Chu Tước Đường

Chương 2



“Chúng ta đi đâu vậy?” Đường xe dừng lại bên cạnh đường Tứ Mã, Đường Chấn Vân không khỏi thắc mắc. “Vụ án gì vậy?”



Hôm nay là ngày thứ năm anh làm việc tại đồn cảnh sát Tĩnh An. Nửa năm trước, anh vẫn chỉ là một điều tra viên nhỏ ở đồn cảnh sát Lão Áp, sau này nhờ cấp trên ở Nam Kinh tiến cử, anh mới được điều chuyển đến đây và nhậm chức phó tổ trưởng. Tuy đã được thăng chức, nhưng anh hiểu rõ, mình là người mới đến, chưa thể như lúc ở Nam Kinh mà độc lập đảm đương mọi việc. Quả nhiên, anh được sắp xếp làm việc cùng một cộng sự có cấp bậc cao hơn mình — Lương Kiến.



“Tôi cũng không biết là vụ án gì.” Lương Kiến đáp.



Từ trong lòng, Đường Chấn Vân vốn đã không mấy ưa Lương Kiến, vì người đàn ông to cao hơn 1m8, nặng trên 100kg này, từ lần đầu gặp đến giờ chưa từng nói chuyện một cách rõ ràng, sòng phẳng. Ví dụ như hôm nay, sáng sớm Lương Kiến đã gọi anh đến đồn để chờ lệnh, sau đó dẫn anh lên xe cảnh sát, mãi đến khi xe dừng lại, anh mới phát hiện đích đến là đường Tứ Mã. Tất nhiên, chẳng phải để đi tìm thú vui gì cả, chắc chắn là có vụ án nào đó, nhưng Lương Kiến lại không nói lấy nửa lời.



“Nghe nói mấy hôm trước có người nhặt được một bàn tay người ở gần phố Bình Vọng?” Anh dò hỏi.



Đó là điều anh nghe vài viên cảnh sát cấp dưới bàn tán. Trong mắt anh, đây chắc chắn là vụ việc đáng chú ý nhất ở đồn cảnh sát gần đây. Nhưng lạ một điều, dường như chẳng ai đặc biệt để tâm đến nó.



“Hơ hơ, cậu cũng nghe nói rồi à?” Lương Kiến cười khẩy hai tiếng, “Phải, đúng là có chuyện đó.”



“Hôm nay chúng ta đến đây là để điều tra vụ này sao?”



“Vụ án?” Lương Kiến có vẻ không đồng tình với cách gọi của anh.



“Chẳng phải vậy sao?”



“Phải tìm được thi thể, xác nhận nạn nhân bị sát hại thì mới có thể lập án.” Lương Kiến lại cười nhẹ. “Chỗ này không giống Nam Kinh của cậu đâu. Cậu có biết mỗi ngày Thượng Hải xảy ra bao nhiêu vụ án không? Có biết mỗi ngày trên sông Hoàng Phổ có bao nhiêu xác trôi không? Nếu cứ phát hiện một bàn tay đã phải lập án, vậy còn mấy cái xác vô danh thì sao?”



Đường Chấn Vân không biết nên đáp lại thế nào. Với bản năng nghề nghiệp của mình, anh rất muốn nói với Lương Kiến rằng, bất kỳ cái c.h.ế.t bất thường nào cũng cần được đối đãi nghiêm túc. Nhưng anh hiểu rõ, nếu nói như vậy thì thật quá ngốc. Bởi anh chỉ là người mới tới, chưa đứng vững gót chân ở vùng đất xa lạ này, điều quan trọng lúc này chính là hòa hợp với cộng sự cấp trên, điều đó mới đáng để tâm nhất. Vì thế, anh không nói gì thêm.



Tuy vậy, lúc xuống xe, Lương Kiến cũng coi như đã cho anh một lời giải thích.



“Pháp y mới đến nói đó là tay phụ nữ, có bệnh hắc lào ở tay, dường như trước khi c.h.ế.t từng được chữa trị. Vì bàn tay đó được nhặt gần phố Bình Vọng, nên hôm nay chúng ta đến hỏi thăm một chút.”



“Trước khi chết? Vậy tức là tay của người chết?”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Pháp y nói là bị chặt sau khi chết.” Lương Kiến hờ hững nói rồi rảo bước tiến vào phố Bình Vọng phía trước, Đường Chấn Vân lập tức theo kịp, “Cậu cũng biết, khu Tứ Mã này, phụ nữ nhiều lắm. À mà này, cậu từng đến đây chưa?” Lương Kiến cười hỏi.



Đường Chấn Vân dĩ nhiên biết đường Tứ Mã là nơi như thế nào. Có điều, anh không hiểu Lương Kiến hỏi vậy là có ý gì.



“Chưa đến bao giờ, nhưng từng nghe qua.” Anh đáp.



“Sau này tôi dẫn cậu đến đây chơi cho biết.” Lương Kiến vỗ vai anh.



Lương Kiến bảo sẽ dẫn anh đến đây chơi? Anh không nghe nhầm đấy chứ? Nhìn lại sắc mặt của Lương Kiến, dường như không phải đang nói đùa. Đường Chấn Vân cảm thấy như thể vừa đặt một chân vào bãi lầy.



Lương Kiến dừng lại trước một đống rác.



“Người đó nhặt được bàn tay ở ngay chỗ này. Cậu ta nói trên tay không được gói bằng thứ gì cả, cứ thế bị vứt trong đống rác này thôi.” Lương Kiến cúi đầu nhìn đống rác.



“Không biết phần còn lại ở đâu.” Đường Chấn Vân nói. Thấy Lương Kiến không đáp, anh tiếp lời: “Tôi nghĩ có mấy khả năng. Một là có người bị sát hại, bàn tay bị chặt xuống; hai là có người cắt bàn tay từ một t.h.i t.h.ể khác. Pháp y còn nói gì nữa không?” Để tránh bị cho là quá sốt sắng, anh lại bổ sung một câu, “Tôi chỉ là nghĩ gì nói đấy thôi.”



“Cậu ta nói bàn tay đó đúng là bị chặt xuống, hung khí có thể là rìu, thủ pháp không chuyên nghiệp. Còn nói người c.h.ế.t có lẽ đã c.h.ế.t vào ngày 3 tháng 5.”



“Vừa nãy anh nói người c.h.ế.t bị hắc lào ở tay, vậy chúng ta có nên đi tra xem bệnh viện gần đây có ai từng chữa bệnh này không?” Đường Chấn Vân lại hỏi.



Lương Kiến cười cười với anh.



“Trước khi cậu đến, chúng tôi đã điều tra rồi. Chúng tôi đã rà soát tất cả các bệnh viện, phòng khám gần đây, cả đông y, tây y lẫn bác sĩ tư hoạt động không phép. Kết quả là, có 4 người phụ nữ sống ở Tuệ An Lý từng bị hắc lào tay và từng đi khám. Mà Tuệ An Lý —” Lương Kiến quay đầu nhìn lại phía sau, “chính là con hẻm gần với đống rác này nhất. Tôi cho rằng chẳng có ai mang theo một bàn tay người mà chạy khắp nơi. Vì vậy, khả năng lớn nhất là có người ở Tuệ An Lý đã vứt cái tay đó ở đây.” Lương Kiến dừng một chút rồi nói tiếp: “Chỉ không biết có liên quan đến án mạng hay không. Như cậu nói đấy, rất có thể bàn tay đó bị cắt ra từ một thi thể. Mà ở khu Tứ Mã này, phụ nữ không tên không họ bị mua về đầy rẫy, nếu ai đó bệnh chết, chưa chắc có ai để tâm…”



Hạt Dẻ Rang Đường

“Nếu có người bệnh chết, thì ai lại đi c.h.ặ.t t.a.y họ cơ chứ?”



“Tôi cũng muốn biết chuyện là thế nào.” Lương Kiến bước vài bước về phía trước, rồi lại dừng lại, ngoái đầu nói, “Tiểu Đường này, tôi phải nói trước với cậu, Tuệ An Lý toàn là phố đèn đỏ và sòng bài Trường Tam. Không có gia đình bình thường nào sống ở đó đâu.”



Chuyện này đối với Đường Chấn Vân không phải điều gì mới mẻ, anh không hiểu vì sao Lương Kiến lại phải cố ý nhấn mạnh.