Có lẽ Lương Kiến thấy được suy nghĩ của anh, liền dừng chân.
“Ý tôi là…” Lương Kiến nhìn anh một lượt, “Cậu đừng quá coi mình là cảnh sát. Chúng ta chỉ đến tám chuyện thôi, cậu cũng có thể coi mình như khách đến chơi. Nếu không sẽ chẳng ai chịu nói thật với cậu đâu.”
Coi mình là khách?! Đường Chấn Vân thật sự không thể chấp nhận được kiểu giả định này. Cảnh sát là cảnh sát, sao khi hỏi chuyện lại phải làm ra vẻ là khách? Đây là luật ngầm kiểu gì vậy chứ?!
“Chúng ta chỉ cần kiểm tra xem bốn người phụ nữ từng bị hắc lào đó có còn sống khỏe mạnh hay không là được rồi.” Vừa nói, Lương Kiến vừa tiếp tục bước vào trong hẻm Tuệ An Lý, Đường Chấn Vân đi sát theo sau.
Mặc dù Đường Chấn Vân đã sớm nghe nói về các phố đèn đỏ ở khu Tứ Mã, nhưng hôm nay là lần đầu tiên anh đến tận nơi. Anh phát hiện nơi này quả thực rất khác với những con hẻm dân cư bình thường, không có trẻ con chơi đùa, trước cửa mỗi nhà đều treo một chiếc đèn kính có chữ viết trên đó. Trong hẻm còn vang lên tiếng đàn tỳ bà ngân nga, hình như còn có người đang hát Tô Châu bình đàn.
“Tên của các cô đào nổi tiếng đều được viết trên đèn lồng. Nếu đến vào buổi tối, chỗ này còn náo nhiệt hơn nhiều.” Lương Kiến lấy ra một quyển sổ tay, bên trong ghi bốn cái tên cùng địa chỉ của bốn người phụ nữ đó. “Số 8, Thẩm Hiểu Xuân.”
“Ngay phía trước.” Đường Chấn Vân đã thấy biển số nhà.
Lương Kiến từ từ bước đến trước cửa số 8, Đường Chấn Vân để ý thấy trên chụp đèn kính treo trước cửa có ghi tên “Thẩm Như Xuân”, điều này cho thấy, ở nhà số 8, cô đào nổi nhất là Thẩm Như Xuân, còn Thẩm Hiểu Xuân chắc là chị em cùng một chỗ với cô ta.
Tú bà của số 8 – Thẩm Tứ Tỷ – dường như là chỗ quen biết cũ của Lương Kiến, tỏ ra rất niềm nở với ông.
“Chao ôi, Lương lão gia đến chơi thật quý hóa quá, mời mãi cũng không được, hôm nay sao rảnh ghé qua thế này? Mau vào, mau vào!” Thẩm Tứ Tỷ trang điểm lộng lẫy, bước đi nhẹ nhàng dẫn đường phía trước. “Mộng Xuân à, thấy có khách đến, còn không mau rót trà!” Lúc đi ngang qua sân, Thẩm Tứ Tỷ dùng giọng điệu nũng nịu ra lệnh cho một cô gái chừng mười tám, mười chín tuổi.
Cô gái “dạ” một tiếng rồi biến mất.
Thẩm Tứ Tỷ dẫn họ vào một gian phòng tiếp khách được bày trí tinh tế. Cô gái vừa rồi – Mộng Xuân – lại xuất hiện, trên tay cầm một cái khay gỗ, bên trong có trà và điểm tâm. Dưới ánh mắt ra hiệu của Thẩm Tứ Tỷ, cô ta đặt khay lên chiếc bàn nhỏ rồi lặng lẽ lui ra.
Lúc này Thẩm Tứ Tỷ mới từ tốn ngồi xuống đối diện họ.
“Mời uống trà, mời uống trà,” Thẩm Tứ Tỷ niềm nở mời mọc.
“Thẩm tỷ à, hôm nay tôi đến đây, một là thăm cô, hai là có chút việc công, Hiểu Xuân có ở đây không?” Lương Kiến hỏi.
Ông cũng rất lịch sự với tú bà, gọi cô ta là “Thẩm tỷ”.
“Hiểu Xuân à? Anh tìm nó sao?” Thẩm Tứ Tỷ tỏ vẻ ngạc nhiên.
Lương Kiến nhấp một ngụm trà: “Đúng vậy, gọi cô ấy ra cho tôi gặp một chút.”
Thẩm Tứ Tỷ bước đến cửa, khẽ thì thầm với một bà giúp việc người Thượng Hải.
“Mà này, tôi cho người gọi Hiểu Xuân ra rồi, nhưng tôi phải nói trước, dạo này con bé vừa ốm dậy, vẫn chưa khỏi hẳn đâu…” Thẩm tứ tỷ lại lấy quạt che miệng, hạ giọng thì thầm, “Chao ôi, mấy đứa con gái từ Tô Bắc tới đây, vừa lười vừa dơ, làm gì cũng không chịu rửa tay, cuối cùng bị bệnh… Bây giờ tôi còn chẳng dám đánh nó, sợ lây cho mình…”
Khoảng hai, ba phút sau, một cô gái chừng mười lăm, mười sáu tuổi bước tới cửa phòng.
“Ma ma, người gọi con ạ.” Cô gái nhẹ giọng nói.
“Vào đi, Lương lão gia đến xem con đây.” Thẩm Tứ Tỷ vẫy tay gọi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thẩm Hiểu Xuân cúi đầu bước vào. Mặt cô không son phấn, trông có vẻ tiều tụy.
Xem ra Thẩm Hiểu Xuân vẫn còn sống. Đường Chấn Vân gần như nghĩ có thể rời đi ngay lúc này, nhưng khi quay đầu lại nhìn Lương Kiến, ông phát hiện người kia không hề có ý định rời đi.
“Hiểu Xuân à, cô biết tôi làm việc ở đâu chứ?” Lương Kiến cầm bát trà, lại uống thêm một ngụm.
Thẩm Hiểu Xuân ngẩng đầu liếc nhìn ông, rụt rè gật đầu.
“Vậy thì tốt. Bây giờ tôi hỏi cô vài câu, cô phải trả lời cho thật.”
“Gần đây cô có bị bệnh hắc lào ở tay không?”
Thẩm Hiểu Xuân mặt đỏ lên, cúi gằm xuống.
“Đã khỏi chưa?”
“Vẫn chưa khỏi hẳn ạ.”
“Được. Giờ tôi đọc mấy cái tên, cô xem có quen ai không nhé: số 15, Lưu Song Châu; số 21, Tống Tử Anh; còn một người tên là… Chu Lệ Vân.”
Thẩm Hiểu Xuân lắng nghe rất chăm chú rồi trả lời: “Chị Song Châu khám bệnh cùng bác sĩ với tôi, chị ấy bị giống tôi, nhưng khỏi nhanh hơn, sớm đã có thể tiếp khách lại rồi. Tử Anh thì tôi cũng biết, chị ấy mới đến không lâu, tôi thấy ma ma đang đánh chị ấy, bảo là lười biếng. Sau này mới biết, chị ấy cũng mắc bệnh này.”
“Còn người cuối cùng?”
Thẩm Hiểu Xuân lắc đầu: “Người đó thì tôi không quen.” Rồi cô quay đầu nhìn Thẩm Tứ Tỷ.
“Về đi.” Thẩm Tứ Tỷ khoát tay ra hiệu.
Lương Kiến cũng không giữ lại, Thẩm Hiểu Xuân như trốn chạy lao ra khỏi phòng. Thẩm Tứ Tỷ nhìn bóng lưng cô bé, không khỏi nhíu mày: “Anh nhìn con bé xem, chạy như trốn nạn, không biết ai còn muốn nó nữa, ai mà cần, tôi cho luôn.”
“Tứ Tỷ, cô đã từng nghe nói đến cái tên Chu Lệ Vân chưa?” Lương Kiến hỏi.
“Ở đây chỉ có số 25 họ Chu, trước kia từng mở một sòng bài tên là Chu Tước Đường, nhưng đó là chuyện từ rất nhiều năm trước rồi…”
“Ma ma của các cô gái ở đó tên là gì?”
“Không biết.” Thẩm Tứ Tỷ lại lắc đầu. “Giờ cũng chẳng rõ chỗ đó còn có người ở hay không. Tôi từng đến trước cửa nhìn qua, cổng đóng kín mít, hiếm khi thấy ai ra vào.”
Hạt Dẻ Rang Đường
“Vậy tôi hỏi cô, gần đây có cô gái nào đột nhiên biến mất không?” Lương Kiến lại hỏi.
Thẩm Tứ Tỷ lộ vẻ mơ hồ.
“Nơi này người đến người đi nhiều lắm, khó mà nhớ hết, nhưng…” Cô ta nghĩ một lúc, rồi lại lắc đầu, “Tôi không nhớ có ai mất tích cả.”
“Vậy hôm mùng 3 tháng 5, trong hẻm này, có nhà nào có người c.h.ế.t không?” Lương Kiến vừa hỏi vừa không quên nịnh vài câu, “Tôi biết Thẩm tỷ xưa nay nhớ dai, lại quen biết rộng, tin tức chắc chắn rất linh thông.”