Chu Tước Đường

Chương 21



Khi xuống tầng dưới, đi ngang qua gian phòng nhỏ nơi Mỹ Vân ở cô hơi do dự, rồi lặng lẽ đẩy cửa bước vào.



Cô đã đến đây hai lần nên cũng biết sơ qua cách bài trí đồ đạc của Mỹ Vân. Giày thường để trong một ngăn tủ dưới bàn học, quần áo được chia thành đồ theo mùa và đồ trái mùa. Đồ trái mùa thường được gấp lại cho vào hai rương ở góc phòng, đồ đang mặc thì treo trong tủ hoặc xếp ở ngăn tủ năm hộc. Còn cặp sách thì thường bị cô bé tùy tiện ném lên chiếc ghế duy nhất trong phòng.



Chiếc ghế giờ đây trống không, không có cặp sách. Vậy là khi ra ngoài, Mỹ Vân đã mang cặp theo.



Cô đảo mắt một vòng quanh phòng, mở thử vài ngăn kéo, nhưng không thấy gì đặc biệt. Chỉ có một điều khiến cô thấy kỳ lạ: mặt bàn học trông trống trải hơn trước. Cô nhớ rất rõ, hai lần trước đến đây đều thấy trên bàn có vài khung ảnh, là những bức ảnh nhỏ Mỹ Vân chụp rất xinh. Nhưng bây giờ những khung ảnh ấy đã biến mất.



Cô kéo ngăn đầu tiên của bàn học, một chiếc hộp nhỏ hiện ra trước mắt. Cách đây không lâu, Mỹ Vân từng khoe với cô về món đồ bên trong chiếc hộp này, một chiếc nhẫn phỉ thúy. Cô còn nhớ mình đã sửng sốt vì món quà quá đắt đỏ ấy là do Tôn Mai tặng nhân dịp sinh nhật Mỹ Vân. Bản thân cô từng làm trong tiệm cầm đồ, vừa nhìn đã biết chiếc nhẫn đó là đồ có tuổi, giá trị không hề nhỏ. Khi ấy cô không hỏi nhiều, nhưng giờ khi nhìn thấy chiếc hộp, câu hỏi đó lại hiện lên: Tôn Mai vì sao lại tặng món quà đắt giá như vậy? Cô ấy lấy nó từ đâu ra?



Cô mở hộp, bên trong trống không. Chiếc nhẫn đã biến mất.



Mỹ Vân mang theo rồi? Định làm gì? Mang đi bán lấy tiền? Vậy nghĩa là cô ấy thật sự bỏ nhà đi, không định quay về nữa sao?



Cô lần lượt mở các ngăn còn lại. Khi mở đến ngăn cuối cùng, thắc mắc trong lòng bỗng được giải đáp: mấy khung ảnh biến mất lúc nãy, chính là bị nhét vào đây. Chỉ là tất cả đều đã vỡ. Rõ ràng là bị Mỹ Vân đập nát trong cơn giận dữ. Cô kiểm tra kỹ lại một lượt, phát hiện toàn bộ những bức ảnh nhỏ của Mỹ Vân đều biến mất.



Cô đang định cúi người kiểm tra kỹ lại các ngăn kéo, thì chợt nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang ngoài cửa, rõ ràng đang tiến về phía phòng nhỏ này.



Trong cơn hoảng loạn, Hạ Anh Kỳ lập tức chui xuống gầm giường.



Cô co người lại dưới gầm giường, nín thở chờ đợi và quả đúng như cô dự đoán, người đẩy cửa bước vào chính là Triệu thái thái. Cô thật sự lo lắng bà ấy sẽ lật tấm trải giường lên và cúi xuống nhìn.



Nhưng thực ra, Triệu thái thái chỉ ngồi bên giường, lặng lẽ khóc nức nở. Bà khóc chừng mười phút rồi mới đứng dậy. Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại vang lên bên ngoài. Triệu thái thái hốt hoảng chạy ra ngoài.



Hạ Anh Kỳ lặng lẽ trườn ra từ gầm giường, ghé tai sát cửa. Cô nghe thấy tiếng Triệu thái thái đang gọi điện ngoài hành lang:



“…Ai dô, con đang ở đâu đấy!…” đúng là giọng Triệu thái thái, nghe như đang nói chuyện với Mỹ Vân.

“…Nói nhỏ thôi được không? Giờ mẹ nói qua điện thoại cũng không rõ!… Con đừng có nói lung tung!… Mỹ Vân! Con đang ở đâu? Con nói cho mẹ biết đi!… Được, được, con cứ ở yên đó, mẹ đến ngay… Có nhiều chuyện con không biết, đừng có ăn nói bừa bãi…”



Đến cuối câu, giọng Triệu thái thái như đang van nài đứa con gái của mình.



Không lâu sau, Triệu thái thái gác máy, Hạ Anh Kỳ nghe tiếng bà lục đục dưới tầng, rồi cửa chính vang lên tiếng đóng lại. Sau khi chắc chắn bà đã rời khỏi nhà, cô đợi thêm năm phút nữa rồi lặng lẽ rời khỏi phòng nhỏ, bước ra khỏi nhà họ Triệu.



Dù sao đi nữa, nghe giọng Triệu thái thái vừa nãy, có vẻ như đã liên lạc được với Mỹ Vân, điều này khiến cô cũng tạm thời yên tâm.



___



Về đến nhà, Hạ Anh Kỳ lập tức gọi điện cho bạn học của Triệu Mỹ Vân - Vương Vận Lệ.



Điện thoại được Vương thái thái — mẹ của Vương Vận Lệ — nhấc máy, vừa nghe nói Triệu Mỹ Vân hôm nay không đến trường, bà liền tỏ ra khó chịu:



“Trời đất, con bé đó lại không đi học hả. Cha mẹ nó đóng học phí đúng là vứt tiền qua cửa sổ rồi còn gì.”



Hạ Anh Kỳ tiếp tục hỏi chuyện tối hôm trước, Vương thái thái tỏ ra khá cảnh giác:



“Cô nói cô là hàng xóm nhà nó?”



“Vâng.” Hạ Anh Kỳ nói, “Anh tôi làm việc ở sở cảnh sát. Tối qua vốn định gặp Mỹ Vân để nói chuyện về Tôn Mai, nhưng chẳng hiểu sao nó lại bỏ đi. Nghe nói là Vận Lệ nhà dì gọi cho nó trước.”



“Anh cô làm ở sở cảnh sát?” thông tin này khiến Vương thái thái lập tức thay đổi thái độ.



Hạ Anh Kỳ lập tức tung thêm “mồi nhử”:



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Đúng vậy. Vương thái thái, để tôi nói cho dì nghe nhé, hôm qua ở Tuệ An Lý trên đường Tứ Mã, bọn họ tìm thấy xác chết.”



“Cái gì?! Thật sao?!”



“Người ta nghi đó chính là Tôn Mai.”



“Trời ơi, chuyện nghiêm trọng như vậy à?!”



“Phải đó. Anh tôi nhờ tôi tìm Mỹ Vân để hỏi về Tôn Mai, mà giờ không biết nó lại chạy đi đâu.” Hạ Anh Kỳ ngừng một chút, rồi hỏi: “Vương thái thái, dì có biết Tôn Mai là ai không?”



“Trời ơi, sao tôi lại không biết. Con bé đó suốt ngày lượn lờ quanh nhà tôi.”



“Thế dì có rảnh không? Tôi qua một lát…”



“Có chứ, cô qua đi. Tôi ở nhà một mình buồn muốn c.h.ế.t đây. Qua đây nói tôi nghe chuyện đường Tứ Mã đó, tôi tò mò lắm.”



Vương thái thái nhanh chóng đọc địa chỉ cho cô.



____



Hạ Anh Kỳ chuẩn bị túi xách rồi rời nhà.



Nửa tiếng sau, cô đến trước cửa nhà Vương thái thái, và nhìn thấy một người phụ nữ tròn trịa, tóc búi kiểu truyền thống, mặt mày tươi cười đang đứng chờ.



“Ai dô, Hạ tiểu thư đó hả? Nghe giọng trên điện thoại không biết là cô xinh đẹp như thế này đâu.”

“Mời vào, mời vào.”



Vương thái thái sống trong một căn nhà kiểu mới ở hẻm, cấu trúc gần như giống hệt nhà cô, chỉ khác là sân trời nhỏ hơn một chút.



“Cảm ơn Vương thái thái.”



“Cảm ơn gì chứ, cô đến đây là giải buồn cho tôi đó.”



Vương thái thái cười tươi, dẫn cô vào phòng khách tầng trệt. Nhưng vừa bước vào, Hạ Anh Kỳ đã sững lại,trong phòng còn có ba người phụ nữ khác đang đan len.



“Vương thái thái, dì nói dì ở nhà một mình mà.”



“Ai dô, cô gọi xong thì họ mới đến rủ tôi đánh bài. Tôi bảo có cô đến nói chuyện đường Tứ Mã, thế là họ bảo thôi, không đánh bài nữa, ngồi nghe chuyện trước đã.”

Hạt Dẻ Rang Đường



Hạ Anh Kỳ cảm thấy hơi chột dạ, nói chuyện vụ xác c.h.ế.t với nhiều người như vậy… liệu có ổn không? Hơn nữa, cô cũng chỉ biết chút ít, làm sao nói cho ra chuyện?



“Tôi nghĩ hay là hỏi chuyện tối qua trước đã.”



“Cô cứ hỏi.” Vương thái thái rót sẵn chén trà đưa cho cô, “Đừng đứng nữa, Hạ tiểu thư, ngồi xuống rồi nói chuyện.”



“Tối qua Mỹ Vân đến nhà dì lúc mấy giờ vậy?”



“Nó à, đến khoảng 6 giờ 45. Nó nói muốn ngủ lại nhà tôi một đêm…” Vương thái thái liếc nhìn ba người bạn ngồi bên, “Nói thật là, nhà tôi đâu có rộng rãi gì, mà nó là người ngoài, lại là con gái, tôi còn có một đứa con trai, thì ở chung sao tiện. Tôi bảo nó về, nó thấy tôi không muốn cho ở, còn khóc nữa cơ. Sau thấy đã gần 9 giờ mà nó vẫn chưa chịu đi, tôi mới bảo mẹ con thì có giận nhau cũng chẳng giận qua đêm, để tôi gọi cho mẹ nó đến đón. Nó không nói gì, thế là tôi gọi cho Triệu thái thái. Nửa tiếng sau, Triệu thái thái tới.”



Một người phụ nữ khác chen vào:



“Mấy hôm trước tôi thấy Triệu thái thái đi ngoài đường, mặt mày mệt mỏi lắm. Bảo sao chứ, có đứa con gái bất trị như thế, nếu là tôi thì tôi đánh gãy chân nó từ lâu rồi!”



“Dì cũng quen Triệu thái thái sao?” Hạ Anh Kỳ tò mò hỏi.