Chương 10.
Trước khi gặp mặt Chu Ngọc Hà, Đường Chấn Vân đã chắc chắn rằng cô ta không thể là hung thủ, bởi vì chủ nhà trọ trước đó đã nhìn ảnh và xác nhận rằng cô ta không phải là Chu Ngọc Hà mà ông ta từng gặp. Thế nhưng, khi so sánh với ảnh trong hồ sơ hộ khẩu, cả anh và Lương Kiến đều nhận ra: cô ta chính là người phụ nữ trong khung ảnh. Anh lấy từ trong túi ra sợi dây chuyền mà Hạ Mạc tìm thấy trong hố chôn xác ở Tuệ An Lý, đưa cho cô ta xem.
“Cô nhìn xem có nhận ra vật này không?”
Chu Ngọc Hà vừa nhìn thấy ảnh mình trong khung lập tức tròn mắt kinh ngạc.
“Anh… sao anh lại có cái này?”
“Trong ảnh là cô à?”
“Đúng, là tôi.” Cô gật đầu.
“Chúng tôi tìm thấy nó ở hiện trường một vụ án mạng. Cô từng tặng sợi dây chuyền này cho ai chưa?”
Chu Ngọc Hà không nói gì, chỉ đứng dậy đi tới đầu giường, lấy ra một gói khăn tay nhỏ trong ngăn kéo tủ đầu giường. Cô đi đến trước mặt Đường Chấn Vân, nhẹ nhàng mở khăn tay ra. Bên trong là một sợi dây chuyền gần như giống hệt, chỉ khác ở ảnh trong khung là ảnh một cô gái trẻ khác.
“Cô ấy tên là Tả Bình, chữ ‘Bình’ trong từ ‘Bình phong’. Cô ấy là bạn học cấp hai của tôi, cũng là người bạn thân nhất của tôi. Năm chúng tôi tốt nghiệp, cô ấy chuẩn bị đi Bắc Bình kết hôn, vì vị hôn phu của cô ấy muốn chuyển đến Bắc Bình sống. Chúng tôi đã cùng nhau mua hai sợi dây chuyền giống hệt, làm quà tặng cho nhau trước lúc chia tay.” Chu Ngọc Hà thở dài. “Ban đầu cô ấy nói sẽ gửi thiệp mời cưới cho tôi, tiện thể mời tôi đi Bắc Bình chơi ít hôm. Nhưng sau đó tôi chẳng bao giờ nhận được thư của cô ấy nữa.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Có lẽ cô gái ấy chưa từng rời khỏi Thượng Hải.
Đường Chấn Vân nhận lấy sợi dây chuyền, ngắm kỹ bức ảnh cô gái trẻ xinh đẹp trong khung. Anh thấy có chút quen mắt, nhưng biết chắc đây chỉ là ảo giác, bởi anh đoán rằng, phần t.h.i t.h.ể nằm sâu nhất trong hố chôn ở Tuệ An Lý rất có thể chính là cô ấy.
“Các cô chia tay vào năm nào?” Anh nhìn bức ảnh và hỏi.
“Chuyện đó xảy ra cách đây 18 năm rồi. Lúc đó chúng tôi vừa mới tốt nghiệp trường Nữ Sinh Văn Cảnh.” Chu Ngọc Hà trả lời.
“Các cô học ở trường Nữ Sinh Văn Cảnh?” Thật trùng hợp, anh nghĩ.
Chu Ngọc Hà gật đầu: “Chúng tôi là khóa đầu tiên tốt nghiệp từ trường đó.”
“Còn nhớ chính xác ngày các cô chia tay không?”
“Hình như là ngày 1 tháng 7.” Cô lại lấy thêm một cuốn album ảnh từ ngăn kéo, “Đây là những bức hình tôi chụp cùng Tả Bình, khi cả hai còn trẻ.”
Đường Chấn Vân lật xem album, Chu Ngọc Hà kể tiếp: “Tôi nhớ hôm đó là buổi chiều, tôi tiễn cô ấy ra ga xe lửa. Tối hôm đó cô ấy còn phải đi dự tiệc cưới của chị họ. Cô ấy nói, sau khi tiệc cưới kết thúc, sẽ cùng vị hôn phu đi Bắc Bình. Nghe nói cô cô của anh ta ở Bắc Bình rất giàu, hai người có thể bắt đầu cuộc sống mới ở đó. Cô ấy nói sau khi ổn định sẽ liên lạc lại với tôi… nhưng sau đó, tôi không bao giờ nhận được tin tức gì nữa.”
“Cô cho tôi mượn cuốn album này được không?” Anh lắc lắc cuốn sách trong tay.
Chu Ngọc Hà do dự một lúc rồi cũng gật đầu: “Được thôi. Nhưng mong anh sau khi xem xong có thể trả lại cho tôi.”
“Dĩ nhiên. Sau đó cô có từng liên lạc lại với cha mẹ cô ấy không?”
“Tôi từng tìm đến cha cô ấy. Nhưng ông ấy cũng không biết cô ấy đã đi đâu. Quan hệ giữa họ vốn không tốt. Mẹ cô ấy mất khi cô mới sáu tuổi. Cha cô ấy tái hôn, sinh thêm ba người con, mẹ kế đối xử với cô ấy cũng chẳng ra gì, nên cha càng không thích cô ấy. Khi cô ấy quyết định kết hôn, cha cô ấy không cho sính lễ gì, vì người chồng đó không phải đối tượng mà ông ấy chấp nhận.”
“Vị hôn phu của cô ấy làm nghề gì?”
“Nghe nói là nghệ sĩ hát hí khúc, cụ thể là hát Côn khúc, người Tô Châu. Một người như vậy thì cha cô ấy đương nhiên không hài lòng, vì ông ấy muốn cô lấy một người làm kinh doanh. Tôi nhớ lúc đó hai cha con cãi nhau rất dữ, có thời gian còn đoạn tuyệt quan hệ. Sau này dì của Tả Bình đứng ra hòa giải, họ mới tạm làm lành, nhưng cha cô ấy vẫn nói rõ, sẽ không cho cô ấy sính lễ. Tả Bình là người có lòng tự trọng cao, cô ấy nói với cha mình là không cần lấy một đồng nào.” Chu Ngọc Hà khẽ thở dài. “Cha Tả Bình là người cố chấp. Hồi xưa khi cô ấy muốn học hành, cũng cãi nhau với ông ấy một trận lớn, ông ấy mới chịu cho đi học. Cho nên, nếu sau khi kết hôn cô ấy không muốn liên lạc với cha mình nữa, tôi nghĩ cũng dễ hiểu.”
“Cô từng gặp vị hôn phu đó chưa?” Đường Chấn Vân hỏi tiếp.
Chu Ngọc Hà mỉm cười gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Cô ấy từng dẫn tôi đi xem anh ta hát. Hát vở Mẫu Đan Đình. Lúc đó Tả Bình rất mê Côn khúc. Cô ấy kể rằng hôm đó chờ bên ngoài rạp hát mãi, đợi đến khi anh ta tẩy trang xong mới ra xin chữ ký. Có lẽ vì thấy cô ấy xinh, nên anh ta mời cô ấy ăn khuya. Hai người quen nhau từ đó. Sau này anh ta dạy cô ấy hát, rồi hát hát hát… thì thành một cặp luôn.” Cô cười khẽ rồi lại thở dài, “Tôi từng khuyên cô ấy nên suy nghĩ kỹ, bởi vì… tôi có một người chú là dân mê hát, biết khá nhiều chuyện trong giới. Ông ấy nói với tôi rằng anh ta rất phong lưu, ngay cả lúc đang quen Tả Bình, vẫn còn dính dáng đến hai ba người phụ nữ khác. Nhưng Tả Bình không chịu nghe, cô ấy là người cố chấp, đã quyết rồi thì không thay đổi.”
“Anh ta tên là gì?”
“Họ Ôn, tên Ôn Túc Sinh. Nhưng…” Chu Ngọc Hà hơi nhíu mày, “Từ lúc Tả Bình đi cùng anh ta, tôi cũng không nghe thêm tin tức gì về anh ta. Hình như anh ta cũng không đi hát nữa. Lúc đó tôi từng nhờ chú tôi dò hỏi trong giới Côn khúc, ai cũng nói anh ta đi rồi là không quay lại nữa.”
Ôn Túc Sinh, Đường Chấn Vân đã ghi nhớ cái tên này.
Không còn nghi ngờ gì nữa, người đàn ông này chắc chắn có liên quan mật thiết đến sự mất tích của Tả Bình.
___
Triệu thái thái trông có vẻ rất mệt mỏi.
“Hạ tiểu thư, cô tìm tôi có việc gì sao?” Giọng bà yếu ớt.
“Triệu thái thái, tôi vừa gọi điện đến trường của Mỹ Vân, họ nói hôm nay em ấy không đến lớp.” Hạ Anh Kỳ nói. Cô không phải không nhận ra sự mệt mỏi của Triệu thái thái, nhưng trong lòng cô thực sự thấy chuyện này rất quan trọng.
Triệu thái thái sững sờ nhìn cô, rồi đột nhiên nhắm mắt lại, người loạng choạng như sắp ngã, Hạ Anh Kỳ vội vàng đỡ lấy bà.
“Triệu thái thái, dì sao vậy?”
Triệu thái thái lại mở mắt ra, “Không sao… chỉ là hơi choáng… dạo này tôi ngủ không ngon, lòng lại phiền muộn…” Bà lắc đầu, cố đứng vững, “Cô nói… Mỹ Vân không đến trường?”
“Vâng, tôi vừa gọi điện hỏi xong.” Hạ Anh Kỳ vẫn đỡ lấy bà, “Nhưng thôi, chuyện đó để sau đi, sắc mặt dì không tốt đâu. Dì vào nghỉ một lát đã nhé.”
Triệu thái thái gật đầu.
Hạ Anh Kỳ dìu bà lên tầng hai vào phòng ngủ. Đợi bà nằm nghiêng trên giường, cô lại rót cho bà một cốc nước.
“Mấy hôm nay nó cứ như phát điên… tôi thật sự không biết phải làm sao với nó nữa. Chắc nó lại chạy sang nhà bạn rồi…” Triệu thái thái uống nước xong thì có vẻ đỡ hơn một chút.
“Vậy dì có số điện thoại nhà bạn nó không? Tôi thử gọi xem.”
Triệu thái thái chỉ vào chiếc tủ năm ngăn đối diện giường.
“Sổ ghi số điện thoại nằm trong ngăn đầu tiên.”
Hạ Anh Kỳ làm theo, tìm thấy một quyển sổ tay.
“Con bé bạn nó tên là Vương Vận Lệ. Cô gọi thử xem. Tối qua nó cũng chạy sang nhà đó.”
“Vậy người gọi điện rủ Mỹ Vân tối qua là ai?”
“Chính là Vương Vận Lệ. Gọi xong, con bé như ong vỡ tổ, nháy mắt đã không thấy tăm hơi đâu.”
Thấy giọng Triệu thái thái càng lúc càng nhỏ, dường như sắp thiếp đi, Hạ Anh Kỳ vội nói: “Dì đừng lo quá, chắc em ấy lại chạy sang nhà bạn thôi. dì nghỉ ngơi một chút đi, tôi xin phép về trước.”
Triệu thái thái gật đầu, nghẹn ngào nói: “Cảm ơn cô đã lo cho Mỹ Vân như vậy…”
“Chuyện nên làm mà.” Cô dịu dàng đáp.
Thấy Triệu thái thái đã nhắm mắt, Hạ Anh Kỳ nhẹ nhàng khép cửa rồi rời khỏi phòng