Chu Tước Đường

Chương 39



“Đúng rồi, chính là người phụ nữ này.” Chủ nhà chỉ vào tấm ảnh của Tôn Lâm, xác nhận lại một lần nữa, “Lần trước tôi gặp cô ta, cô ta mặc đúng bộ đồ này.”



Lương Kiến quay lại gật đầu tán thưởng với Đường Trấn Vân, rồi chỉ vào xấp tài liệu trên bàn.



“Ký tên ở đây, rồi ông có thể rời đi.” Ông ta nói.



Chủ nhà gật đầu, “Chính là cô ta, chính là người đàn bà này! Tôi tuyệt đối không nhìn nhầm! Con đàn bà trơ trẽn thối nát này!” Chủ nhà giận dữ ký tên lên văn bản.



“Tiểu Đường, đây là một bước đột phá quan trọng.” Sau khi chủ nhà rời đi, Lương Kiến gọi Đường Trấn Vân đến bàn làm việc, “Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ điều tra xoay quanh Tôn Lâm.”



Đường Trấn Vân gật đầu, “Tôi cũng nghĩ vậy.”



“Tôi đã cho người điều tra hồ sơ hộ khẩu của vợ chồng họ. Theo thông tin, Tôn Lâm còn có một người em gái, cậu chắc không ngờ được đâu, cô ta hiện là nữ tu ở một nhà nguyện nhỏ ở vùng ngoại ô. Hôm nay chúng ta sẽ đến thăm cô ta. Ngoài ra, hôm nay chúng ta cũng phải ghé qua ngân hàng mà Tôn Tông Dụ từng làm việc, tôi muốn biết lý do ông ta nghỉ việc.” Lương Kiến đứng dậy, uống một ngụm lớn trà phổ nhĩ, “À đúng rồi, sáng nay cảnh sát đến nhà Tôn Mai, phát hiện Tôn Tông Dụ bị thương ở đầu, tuy không nghiêm trọng, nhưng tôi vẫn muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Đêm qua hai người có ở nhà ông ta không?”



Đường Trấn Vân nhất thời không biết nên trả lời thế nào, chẳng lẽ phải bán đứng Hạ Mạc?



“Có lẽ… sau khi chúng tôi rời đi, ông ta vô ý… té ngã chăng…” Anh nhỏ giọng nói.



Lương Kiến đặt tách trà xuống, “Sáng nay tôi gặp Hạ pháp y ở cổng sở cảnh sát, cậu ta nói, để thử xem đối phương có giả vờ hay không, cậu ta đã dùng ấm trà đánh ông ta một cái.”



Đường Trấn Vân lập tức thấy xấu hổ vô cùng, “Xin lỗi, tôi…” Anh còn chưa nói hết, Lương Kiến đã bật cười.



“Tiểu Đường, chúng ta là đồng nghiệp cũng là cộng sự, vậy nên giữa chúng ta phải thành thật với nhau, cậu đồng ý chứ?”



“Tôi đồng ý.”



Lương Kiến thu lại nụ cười, nhìn chằm chằm vào mặt anh một lúc.



“Tôi mong cậu nhớ rõ những gì cậu nói hôm nay.”



Nói xong, Lương Kiến tự mình nhét một cuốn sổ tay vào túi áo, bước ra khỏi văn phòng. Đường Trấn Vân ngẩn ra một lúc, rồi mới vội vàng đuổi theo.



“Xin lỗi, Lương đội, lúc đó anh ấy đột nhiên ra tay không lý do, tôi hoàn toàn không kịp ngăn lại,” Lúc này anh thật sự hận Hạ Mạc, nếu không có tên khốn đó, anh đã không phải lâm vào cảnh khó xử thế này, “Với lại… dù sao tôi và anh ấy cũng có quan hệ, tôi sợ các anh sẽ bắt anh ấy chịu trách nhiệm…”



Nghe đến đây, Lương Kiến lại bật cười, “Chịu trách nhiệm? Trách nhiệm gì? Cậu ta đâu có đánh c.h.ế.t Tôn Tông Dụ. Huống hồ, Tôn Tông Dụ là một tên bợm rượu, loại người chấp nhận để vợ mình đi làm gái, ai thèm quan tâm sống c.h.ế.t của ông ta? Hạ pháp y tuy hành động hơi cực đoan, nhưng cậu ta cũng có lý do của mình. Cậu ta ít nhất đã giúp chúng ta loại bỏ một nghi phạm. Nếu không, chúng ta còn phải mất thời gian gọi lão bợm đó lên tra hỏi. Bây giờ thì khỏi, chúng ta gần như có thể coi ông ta như người c.h.ế.t rồi.” Lương Kiến như trút được gánh nặng.



“Nhưng ông ta chắc chắn vẫn biết một vài chuyện…”



Lương Kiến xua tay, “Tôi sẽ không tìm ông ta nữa.” Ông nhìn đồng hồ, “Tốt hơn hết là đi xem vị giám đốc ngân hàng nói gì.”



Hơn hai mươi phút sau, xe cảnh sát dừng lại trước của một ngân hàng.



Một người đàn ông thấp bé, ăn mặc chỉn chu đã đứng chờ sẵn ở cửa. Vừa thấy họ, ông ta liền tươi cười chào đón.



“Hai vị cảnh sát, hân hạnh hân hạnh, mời vào trong. Tôi họ Vương, là giám đốc ở đây…” Ông ta vừa tự giới thiệu, vừa dẫn họ vào một văn phòng nhỏ bên trong ngân hàng.



“Chúng tôi đến đây hôm nay chủ yếu để hỏi về Tôn Tông Dụ. Theo điều tra, ông ta từng làm việc ở ngân hàng các ông, đúng vậy không?” Lương Kiến hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



“Dĩ nhiên, dĩ nhiên, Tông Dụ làm ở đây mấy năm liền,” Giám đốc Vương đợi họ ngồi xuống mới chợt nhớ ra điều gì, liền mở cửa thì thầm dặn dò thư ký ngoài kia, rồi quay lại nói tiếp, “Ông ấy là bạn học của tôi, chúng tôi từng du học ở Anh cùng nhau. Ông ấy về nước sớm hơn tôi. Khi tôi trở về, ông ấy đã kết hôn rồi. Vợ ông ấy chính là em họ của ông ấy – Tôn Lâm.”



“Ông cũng quen biết vợ ông ta?” Lương Kiến hỏi.



Giám đốc Vương cười khan, “Dĩ nhiên là quen. Vợ ông ta, Tôn Lâm…” Ông ta ngập ngừng.



“Không sao đâu, Giám đốc Vương, ông nghĩ gì cứ nói thẳng. Chúng tôi sẽ không tiết lộ nguồn tin.”



Giám đốc Vương lúc này mới yên tâm.



“Cô ta trước đây làm vũ nữ ở vũ trường Venus, lúc đó còn khá nổi. Sau khi Tông Dụ về nước không lâu thì cô ta nghỉ việc, rồi hai người kết hôn.” Nghe như thể ông ta vẫn còn giấu giếm vài chuyện về quá khứ của Tôn Lâm.



Lương Kiến đưa bức ảnh Tôn Lâm cho ông ta xem, “Ông nhìn xem có phải là người này không?”



“Đúng là cô ta. Nhìn cũng không tệ, trang điểm lên thì cũng khá xinh.” Giám đốc Vương trả lại ảnh cho Lương Kiến, sau đó mở ngăn kéo, lấy ra một quyển album ảnh, lật đến một trang rồi đưa cho Lương Kiến, “Đây là ảnh cưới năm xưa của Tông Dụ với cô ta, chính Tông Dụ gửi tặng tôi đấy.”



Lương Kiến đưa album ảnh cho Đường Trấn Vân xem.



Đường Trấn Vân cảm thấy, nếu không nhìn kỹ, e rằng khó lòng nhận ra đôi vợ chồng trẻ rạng rỡ trong bức ảnh chính là Tôn Tông Dụ và Tôn Lâm mà anh từng gặp. Dù vẫn là hai người đó, nhưng diện mạo của họ đã thay đổi rất nhiều.



Lúc này, một cô gái trẻ trông như thư ký bước vào, mang theo hai ly trà nóng.



“Mời dùng trà, mời dùng trà.” Giám đốc Vương niềm nở tiếp đãi.



Cô thư ký khẽ cúi người với họ rồi lui ra ngoài, khép cửa lại.



“Thật ra đã nhiều năm tôi không liên lạc với Tông Dụ rồi, hôm nay hai anh đến vì cậu ấy, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra sao?” Giám đốc Vương tỏ vẻ tò mò xen lẫn căng thẳng.

Hạt Dẻ Rang Đường



“Cho đến hiện tại thì Tôn Tông Dụ vẫn còn sống, nhưng Tôn Lâm đã tự sát vào hôm qua.”



“Tôn Lâm tự sát ư?” Giám đốc Vương kinh ngạc, “Thật không ngờ. Trong ấn tượng của tôi, cô ta là người rất biết hưởng thụ cuộc sống. Sao lại đi tự sát được chứ?” Ông ta lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán.



“Ông nói cô ta biết hưởng thụ cuộc sống, là ý gì?”



“Cô ta tiêu tiền như nước, lúc nào cũng túng thiếu. Hễ công ty Vĩnh An có món đồ mới nào ra mắt, cô ta chắc chắn là người đầu tiên đi mua.”



“Ý anh là, thu nhập của Tôn Tông Dụ không đủ cho cô ta tiêu xài?”



“Chắc chắn là không đủ rồi. Cô ta thích chạy theo mốt. Còn Tông Dụ thì từ nhỏ sống tiết kiệm, vậy nên thật ra hai người họ chẳng hợp nhau chút nào. Chuyện này họ đều biết cả. Hồi còn ở Anh, Tôn Lâm từng viết thư cho Tông Dụ để đòi hủy hôn. Tông Dụ còn đưa bức thư đó cho tôi xem. Nội dung đại khái là họ không hợp nhau, và cô ta hình như đã có người trong lòng, chuẩn bị kết hôn với người đó rồi.”



“Tôn Tông Dụ có đồng ý hủy hôn không?” Lương Kiến đóng album lại rồi trả cho giám đốc Vương.



Giám đốc Vương lắc đầu, “…Nhưng dù cậu ấy không đồng ý thì cũng chẳng thay đổi được gì. Tôn Lâm đã sớm sống chung với người đàn ông kia. Cô ta viết rõ điều đó trong thư. Khi ấy Tông Dụ rất đau khổ, viết không biết bao nhiêu thư để níu kéo, nhưng cô ta không hồi âm lần nào. Lúc đó tôi còn khuyên Tông Dụ rằng cắt đứt với Tôn Lâm là chuyện tốt, vì cô ta chẳng hợp với cậu ấy chút nào. Nhưng không ngờ, sau khi về nước chưa bao lâu, Tông Dụ lại gửi thư báo rằng đã kết hôn với Tôn Lâm, kèm theo tấm ảnh cưới này.” Giám đốc Vương vừa cười vừa cất album vào ngăn kéo, “Cuối cùng thì Tông Dụ vẫn yêu cô ta quá sâu, không cách nào dứt được.”



“Vậy sau đó vì sao ông ta lại nghỉ việc?” Lương Kiến hỏi.



Giám đốc Vương ngả lưng ra sau ghế, nhún vai, “Tôi nói rồi đấy, cô ta tiêu xài quá mức. Lúc đó, họ còn có một đứa con trai, lại càng tốn kém hơn, thấy gì cũng muốn mua. Với đồng lương của Tông Dụ, làm sao gánh nổi. Vậy nên, sau đó cậu ấy đã làm liều…” Giám đốc Vương cố ý ngừng lại một lúc, như thể muốn xem hai vị cảnh sát có đoán được điều ông định nói không, rồi mới tiếp tục, “…Hai tháng sau, chúng tôi mới phát hiện có người lấy trộm tiền. Một nhân viên đang ngủ gật trong kho tiền đã thấy cậu ta. Sau đó chuyện đến tai tôi, tôi tìm gặp Tông Dụ, cậu ấy cũng thừa nhận. May là số tiền không lớn, chỉ khoảng 500 đồng. Cậu ấy là bạn học cũ của tôi, tôi không muốn cậu ấy ngồi tù, nên bảo cậu ấy hoàn tiền rồi tự xin nghỉ việc. Xem như giữ thể diện cho cậu ấy…”