Chu Tước Đường

Chương 35



Chu Ngọc Hà cười khan một tiếng: “Là Tả Bình tự mình thích anh ta. Cô ấy xem anh ta diễn một lần liền thích ngay, chính miệng cô ấy nói với tôi, nói rất nhiều lần. Cô ấy bảo ghen tỵ với tôi, thậm chí là đố kỵ…”



“Vậy nên cô đã tạo cơ hội cho họ ở bên nhau?” Lương Kiến nheo mắt nhìn cô ta, ánh mắt sắc như dao.



Cô ta tránh ánh nhìn của Lương Kiến, quay đầu nhìn chỗ khác.



“Lần đó chỉ là tình cờ. Tôi có việc phải đi trước. Lúc đó tôi không nghĩ, chỉ một lần ấy mà họ lại có thể…”



“Cô nói vớ vẩn!” Lương Kiến quát lớn, “Chu Ngọc Hà, tôi nhắc cô, đây là vụ án mạng! Hơn nữa không chỉ có một mạng người! Cô nên suy nghĩ kỹ rồi hãy trả lời!” Nói xong, ông vỗ mạnh xuống bàn.



Đường Trấn Vân nhìn lại Chu Ngọc Hà đang ngồi trước mặt họ, cô ta đã sợ đến mức suýt bật khóc.



“Anh nói xem, ai lại đi nói dối chuyện đó… Ai lại đưa chồng mình cho người khác chứ…”



Lương Kiến nhìn chằm chằm vào cô ta: “Tiểu Đường, đưa Chu tiểu thư đi làm thủ tục. Hôm nay cô ấy sẽ tạm giam một đêm ở trại giam…”



“Nhưng mà, trại giam sắp bị mấy cô gái điếm và ăn mày chen chật cứng rồi, nếu cô ấy vào thì…” Đường Trấn Vân cố tình đẩy theo dòng nước.



Hạt Dẻ Rang Đường

Lương Kiến hiểu ý, khẽ cười với anh.



“Đi làm thủ tục đi!”



Anh đứng dậy. Lúc này, từ khóe mắt, anh thấy Chu Ngọc Hà đang nhìn họ với vẻ hoảng loạn, bất an, tiến thoái lưỡng nan. Khi cô ta thấy Lương Kiến cũng đứng lên, thì đột nhiên bật kêu:



“Được rồi, tôi nói…” Cô nghẹn ngào, “Là tôi nhường Túc Sinh cho cô ấy, là tôi…” Nói xong, cô bật khóc.



Lương Kiến và Đường Trấn Vân lại ngồi xuống. Cả hai chờ cô khóc một lúc rồi mới tiếp tục hỏi.



“Tại sao cô lại nhường chồng mình cho người khác?” Lương Kiến hỏi.



Chu Ngọc Hà dùng mu bàn tay lau nước mắt trên mặt: “Bởi vì anh ta… anh ta luôn đi tìm người đàn bà khác, tôi chịu hết nổi rồi…” Nói đến đây, cô ta òa lên khóc nức nở.



“Khi cô quen anh ta, cô đã phải biết rõ con người anh ta thế nào.” Lương Kiến nói.



“Đúng vậy… Lúc đó tôi bị ma xui quỷ khiến… Tôi cũng không hiểu sao mình lại yêu một người như anh ta… Anh ta nhìn có vẻ hiền lành… nói chuyện cũng rất ngọt ngào, chưa từng có ai đối xử với tôi như vậy…”



“Vậy thì cô ly hôn đi là được, sao lại giới thiệu một người như vậy cho bạn thân mình?”



“Tả Bình thích anh ta. Cô ấy nói cô ấy có thể làm mọi thứ vì anh ta.” Chu Ngọc Hà đờ đẫn nhìn về phía trước, “Tôi từng đề nghị ly hôn, nhưng anh ta không đồng ý. Tôi nghĩ nếu anh ta yêu người khác, thì chắc sẽ tự nguyện rời xa tôi thôi… Thật ra, anh ta không chịu ly hôn không phải vì còn yêu tôi, mà là vì cha mẹ tôi. Cha tôi từng mở xưởng kéo sợi, nhà có tiền. Trong đầu anh ta lúc nào cũng nghĩ đến số tiền đó, nghĩ rằng sau khi cha tôi mất, sẽ có được tiền để tiêu xài phung phí!”



“Nghe nói trước Tả Bình, cô còn từng giới thiệu một cô gái khác.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Chu Ngọc Hà gật đầu: “Đúng vậy,” cô nói nhỏ, “Nhưng cô gái đó rất nhanh đã chia tay với anh ta. Cô ấy nhận ra anh ta không có tiền, chỉ là một kẻ nghèo rớt. Hơn nữa, anh ta cũng không thích cô gái đó, nói cô ta không xinh…” Chu Ngọc Hà cười lạnh, “Anh ta để ý Tả Bình là vì cha cô ấy mở khách sạn…”



“Nhưng cha Tả Bình rõ ràng phản đối mối hôn sự này, không cho cô ấy một xu tiền hồi môn. Về điểm này, chắc Ôn Túc Sinh rất thất vọng?” Đường Trấn Vân hỏi.



Chu Ngọc Hà gật đầu.



“Cha cô ấy không cho anh ta tiền, nhưng bản thân cô ấy có tiền. Lúc mẹ cô ấy mất có để lại cho cô ấy một khoản thừa kế, khoảng ba vạn đồng. Tiền đó do dì cô ấy lén cho, ngay cả cha cô ấy cũng không biết.”



“Vậy mà cô cũng nói cho Túc Sinh biết chuyện đó?” Đường Trấn Vân hỏi.



Chu Ngọc Hà cúi đầu, mặt đầy vẻ hối hận.



“Nếu vậy, sao lúc anh ta đang sống với Tả Bình, lại còn quay về tìm cô?”



Chu Ngọc Hà ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn anh: “Anh ta nói… nói rằng Tả Bình nóng tính quá, lúc nổi điên còn đánh cả anh ta. Anh ta nói không muốn sống với một người phụ nữ hay nổi nóng… Nhưng anh ta không có tiền, diễn tuồng lại vất vả, thu nhập ít, còn không muốn bị cha mình quản thúc, cho nên, sau khi cãi nhau với Tả Bình một thời gian, anh ta lại quay về chỗ tôi.”



Lương Kiến nhìn cô ta một lúc.



“Được rồi, Chu tiểu thư, hôm nay cô cứ về trước. Về nhà rồi nghĩ kỹ lại. Nếu nhớ thêm điều gì, mong cô kịp thời báo cho chúng tôi.”



“Thật ra, tôi cũng đã nhiều năm không nghe tin gì về Túc Sinh.” Chu Ngọc Hà đột nhiên nói, “Theo lý mà nói, anh ta nhất định sẽ quay lại thăm con gái mình. Anh ta có nhiều khuyết điểm, nhưng rất thương con gái.”



“Cô nghĩ, anh ta đã đi đâu rồi?” Lương Kiến hỏi.



Nước mắt Chu Ngọc Hà lại rơi xuống: “Tôi nghĩ có lẽ anh ta đã c.h.ế.t rồi. Đó là cách giải thích duy nhất. Nếu không, anh ta nhất định sẽ quay lại thăm con gái mình, thăm cha anh ta. Thực ra, anh ta rất hiếu thảo, số tiền lừa được cũng có phần anh ta gửi về cho ông cụ… Tôi nghĩ, có thể hai người họ đã gặp chuyện gì ngoài ý muốn…” Cô cắn môi, “Tôi từng đăng tin tìm người trên báo, từng có người viết thư cho tôi nói rằng, từng thấy hai người giống mô tả của tôi đi bộ bên bờ biển, hình như còn đang cãi nhau…”



“Cô còn giữ lá thư đó không?”



Cô cúi đầu mở túi xách, lấy ra một phong thư nhàu nát đặt lên bàn.







Hạ Anh Kỳ mơ màng nghe thấy có người đang nói chuyện, cô lập tức mở mắt. Lúc này mới nhận ra mình đã vô thức ngủ trên giường gần hai tiếng, nhìn đồng hồ thì đã là 7 giờ 30 tối. Cô vội vàng bật dậy, đứng trước gương chỉnh lại quần áo và đầu tóc, rồi mới xuống lầu.



Quả nhiên, anh trai cô và Đường Trấn Vân đang ngồi ăn tối dưới lầu, hai người dường như đang bàn bạc sôi nổi điều gì đó.



“…Có lẽ là bà ta đã uống thuốc từ trước khi đến sở cảnh sát, cậu nói xem, tại sao lại chọn đúng lúc đó để tự tử?” Đó là giọng của anh trai cô.



“Cơ thể bà ta đã bị dày vò đến mức ấy, chính anh cũng nói sống không bằng chết, nên có thể bà ta tự tử bất cứ lúc nào…” Đường Trấn Vân đang nói thì thấy Hạ Anh Kỳ bước vào, lập tức đứng dậy, “Anh Kỳ, em thấy đỡ hơn chưa? Anh trai vừa bảo là em đang nghỉ trên lầu.” Trong ánh mắt anh tràn đầy sự quan tâm.