Chu Tước Đường

Chương 38



Đường Trấn Vân thừa nhận phân tích của Hạ Mạc có lý.



“Bây giờ chỉ còn vấn đề là ai đã bỏ thuốc độc.” Anh nói.



“Ha, cuối cùng cậu cũng đồng ý với suy đoán của tôi rồi.”



Vừa nói, Hạ Mạc vừa đi lên lầu.



“Anh đi đâu vậy?”



“Tầng hai, căn phòng nhỏ ở gác xép. Tôi vừa xem qua rồi, nơi đó thực sự thú vị vô cùng.”



Thú vị vô cùng? Cái chỗ vừa bẩn vừa hôi đó mà thú vị? Đường Trấn Vân chợt nhớ lại da đầu của Tôn Lâm bị lột trần, bất giác rùng mình.



“Vậy tôi sẽ xem lại phòng ngủ tầng hai lần nữa.” Đường Trấn Vân nói.



Anh không nghe thấy Hạ Mạc trả lời, nhưng đoán chắc Hạ Mạc sẽ đặc biệt hứng thú với đám dòi trong cái bát bẩn mà ai cũng thấy ghê tởm.



Phòng trên tầng hai thoạt nhìn giống như phòng ngủ bình thường của một cặp vợ chồng: trên tường treo ảnh cưới, giá áo treo áo vest của người chồng, dưới gầm giường có một đôi dép của nam và một đôi của nữ, trong tủ áo treo cả đồ của nam lẫn nữ. Tuy nhiên, nếu quan sát kỹ sẽ nhận ra chỉ có một người sống ở đây. Bởi vì trên tủ đầu giường chỉ có một cái ly, trong nhà tắm cũng chỉ có một cốc đánh răng, trên giường chỉ có một cái gối, hai ngăn kéo trong tủ ngăn kéo thì trống trơn, ba ngăn còn lại đều chứa đồ lót của phụ nữ. Nhìn kỹ hơn thì áo vest của đàn ông trên giá đã phủ đầy bụi.



Đường Trấn Vân cho rằng chỉ có Tôn Lâm sống ở phòng này, còn tầng ba là phòng làm việc của bà ta. Giống như mẹ mình, Tôn Mai có phòng ngủ riêng ở căn phòng tầng hai, còn căn gác xép tầng ba là phòng làm việc của cô ta. Trong ngôi nhà này, hai mẹ con đều có phòng ngủ và không gian làm việc riêng.



Anh tiếp tục lục soát tủ ngăn kéo. Trước đây anh chỉ mở ra nhìn qua, lần này anh thò tay lục kỹ trong đống đồ lót, vì biết nhiều người hay giấu đồ trong quần áo. Quả nhiên, khi lục tới ngăn cuối cùng, anh sờ thấy hai vật thể lạ. Lôi ra thì thấy đó là một quyển album ảnh cũ và một chiếc kéo.



Kéo! Chính là cây kéo mà Anh Kỳ từng nhắc tới!



Anh lập tức nhận ra trên kéo vẫn còn dính vài sợi tóc và m.á.u thịt. Anh chợt nhớ lại lời Hạ Mạc từng nói: tóc của Tôn Mai bị cắt, trên đầu còn có vết thương… Lẽ nào…



Anh lật quyển album ra xem, thấy đó là album ảnh gia đình của Tôn Mai, trong đó không chỉ có ảnh ba người họ chụp chung, mà còn có ảnh riêng thời trẻ của cha mẹ Tôn Mai. Khi ánh mắt anh rơi vào một bức ảnh phụ nữ ăn mặc thời thượng, cả người anh liền cứng đờ. Chu Ngọc Hà? Cô ta là Chu Ngọc Hà?



Người phụ nữ này không phải là cô giáo tiểu học Chu Ngọc Hà mà anh từng gặp, mà chính là người mà chủ nhà ở Tuệ An Lý từng mô tả. Người phụ nữ trong ảnh trạc tuổi ba mươi, uốn tóc xoăn, mặc sườn xám màu đỏ tím, trên đầu đội mũ nhỏ, mạng che mặt phủ xuống một nửa khuôn mặt, đúng y như bản vẽ của họa sĩ dựa trên lời kể của chủ nhà.



Nhưng bà ta thật sự là Tôn Lâm. Anh đem những bức ảnh khác của Tôn Lâm so với bức ảnh này.



Anh nhớ rõ chủ nhà từng nói: “Người phụ nữ đó có một nốt ruồi dưới lông mày trái.”



Hạt Dẻ Rang Đường

Anh xem lại ảnh Tôn Lâm, quả thật có một nốt ruồi dưới lông mày trái.



Lẽ nào… chính bà ta là “Chu Ngọc Hà” đã thuê nhà kia? Vậy thì chẳng trách vì sao răng của bà ta lại rơi ra trong nhà tắm tầng trên!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Không lâu sau, Hạ Mạc đẩy cửa bước vào.



“Này, cậu có thể qua đây một chút không?” Hạ Mạc nói.



“Có chuyện gì thế?”



“Cho cậu xem cái này.”



Hiện giờ, hễ Hạ Mạc bảo cho xem cái gì, Đường Trấn Vân đều cảm thấy thấp thỏm.



“Tôi cũng có thứ muốn cho anh xem.” Anh đưa cây kéo qua, “Anh xem thử xem có phải cây kéo đã cắt tóc Tôn Mai không?”



“Làm sao tôi biết được chứ?” Hạ Mạc cầm cây kéo lên xem sơ qua, “Tôi còn chẳng chắc mấy sợi lông này có phải tóc không. Cậu dám chắc à? Lẽ nào không thể là có người đang cắt lông dưới của cô ta, rồi cắt trúng đến mức chảy máu?”



“Vậy rốt cuộc anh phát hiện ra cái gì?!” Anh tức tối hỏi.



Hạ Mạc đứng lại, “Được rồi. Tôi vừa ước lượng, đám dòi kia mỗi con dài khoảng 0.6 cm.”



“Rồi sao?”



“Dòi mỗi ngày sẽ dài ra khoảng 0.2 cm, khoảng bốn đến năm ngày thì sẽ đạt đến 1 cm. Nếu chúng mới chỉ dài 0.6 cm, vậy từ lúc nở ra đến giờ chắc khoảng ba ngày. Nếu tính ngược lại ba ngày cộng thêm một ngày thực phẩm bị ôi thiu mới sinh dòi, thì thức ăn đó chắc được đặt ở đó từ bốn đến năm ngày trước.”



“Tôn Mai đã mất tích gần một tháng rồi.” Đường Trấn Vân nói.



“Vậy thì thức ăn trong bát không thể là cô ta để lại.”



“Nói cách khác, khi cô ta không có nhà, có người vào phòng cô ta ăn uống? Ai mà lại ăn trong cái phòng bẩn thỉu đến thế?” Đường Trấn Vân không hiểu phát hiện này của Hạ Mạc có ý nghĩa gì.



“Tôi đoán là một người vẫn thường xuyên sống ở đó. Mọi người thực sự nghĩ đó là phòng của Tôn Mai à?” Hạ Mạc hỏi.



Câu hỏi này khiến tim Đường Trấn Vân chấn động. Đúng vậy, chưa ai xác nhận đó là phòng của Tôn Mai, chỉ có Hạ Anh Kỳ nói như thế, mà đó là do mẹ của Tôn Mai, bà Tôn Lâm, bảo với cô ấy. Mà giờ đây, bất cứ lời nào Tôn Lâm từng nói cũng cần phải nghi ngờ. Nhưng nếu đó không phải là phòng của Tôn Mai, thì là của ai? Và tại sao bà ta lại nói dối? Bất chợt, anh lại nhìn thấy cây kéo trong tay Hạ Mạc.



“Tôn Lâm nói Tôn Mai ở trong căn gác xép tầng hai. Nhưng trong ngăn kéo đó, có rất nhiều đồ bị cắt vụn.” Anh nói, “Vậy nên, có lẽ là Tôn Lâm mới là người ở đó?”



“Giả thiết này hợp lý hơn, vì chủ nhân căn phòng rõ ràng đang trong trạng thái tinh thần suy sụp. Điều đó rất phù hợp với tình trạng của Tôn Lâm.”



“Hoặc cũng có thể là sau khi Tôn Mai mất tích, Tôn Lâm chiếm lấy phòng của con gái, rồi cắt nát mọi thứ.” Đường Trấn Vân nhớ lại những bức ảnh bị cắt vụn và quần áo bị xé nát trong ngăn kéo, “Bà ta cắt nát tất cả những gì thuộc về con gái mình. Nhưng tại sao lại không cắt tấm ảnh của người anh họ? Chỉ gạch chéo lên thôi?”



“Bà ta cũng không cắt tấm ảnh của con gái treo ở gác xép tầng ba.” Hạ Mạc bắt đầu xem kỹ phần lông dính trên kéo, “Thầy tôi từng nói, tốt nhất đừng cố phân tích nội tâm của một người bị bệnh tâm thần. Bởi vì điều đó chẳng khác gì tìm kim trong mê cung… chỉ là phí thời gian vô ích thôi, được rồi.” Hạ Mạc cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, “Được rồi, đây đúng là tóc, không phải lông vùng kín. Lông vùng kín thì cứng hơn nhiều.”