, từ giờ em sẽ không hỏi mấy chuyện đó nữa, em chỉ muốn toàn tâm toàn ý ở bên cô ấy.”
Hạ Mạc cúi đầu nhìn t.h.i t.h.ể của Tôn Mai, như thể phát hiện ra gì đó, anh dùng tay nắm lấy cằm Tôn Mai, mạnh tay bẻ mở miệng cô, rồi dùng đèn pin chiếu vào bên trong. Sau đó, anh buông t.h.i t.h.ể ra, đi sang phía bên kia căn phòng, lấy một chiếc kẹp từ khay dụng cụ, rồi quay lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đường Chấn Vân, tôi nói thật với cậu, chuyện căn nhà chỉ là khởi đầu. Tôi và Anh Kỳ, hai chúng tôi trong những năm tháng dài phía trước sẽ kiếm tiền theo cách của mình, kiếm rất nhiều tiền. Không nhất thiết phải hợp pháp, nhưng sẽ không làm hại ai cả, điểm này, tôi nói rõ với cậu. Chúng tôi sẽ tìm một vùng xám phù hợp.”
“Vùng xám?”
“Đúng, ở giữa trắng và đen. Vậy nên, nếu cậu muốn ở bên nó, thì chỉ có hai lựa chọn. Một là gia nhập chúng tôi, trở thành một phần trong nhóm, hai là làm như không biết gì về những gì chúng tôi làm, tự cậu suy nghĩ đi.” Hạ Mạc đưa kẹp vào cổ họng Tôn Mai, kéo ra một khối đen sì.
“Cái gì vậy?”
“Là tóc. Miệng cô ấy bị nhét đầy tóc. Chuyện này chắc xảy ra ngay trước lúc cô ấy chết. Tôi đoán lúc đó cô ấy đang la hét, rồi ai đó trong lúc hoảng loạn đã nhét tóc vào miệng cô ấy.” Hạ Mạc nói.
“Cũng có thể là cô ấy tự nuốt. Cô ấy muốn để lại chứng cứ gì đó.” Đường Chấn Vân nói.
Hạ Mạc lại đi đến trước một t.h.i t.h.ể khác, dùng d.a.o rạch phần cổ họng của t.h.i t.h.ể nữ. Sau đó, Đường Chấn Vân nhìn thấy anh một lần nữa dùng kẹp gắp ra từ cổ họng nạn nhân một búi tóc.
“Xem ra, đây có thể coi là một đặc điểm.” Hạ Mạc nói, trong lúc nói chuyện, anh đã bước tới bên một t.h.i t.h.ể nữ đầu trọc khác, cúi đầu xuống kiểm tra.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Hạ Mạc đã lấy được bốn búi tóc từ cổ họng của bốn t.h.i t.h.ể nữ.
“Là hung thủ nhét tóc vào miệng họ, nguyên nhân thì không rõ.” Hạ Mạc nói.
Đường Chấn Vân công nhận đây quả là một đặc điểm, nhưng anh không biết điều đó có giúp ích gì cho việc phá án. Có lẽ chỉ có thể chứng minh rằng hung thủ có một sở thích quái dị với tóc.
“Em là cảnh sát, em không thể ủng hộ các anh làm việc phi pháp.” Anh nói.
“Đã đoán trước cậu sẽ nói thế rồi.” Hạ Mạc cúi đầu kiểm tra phần dưới của một t.h.i t.h.ể nữ, “Trước khi bị giết, không có dấu hiệu quan hệ tình dục.”
“Chỉ cần không thật sự làm điều ác, thì em nhiều lắm cũng chỉ là không tham gia.” Đường Chấn Vân biết mình trả lời không dứt khoát.
Hạ Mạc dường như không nghe thấy, lại bước sang kiểm tra một t.h.i t.h.ể khác. “Đường Chấn Vân, cậu chắc chắn chưa từng yêu đương.” Anh cúi sát xuống thi thể, đầu gần như chạm vào da thịt, “Được rồi, người này trước khi c.h.ế.t cũng không có quan hệ tình dục.”
Hạ Mạc lại bước đến t.h.i t.h.ể tiếp theo, thực hiện thao tác kiểm tra tương tự.
“Người này cũng không có dấu hiệu quan hệ tình dục. Hung thủ có thể là phụ nữ, ít nhất thì có vẻ như cô ta không quan tâm đến tình dục. Cô ta chỉ chú ý đến tóc, cạo đầu họ, nhét tóc vào cổ họng họ… Không biết chừng, cô ta là người bị hói. Một người phụ nữ mà thể xác lẫn tinh thần đều bị ám ảnh bởi tóc.”
“Nghi phạm hiện tại là Chu Ngọc Hà, người ký hợp đồng thuê nhà.” Đường Chấn Vân ngẩng đầu nhìn Hạ Mạc một cái, “Em chưa từng yêu ai.”
“Cho nên cậu không biết, người ta đều là yêu nhau rồi mới kết hôn.” Hạ Mạc quay lại bên t.h.i t.h.ể Tôn Mai, “Tôi thấy cậu với Anh Kỳ ở bên nhau quá ít, hai người nên thử yêu đương trước, sao cậu không mời Anh Kỳ đi xem phim, ăn cơm, khiêu vũ gì đó?”
“Em không biết nhảy.”
“Tôi chỉ lấy ví dụ thôi.” Hạ Mạc cúi đầu kiểm tra phần dưới thi thể, “A…” Anh bỗng bật ra một tiếng kêu kỳ quái.
“Sao vậy?”
“Cô ấy lại có dấu hiệu quan hệ tình dục. Trước khi bị giết, cô ấy đã từng quan hệ,” anh dùng d.a.o nhỏ rạch da thi thể, để lộ nội tạng màu nâu sẫm bên trong, cảnh tượng khiến Đường Chấn Vân không kìm được phải lùi về sau một bước, “Ồ không, không phải quan hệ tình dục, là hành vi bạo lực tình dục. Có người đã nhét một thứ gì đó vào bên trong,” anh đưa kẹp vào, gắp ra một vật nhỏ mờ màu. Anh đưa vật đó lên mũi ngửi, sau đó ném nó vào một thau nước sạch.
“Là gì vậy?”
Hạt Dẻ Rang Đường
“Gần đây cậu có ăn ngô không?”
Đường Chấn Vân sững lại, “Ngô?”
“Dạo này ngô vừa mới vào mùa. Có người đã nhét một trái ngô vào âm đạo nạn nhân, rồi lại lấy ra, lại nhét vào, lặp đi lặp lại như vậy nhiều lần, khiến bên trong tổn thương nghiêm trọng. Với nạn nhân, đây chắc chắn là một quá trình đau đớn và nhục nhã tột cùng. Hung thủ có cảm xúc đặc biệt với Tôn Mai, cô ta hận Tôn Mai, nếu không thì đã không làm đến mức đó. Đây là một hạt ngô sống. Không biết chừng, họ là tình địch?”
“Hôm qua Anh Kỳ nói, anh họ của Tôn Mai từng qua lại với một người phụ nữ sống ở số 15 khu Khánh Phong.”
“Vậy thì tốt rồi. Giờ cậu lại có thêm một người cần đến thăm hỏi.” Hạ Mạc chống hai tay lên bàn khám nghiệm, nhìn anh, “Hôm qua tôi có trò chuyện với Anh Kỳ. Tôi đột nhiên cảm thấy hai người cũng không cần thiết phải vội vàng kết hôn.”