Chu Tước Đường

Chương 4



Thẩm Tứ Tỷ cười rồi phe phẩy quạt: “Chao ôi, anh nói vậy làm tôi ngại quá, tôi cũng chỉ là ở đây lâu năm hơn chút thôi. Còn chuyện ngày 3 tháng 5 có ai c.h.ế.t không ấy hả, thì thực sự tôi không nghe ai nói, hình như chẳng có ai c.h.ế.t cả.”



“Hôm đó có ai chuyển nhà không?” Đường Chấn Vân không nhịn được mà chen vào.



Thẩm Tứ Tỷ quay đầu lại, tò mò nhìn anh. Lương Kiến lập tức giới thiệu: “Đây là tiểu Đường của chúng tôi, mới từ Nam Kinh đến. Sau này tôi sẽ dẫn cậu ấy đến đây chơi thường xuyên…”



Ánh mắt Thẩm Tứ Tỷ đảo qua gương mặt Đường Chấn Vân mấy lượt, rồi cười nói: “Cậu công tử họ Đường này là lần đầu tiên tôi thấy đấy, sau này phải ghé thường xuyên nha…” Giọng điệu bà ta khiến Đường Chấn Vân nổi hết da gà.



Lương Kiến có lẽ cũng nhận ra sự lúng túng của anh, liền cười nói: “Cô đừng chọc cậu ấy, cậu ấy nghiêm túc lắm đấy. Mà đúng rồi, hồi nãy cậu ấy hỏi, ngày 3 tháng 5 có nhà nào dọn đi không?”



Thẩm Tứ Tỷ lắc đầu: “Không ai dọn nhà cả.”



Lương Kiến và Đường Chấn Vân lại uống thêm vài ngụm trà ở chỗ Thẩm Tứ Tỷ rồi mới rời đi.



Vừa bước ra khỏi cửa, Đường Chấn Vân liền không nhịn được hỏi Lương Kiến: “Anh thường đến đây lắm à, lão Lương?”



“Cũng từng đến vài lần.” Lương Kiến thản nhiên, không giấu giếm.



Đường Chấn Vân cảm thấy có vài điều nên nói rõ trước. Anh không muốn can thiệp vào sở thích hay cách làm việc của người khác, nhưng cũng không muốn ai can thiệp vào mình.



“Lão Lương, tôi đến đây chỉ vì công việc thôi, tôi không có hứng thú mấy chuyện này đâu.”



Lương Kiến nhìn anh, bỗng bật cười.



“Bảo cậu đến chơi, cũng chỉ là uống miếng trà thôi, chứ cậu tưởng với cái mức lương còm của cậu mà có thể ‘vào phòng hoa chúc’ với người ta chắc? Mơ đi. Ăn vài hạt dưa, chút mứt là hết cỡ rồi.”



“Dù sao nếu anh đến để chơi thì không cần gọi tôi.”



“Ở Nam Kinh, chẳng lẽ cậu chưa từng ghé mấy chỗ phố đèn đỏ?”



“Dĩ nhiên là chưa.”



“Một lần cũng không?”



“Không tính những lần đến đó để phá án.”



Lương Kiến nhìn anh rồi lại cười: “Cậu cũng có nguyên tắc đấy chứ. Thôi được rồi, tôi hiểu rồi.” Lương Kiến vỗ vai anh, rồi chỉ về phía trước: “Chúng ta đi đến số 15.”



Tú bà của số 15 – Lưu Hương Ngưng – cũng rất lễ độ với Lương Kiến, xem ra ông là khách quen ở đó. Lưu Song Châu nhanh chóng được gọi ra.



“Trời ơi, tối qua phải đi tiếp khách ở biệt thự nhà họ Tiền tới tận nửa đêm mới về, họ lại còn bắt tôi chơi bài, phiền muốn chết…” Lưu Song Châu vừa nói vừa ngáp một cái, lập tức bị Lưu Hương Ngưng đánh cho một cái.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Không có phép tắc gì cả!” Bà ta quát.



Lưu Song Châu còn định ngáp thêm cái nữa, nhưng vội đưa tay che miệng lại. “Ôi chao, Lương lão gia, ngại quá, vừa rồi ma ma gọi tôi ra, lúc đó tôi vẫn còn đang nằm mơ đấy.”



Lương Kiến như thường lệ hỏi vài câu, nhưng câu trả lời của Lưu Song Châu gần như giống hệt với Thẩm Hiểu Xuân. Về phía nhà họ Chu số 25 thì cô ta hầu như không biết gì.



Rời khỏi số 15, Đường Chấn Vân đề nghị họ nên đến ngay số 25, nơi đáng nghi nhất, nhưng Lương Kiến lại vẫn khăng khăng đòi đi số 21 trước.



“Từ từ thôi, gấp gì chứ. Nhỡ đâu Tống Tử Anh không có ở nhà thì sao?” Lương Kiến nói.



Nhưng đúng như Đường Chấn Vân dự đoán, khi họ bước vào, Tống Tử Anh đang đứng ngay trong sân, hoàn toàn khỏe mạnh.



Lương Kiến như thường lệ hỏi han chuyện về số 25.



Tú bà họ Tống – Tống Tú Tỷ – lộ rõ vẻ khinh khỉnh: “Cái nhà số 25 ấy hả, tôi cũng không biết họ đang giở trò gì! Nói là không có ai ở, nhưng mấy hôm trước tôi thấy có một cô gái bị kéo về đó.” Tống Tú Tỷ cười khẩy đầy ác ý. “Nhưng mà nhìn thì chẳng giống kiểu làm ăn nghiêm túc gì cả, cả ngày không thấy bật nổi một cái đèn.”



“Chỉ có một cô gái?” Lương Kiến hỏi.



Tống Tú Tỷ lại cười lạnh một cái, “Nhiều nhất cũng chỉ hai.” Bà ta giơ ngón tay mập ú làm thành dấu “hai”. “Tôi thấy một người phụ nữ dắt theo một cô gái, nhìn là biết ngay con bé đó không phải loại làm nghề này. Hừ, tôi đoán không phải bị bán, mà là bị lừa, chắc là nữ sinh bị dụ dỗ đến.”



Tại cửa số 25, có một người đàn ông mặc áo dài xám, đội mũ quả dưa đang cúi đầu hút thuốc. Nghe nói cảnh sát đến hỏi chuyện, ông ta tỏ ra khá ngạc nhiên.



“Người trước kia ở đây giờ đâu rồi?” Lương Kiến hỏi.



Người đàn ông hừ một tiếng đầy bực bội: “Biết được cô ta đi đâu thì tốt rồi. Tháng trước còn chưa trả tiền nhà, tôi đã đến đòi mấy lần. Cô ta cứ nói sẽ có một khoản lớn sắp vào tay, bảo tôi đừng sốt ruột, chờ thêm vài hôm. Kết quả là hôm nay tôi quay lại thì đâu còn ai ở đây nữa, sớm đã cuốn gói đi rồi.”



Thì ra người này là chủ nhà.



“Chúng tôi đang điều tra một vụ án mạng, có thể liên quan đến người từng ở đây.” Lương Kiến nói.



Người đàn ông hoảng hốt.



“Án mạng?!”



Hạt Dẻ Rang Đường

“Người thuê nhà tên gì?”



“Họ Chu, tên Chu Ngọc Hà. ‘Ngọc’ trong ‘ngọc thạch’, ‘Hà’ trong ‘hoa sen’. Trong hợp đồng ghi rõ như vậy. Hợp đồng thuê một năm, cô ta trả trước chín tháng tiền nhà, còn ba tháng thì cứ khất lần khất lượt, rồi cuối cùng là biến mất luôn.” Chủ nhà giận dữ nói.



“Anh quen cô ta như thế nào?” Lương Kiến hỏi tiếp.



“Tôi đăng tin cho thuê nhà trên báo, cô ta tìm đến. Cô ta nói muốn mở một tụ điểm vui chơi, tôi cũng chẳng thấy có gì lạ, ở đây ai chẳng làm nghề đó, nếu không thì ai trả nổi giá thuê cao thế. Tôi báo giá, cô ta đồng ý ngay, tôi tưởng là khách sộp. Ai dè…” Ông ta thở dài một tiếng đầy bất mãn.



“Cô ta trông như thế nào?”