“Ý anh là…”
“Ý tôi là, hai người vẫn còn nhiều khác biệt, nhưng tôi nghĩ hai người có thể tạm gác những điều đó sang một bên, sống thử một thời gian, cũng giúp hiểu nhau thêm một chút. Dù gì cũng là người sẽ sống cả đời với cậu, cẩn trọng một chút thì vẫn hơn, đúng không?”
“Vậy… chuyện kết hôn…”
“Chuyện kết hôn tạm thời hoãn lại. Anh Kỳ đã đồng ý tiếp tục quen cậu một thời gian.” Hạ Mạc quay người lấy một tờ báo trên bàn đưa cho anh, “Nó vẫn chưa từng xem phim, trong này có mục quảng cáo phim…”
Đường Chấn Vân nhận lấy tờ báo. Anh không thể không thừa nhận, lời đề nghị của Hạ Mạc rất hợp lý. Quả thật anh đã ở bên cô quá ít, gần như chẳng trò chuyện gì nhiều. Từ khi đính hôn lúc còn nhỏ, vì công việc bận rộn, cộng với cảm giác rằng sau khi kết hôn sẽ có rất nhiều thời gian ở bên nhau, anh rất ít khi chủ động tìm cô. Sau đó, gia đình cô xảy ra chuyện, cô đẩy anh ra xa, anh muốn đến gần cũng không có cách nào. Nói cho cùng, anh hiểu về cô cực kỳ ít ỏi. Anh không biết sở thích của cô, càng không biết thói quen sinh hoạt. Ngay cả tính cách và tâm trạng của cô, anh cũng hoàn toàn không nắm bắt được. Hạ Mạc nói đúng, có lẽ anh thật sự nên bắt đầu học cách yêu một người.
Từ sau cuộc trò chuyện thẳng thắn với anh trai vào tối hôm trước, tâm trạng của Hạ Anh Kỳ đã bình ổn đi nhiều.
Ý của anh trai là: trước tiên hãy thử qua lại với Đường Chấn Vân một thời gian, xem tính cách, thói quen sinh hoạt của Đường Chấn Vân có hợp với cô hay không, rồi hẵng tính chuyện kết hôn. Cô cảm thấy anh trai nói có lý, tuy rằng cô thích vẻ nam tính của Đường Chấn Vân, cũng biết anh là người chính trực, tốt bụng, là một người tốt, nhưng nếu muốn sống với nhau cả đời, thì chỉ biết phẩm chất của một người là chưa đủ, còn phải hiểu rõ thói quen sống của người đó nữa. Ví dụ như, cô còn chẳng biết anh bao nhiêu ngày thì tắm một lần, bao nhiêu ngày thì thay quần áo.
Thật ra, cô sớm đã nhận ra rằng, tiêu chuẩn để cô đánh giá một người đàn ông có đáng để yêu hay không, điều quan trọng nhất không phải là phẩm chất cao thượng hay không, mà là người đó có sạch sẽ hay không. Bởi vì, trong mắt cô, đàn ông biết giữ gìn sạch sẽ thì thường không đến nỗi tệ.
Ít nhất thì, cô để ý thấy anh không hút thuốc, vì vậy không khạc nhổ, trong lúc qua lại cũng chưa từng tiện tay tiểu bậy ven đường, móng tay cũng xem như sạch sẽ. Dù giày anh khá bẩn,chắc là bản thân anh chưa từng chú ý đến điều đó, nhưng với cô, Đường Chấn Vân như vậy đã là khá tốt rồi. Vì vậy, cô quyết định nghe theo lời anh trai, trước tiên thử làm bạn gái của anh, còn những chuyện khác tạm gác lại đã.
Cô nhìn đồng hồ treo tường, lúc này là mười giờ sáng. Cô quyết định ghé nhà họ Triệu một chuyến, hỏi tình hình của Triệu Mỹ Vân. Giờ này, cô đoán chắc Triệu Mỹ Vân đã đến trường. Cô lấy từ trong tủ bát ra một gói bánh ngọt, đây là mấy chiếc bánh phương Tây mà mấy hôm trước anh cô mua từ cửa hàng đầu phố. Vốn dĩ cô không thích đồ ngọt, nên định mang sang biếu Triệu thái thái nếm thử.
Nhưng điều khiến cô hơi bất ngờ là, người mở cửa lại là Triệu tiên sinh. Ông ấy đội mũ, xách túi, có vẻ đang chuẩn bị ra ngoài.
“Hạ tiểu thư?” Triệu tiên sinh cũng khá ngạc nhiên khi thấy cô, “Cô tìm ai à?”
Triệu tiên sinh không đi làm vào giờ này đúng là chuyện hiếm thấy.
“Triệu tiên sinh, Triệu thái thái có ở nhà không ạ?” Cô hỏi.
“Bà ấy à, chắc đang ra chợ mua đồ rồi. Có chuyện gì không?”
“À, không có gì đâu. Tôi có ít bánh ngọt, muốn đem cho Triệu thái thái nếm thử. Tôi biết bà ấy thích đồ ngọt.” Cô đưa gói bánh cho Triệu tiên sinh.
“Cảm ơn, cảm ơn.” Triệu tiên sinh khách sáo nhận lấy gói giấy.
Thấy Triệu tiên sinh định đóng cửa, Hạ Anh Kỳ vội nói: “Triệu tiên sinh, hôm qua Mỹ Vân về nhà lúc mấy giờ vậy ạ?”
“Con bé à, là mẹ nó đi đón về, lúc đó khoảng hơn mười giờ tối.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Thì ra là Triệu thái thái đón về, chứ không phải Triệu Mỹ Vân tự về.
“Giờ thì con bé đi học rồi chứ ạ?”
“Chắc là vậy. Cặp sách không còn ở đây nữa.” Triệu tiên sinh vô thức liếc nhìn hành lang sau lưng, “Tôi nghĩ là nó đi học rồi.” Nói đến đây, ông lại cười cười, “Ngại quá, Hạ tiểu thư, tôi biết nó hay làm phiền cô.”
“Không sao đâu. Tôi rất quý mến Mỹ Vân.” Cô đáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Triệu tiên sinh gật đầu với cô, “Gần đây nó có chuyện gì đó buồn phiền, may mà có cô giúp nó giải toả. Có những chuyện, làm cha mẹ như chúng tôi thật sự không biết phải nói thế nào với con cái. Nó cứ nghĩ là chúng tôi thiên vị Trung Bình, nhưng thực ra đâu có. Cô nghĩ xem, làm chị mà cứ suốt ngày so đo với đứa em trai kém mình tám tuổi, chẳng phải là quá nhỏ nhen sao? Nó đã mười bảy tuổi rồi, ngày xưa ở tuổi đó là đã đi lấy chồng rồi đấy, mà giờ cô xem nó vẫn như trẻ con vậy.” Triệu tiên sinh thở dài.
Đây là lần đầu tiên Triệu tiên sinh nói chuyện nhiều như vậy với cô. Khi ông nói, Hạ Anh Kỳ không khỏi quan sát ông. Theo lý mà nói, Triệu tiên sinh và Triệu thái thái đáng ra bằng tuổi nhau, nhưng ông ấy trông trẻ hơn nhiều, da mặt không có nếp nhăn, nước da mịn màng, dáng người cân đối, giọng nói cũng giống như thanh niên hai mươi mấy tuổi. Cô lại nhớ đến vết nhăn trên trán và tóc bạc hai bên của Triệu thái thái, nghĩ đến cặp vợ chồng này đi cùng nhau, thật ra trông giống chị em hơn là vợ chồng.
“Mỹ Vân đúng là hơi trẻ con.” Hạ Anh Kỳ mỉm cười gật đầu, “Tôi tưởng hôm qua con bé sẽ tự về nhà, không ngờ lại là Triệu thái thái đích thân đi đón.”
“Nó chạy đến nhà bạn, cũng là làm phiền người ta, chứ không thì người ta cũng chẳng gọi điện kêu mẹ nó đi đón. Mẹ nó khổ sở lắm mới kéo được nó về, ai dè vừa về đến nhà là nó lại cãi om sòm, phiền c.h.ế.t được…” Triệu tiên sinh nhăn mặt lắc đầu.
“Chắc dạo này tâm trạng con bé không tốt vì chuyện bạn bè.”
Triệu tiên sinh không bình luận gì thêm.
“Triệu tiên sinh, ông có biết người bạn mất tích của Mỹ Vân là ai không?” Hạ Anh Kỳ hỏi.
“Tôi nghe vợ tôi nói, hình như là con bé tên Tôn Mai từng đến nhà tôi. Nghe nói hoàn cảnh nhà con bé đó không tốt lắm. Tôi thấy đấy…” Triệu tiên sinh dừng lại một chút, “Cũng có thể là nó tự ra ngoài tìm đường sống.”
Cô hiểu ý ông muốn nói gì.
“Hôm qua trước khi về nhà, Mỹ Vân nói muốn ở nhà đợi cảnh sát đến tìm nó, sao sau đó lại đột nhiên bỏ ra ngoài?” Đây là điều cô vẫn không sao hiểu nổi.
“Dạo này nó cứ thần thần kinh kinh vì chuyện của bạn. Hôm qua tôi về nhà, thấy mẹ nó vừa mới đón nó về, vậy mà nó chẳng nói chẳng rằng, cứ thế chui vào phòng luôn.” Triệu tiên sinh lắc đầu bất lực, đồng thời liếc nhìn đồng hồ.
Hạ Anh Kỳ vội nói: “Xin lỗi đã làm phiền ông lâu quá, Triệu tiên sinh, nếu lát nữa Mỹ Vân có về, phiền ông bảo nó qua chỗ tôi một chút nhé?”
“Được, tôi sẽ dặn nó.”
Hạ Anh Kỳ vội vàng cáo từ.
Trên đường quay về, cô nghĩ, mình cần gọi một cuộc điện thoại đến trường của Mỹ Vân để hỏi rõ.
Nếu Mỹ Vân có đi học, thì cô sẽ hẹn con bé ra gặp vào buổi trưa. Dù thế nào đi nữa, đây là vụ án đầu tiên mà anh trai và Đường Chấn Vân cùng phối hợp tại sở cảnh sát Tĩnh An, cô muốn cố gắng hết sức để giúp họ.
“Đúng vậy, tôi chính là Chu Ngọc Hà.” Một người phụ nữ đeo kính gọng tròn xuất hiện trước mặt Đường Chấn Vân. Theo hồ sơ hộ khẩu, tại Thượng Hải có tổng cộng 12 người phụ nữ tên Chu Ngọc Hà, nhưng dưới 50 tuổi thì chỉ có hai người. Một là bà nội trợ đang sống tại phía nam thành phố, hiện đang mang thai đứa con thứ năm. Người còn lại chính là giáo viên tiểu học 40 tuổi đang đứng trước mặt anh.
Đường Chấn Vân lấy thẻ ngành ra cho cô ta xem: “Chúng tôi đang điều tra một vụ án, mong cô có thể trả lời một vài câu hỏi.”
Chu Ngọc Hà tỏ ra tò mò, mở cửa mời anh vào.
“Là vụ gì vậy?” Cô ta vừa hỏi vừa đi trước dẫn đường, đưa Đường Chấn Vân lên căn phòng tầng hai nơi cô ta đang sống.
Căn phòng chỉ rộng chừng 10 mét vuông, nhưng được bài trí ấm cúng, còn có một ban công nhỏ tràn ngập hoa tươi.
“Là án mạng.” Anh đáp.
Cô ta kinh ngạc nhìn Đường Chấn Vân: “Án mạng sao? Nhưng tôi chỉ là giáo viên dạy Quốc văn ở trường tiểu học thôi, tôi thật sự không biết mình có thể giúp gì cho các anh.” Cô ta vừa cười vừa nói.