Chu Tước Đường

Chương 36



Cô mỉm cười nhẹ với anh. Cô bỗng nhận ra mình rất thích nhìn thấy cảnh Đường Trấn Vân ngồi ăn và trò chuyện cùng anh trai. Với cô, đó chính là cảm giác của một mái ấm.



“Em chợp mắt một lúc, giờ thấy khỏe hơn rồi. Hai người về từ lúc nào vậy?” Cô hỏi.



“Bọn anh cũng mới tới thôi.” Đường Trấn Vân kéo ghế cho cô, “Ăn xong anh với anh trai em phải đến nhà Tôn Mai lần nữa.”



“Giờ tối rồi mà còn đi sao?”



“Họ nhờ anh kiểm tra hộp thuốc của người phụ nữ đó. Nhân tiện anh sẽ xem xét toàn bộ.” Anh trai cô nói, “Lúc nãy anh với Trấn Vân đang bàn chuyện này. Anh nói là bà ta bị sát hại, mà cậu ta thì không tin.”



“Bị sát hại ư?” Cô có phần kinh ngạc.



Đường Trấn Vân mỉm cười: “Đó là quan điểm của anh trai em. Anh ấy nói thạch tín phải mất vài tiếng mới có thể gây tử vong. Nhưng dù thế, cũng không thể chứng minh bà ấy không tự tử.”



Anh trai cô tỏ vẻ chẳng muốn tranh luận thêm, quay sang hỏi cô: “Anh Kỳ, lúc em nhìn thấy bà ấy, bà ấy có biểu hiện gì không?”



“Bà ấy đứng ngay trong hẻm mắng Tôn Mai trước mặt bao nhiêu người, còn nói Tôn Mai c.h.ế.t rồi bà ấy rất vui. Khi thì khóc, khi thì cười, em cảm thấy tinh thần bà ấy không bình thường…” Cô không nhớ rõ nhiều nữa. Lúc này, cô phát hiện cơm tôm rau cải chưa được dọn ra, liền quay vào bếp. Đường Trấn Vân cũng đi theo cô vào.



“Anh Kỳ,” anh gọi, còn chưa kịp đợi cô phản ứng thì đã đặt một chiếc túi nhỏ bằng lụa đỏ lên bàn bếp trước mặt cô, “Cái này tặng em.”



Cô cúi đầu nhìn, là một túi thơm.



“Lúc trước anh hay bị mệt, mẹ anh thường đưa cho anh ngửi mấy túi thơm như vậy, bà nói có thể làm tỉnh táo, dễ chịu hơn.” Vừa nói, anh vừa cầm bát cơm tôm trên thớt lên, “Anh mua trên đường ghé qua hiệu thuốc. Hôm nay em bị dọa không nhẹ…” Giọng anh nhẹ nhàng.



Cô cầm túi thơm lên ngửi thử, một mùi hương thuốc dịu nhẹ lập tức xông lên mũi khiến cô thấy tinh thần tỉnh táo hẳn.



“Cảm ơn anh.” Cô nói.



Anh đã bước tới cửa bếp, nghe thấy vậy liền dừng chân.



“Bọn anh vẫn chưa tìm thấy cái kéo.” Anh nói.



“Chưa tìm thấy ư?”



“Ừ, tìm khắp nơi vẫn không thấy.” Anh nhìn cô, một lúc sau mới nói tiếp, “Anh Kỳ, sau khi vụ án này kết thúc, anh muốn mời em đi xem phim. Anh đến Thượng Hải lâu như vậy rồi mà vẫn chưa đi rạp lần nào. Không biết phim nào hay, đến lúc đó… mong em gợi ý cho anh một chút.”



Xem ra, anh đã nghe lời khuyên của anh trai cô, muốn bắt đầu từ việc làm bạn.



“Không vội, để sau đi.” Cô mỉm cười nói.



Hai người mỗi người bưng một bát cơm tôm quay lại phòng ăn, anh trai cô nhìn cô cười tủm tỉm.



“Tiểu Đường lại tặng em đồ tốt phải không?” Anh hỏi.



“Túi thơm.” Cô đặt bát cơm xuống bàn, đưa túi thơm Đường Trấn Vân tặng cho anh trai xem.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Hạt Dẻ Rang Đường

Anh trai cô đưa lên ngửi, rồi tiện tay ném lên bàn, “Mùi cũng dễ chịu đấy, nhưng bảo cái này có thể tỉnh táo, trừ tà, khai thông trí tuệ gì đó thì thôi đi, Đông y xưa nay toàn là thổi phồng.”



Cô trợn mắt nhìn anh, “Ai cho anh ném đồ của em lung tung vậy?” Cô trách nhẹ, vội vàng cất lại túi thơm.



Anh trai cô cười, liếc cô một cái: “Anh nói toàn là sự thật đấy. Dù sao cũng đừng bao giờ tin vào Đông y. Đông y chỉ toàn là lừa gạt…” Nói đến đây, anh lại liếc xéo Đường Trấn Vân, “Có chuyện này, tôi phải nói rõ trước với cậu: sau này nếu em gái tôi sinh con, tuyệt đối không được gọi bà đỡ! Nếu cậu không đồng ý, thì đừng mong…”



“Anh, anh đang nói linh tinh gì vậy!” Cô hét lên, mặt đỏ bừng.



Anh trai cô hoàn toàn phớt lờ, ánh mắt nghiêm nghị nhìn thẳng vào Đường Trấn Vân: “Tôi không đùa đâu. Năm xưa vợ tôi khó sinh, nếu như được mổ lấy thai thì ít nhất còn giữ được mạng cô ấy, nhưng cha cô ấy cứ nhất quyết ngăn cản, cuối cùng cả mẹ lẫn con đều mất. Vậy nên tôi sẽ không bao giờ để chuyện đó lặp lại với Anh Kỳ.”



“Anh!”



“Chuyện đó anh không cần lo.” Đường Trấn Vân đáp, ánh mắt chân thành, “Em còn coi trọng tính mạng của Anh Kỳ hơn cả anh.”



“Có nhiều người đàn ông lại coi trọng mạng con hơn.”



“Em thì không. Anh Kỳ mới là người sẽ đi cùng em cả đời. Anh yên tâm.” Ánh mắt anh dịu lại, dừng trên gương mặt cô, “Em thề, nếu sau này có xảy ra chuyện như vậy, điều tôi ưu tiên đầu tiên sẽ luôn là giữ mạng sống cho cô ấy.”



Trấn Vân…



Cô lặng lẽ gọi tên anh trong lòng.



“Được.” Anh trai cô cuối cùng cũng gật đầu, “Thế thì gần đây tôi sẽ tới thăm chỗ ở của cậu. Rốt cuộc cậu đang ở đâu?”



“Em thuê một căn phòng gần sở cảnh sát. Anh muốn đến nhà em à?” Đường Trấn Vân có vẻ hơi lúng túng, “Hay đừng thì hơn, chỗ em lộn xộn lắm. Ở một mình, chẳng dọn dẹp gì cả. Mới từ Nam Kinh mang hai rương đồ đến, giờ vẫn chưa kịp sắp xếp…”



“Tôi nói này, hay cậu dọn luôn về nhà tôi ở đi, khỏi phải thuê nhà nữa. Tiền nhà khỏi cần trả, nhưng cậu phải tự dọn phòng, tự giặt đồ. Em gái tôi sẽ không giúp cậu đâu.”



Hạ Anh Kỳ không ngờ anh trai mình lại đột ngột đề nghị như vậy, nhất thời không biết nên phản đối hay tán thành. Cô tất nhiên rất muốn sống chung dưới một mái nhà với Đường Trấn Vân, nhưng liệu như vậy có quá sớm không?



Anh trai cô như nhìn thấu tâm tư ấy.



“Gần gũi một chút cũng tiện cho em quan sát cậu ta. Nếu phát hiện ra điểm nào không ổn, thì mình tống cổ cậu ta đi cũng chưa muộn.” Anh trai cô vừa cười vừa gắp một miếng cơm tôm đưa vào miệng, liên tục gật gù, “Ừm ừm, ngon thật.”



Hạ Anh Kỳ lén liếc nhìn Đường Trấn Vân, anh đang cúi đầu ăn cơm. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, cô lập tức né tránh ánh nhìn của anh.



Lần thứ hai đến nhà Tôn Mai, Đường Trấn Vân cảm thấy mình đã dần quen với không khí ngột ngạt và bẩn thỉu của căn nhà ba tầng này. Thật ra, từ phòng khách tầng một, bếp, đến phòng ngủ chính tầng hai, mọi ngóc ngách trong nhà Tôn Mai đều bẩn và lộn xộn hơn rất nhiều so với những gia đình bình thường. Đến lần viếng thăm thứ hai, anh mới phát hiện, chiếc sofa ở phòng khách thực chất là giường ngủ của cha Tôn Mai, còn phòng ngủ tầng hai dường như chỉ có mẹ Tôn Mai ở, vì trong phòng toàn là đồ đạc của phụ nữ.



Hạ Mạc bắt đầu kiểm tra từ góc phòng khách tầng một, chỗ nào có thuốc men hay thực phẩm đều bị anh kiểm tra kỹ. Khoảng hai tiếng sau, anh hoàn tất việc khám xét, rồi ném những thứ tìm được lên bàn phòng khách.



“Thuốc của nhà họ đều ở đây rồi.” Hạ Mạc nói.



Đó là một chai cồn, một chai thuốc trị bong gân, vài gói thuốc Tây chữa đau dạ dày, một chai dầu thầu dầu, và hai hộp thuốc mỡ màu xanh lá không có nhãn hiệu.



“Chỉ có vậy thôi à?”