Chu Tước Đường

Chương 40





“Ông ta có nói lý do vì sao lại lấy trộm tiền không?” Lương Kiến hỏi tiếp.



Giám đốc Vương cười nhạt, “Còn cần phải nói sao. Ai cũng biết là vì chuyện gì. Tôi cũng mắng cậu ấy, nhưng mọi chuyện đã tới nước đó, tôi nghĩ cậu ấy không còn cứu vãn được nữa.  Không ngờ người tự sát lại là Tôn Lâm. Tôi cứ tưởng người không sống nổi cuối cùng sẽ là Tông Dụ.”



“Sau khi rời ngân hàng, ông còn gặp lại ông ta không?”



Giám đốc Vương gật đầu, “Khoảng một năm sau, có lần tình cờ gặp lại. Cậu ấy trông rất tiều tụy, bảo là bị cảm mà nửa năm chưa khỏi. Tôi mới giới thiệu một bác sĩ Tây y cho cậu ấy, vì trước đó hình như cậu ấy toàn đi khám Đông y.”



“Lúc đó tình hình tài chính của ông ta thế nào?”



“Cũng tạm ổn. Bố cậu ta mới mất, để lại cho một khoản kếch xù, chắc cũng được mấy vạn. Bố cậu ấy có vài tài sản ở quê, lúc đó Tông Dụ nói muốn bán hết để về Thượng Hải kinh doanh. Cậu ấy còn hỏi tôi nên làm ăn gì. Tôi cũng từng đưa ra vài gợi ý, nhưng sau đó có làm hay không thì tôi không rõ.”



“Ông có biết chuyện con trai ông ấy mất vì bệnh không?”



Giám đốc Vương giật mình, “Con trai cậu ấy c.h.ế.t rồi sao?!”



“Ông không biết à?”



Giám đốc Vương lắc đầu, “Từ sau lần đó tôi không còn gặp lại cậu ta.”



“Vậy ông đã giới thiệu bác sĩ nào cho ông ấy?”



Giám đốc Vương lập tức mở ngăn kéo, lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Lương Kiến.



“Bác sĩ Trần này là bạn thân lâu năm của gia đình tôi, tay nghề rất tốt. Hồi đó tôi giới thiệu Tông Dụ đến khám chỗ ông ấy, còn viết riêng một tờ giấy giới thiệu nữa. Theo tôi biết thì sau đó cậu ta có đi khám, vài tuần sau là khỏi. Nếu con trai cậu ta từng bị bệnh, chắc bác sĩ Trần cũng biết, nhưng bác sĩ chưa bao giờ nhắc đến chuyện đó với tôi…”



Lương Kiến cất danh thiếp vào túi, “Đến lúc đó chúng tôi sẽ hỏi bác sĩ Trần. Xem ra ông khá rõ về chuyện gia đình của Tông Dụ, tôi còn muốn hỏi thêm, ông có quen biết em gái của Tôn Lâm không?”





Giám đốc Vương mỉm cười gật đầu: “Tôi biết, tôi biết, Tôn Viện bây giờ là một nữ tu.”



“Sao cô ấy lại đi làm nữ tu chứ?”



“Cô ấy vốn đã theo đạo Thiên Chúa, nhưng thật sự quyết tâm trở thành nữ tu là sau khi bạn trai bị chị gái cô ấy cướp mất. Vợ tôi cũng theo đạo, rất thân với cô ấy, thỉnh thoảng vẫn hay đến thăm.”



“Bạn trai của cô ấy bị Tôn Lâm cướp mất? Ý ông là… Tôn Tông Dụ sao?”



“Không không, tất nhiên là không phải.” Giám đốc Vương vội vàng xua tay, “Là một người đàn ông khác, tôi cũng không rõ là ai. Nghe nói khi đó Tôn Viện đã dẫn bạn trai về nhà, hình như đã tính đến chuyện cưới hỏi, nhưng sau đó hai người chia tay, vì người đàn ông đó lại qua lại với Tôn Lâm. Ban đầu bọn tôi cũng không biết chuyện, là một lần vợ tôi hỏi lý do vì sao cô ấy đi tu, cô ấy mới nhắc đến, nhưng cũng chỉ nói mơ hồ, nên rốt cuộc sự tình thế nào, chúng tôi cũng không rõ. Nhưng tôi chỉ muốn nói rằng, Tôn Viện hoàn toàn khác với chị gái mình, cô ấy là một người tốt.” Nói xong, giám đốc Vương thở dài.



Sáng sớm, Hạ Anh Kỳ đã bắt đầu dọn dẹp căn phòng trên tầng ba. Kể từ khi cô và anh trai dọn vào đây, nơi này đã biến thành kho chứa đồ. Ngoài một số món đồ cũ của chủ nhà để lại, còn có đủ loại vật dụng sinh hoạt mà họ mang từ Nam Kinh đến. Vài tháng trước, sau khi ổn định cuộc sống ở đây, cô và anh trai đã quay lại Nam Kinh một chuyến, mang gần như tất cả những món họ cho là còn hữu dụng từ ngôi nhà cũ về, trong đó có cả một chiếc ghế thời Minh do cha họ để lại và một thùng bã rượu, ngày trước, mỗi dịp Tết, cha cô thường sai người nhà tự ủ rượu để uống.



Cô kiểm tra một lượt các món trong phòng, xác định món nào cần chuyển sang gác xép, rồi đến nhà họ Lý ở đầu ngõ. Người giúp việc nhà họ Lý là người Giang Tô, thân hình rắn chắc, sức lực chẳng thua gì đàn ông. Trước đó, cô từng bàn bạc với Lý thái thái chuyện mượn người giúp một tay. Lý thái thái vốn là người dễ tính, dễ nói chuyện, lại thêm việc Hạ Anh Kỳ đã thỏa thuận sẽ trích 20% lương của người giúp việc làm hoa hồng cho bà, nên Lý thái thái cũng vui lòng cho người đi làm thêm để kiếm chút tiền tiêu.



“Má Tô, bà mau đi đi, Hạ tiểu thư đang đợi bà tới giúp đấy.” Nghe Hạ Anh Kỳ nói xong, quả nhiên Lý thái thái sốt sắng vào bếp gọi người.



Chẳng bao lâu sau, Má Tô cười tươi rói từ trong bếp bước ra.



“Lần này lại là chuyện gì nữa đây?” Vừa nói, bà vừa dùng một chiếc khăn khô lau tay.



Lý thái thái từ phòng khách bưng ra một cái bát lớn, “Kêu bà đi thì chắc chắn là có việc gấp rồi. Nào, đừng lề mề nữa.” Dứt lời, bà đưa cái bát cho Hạ Anh Kỳ, “Hạ tiểu thư, hôm nay nhà tôi làm mì lạnh, cô cũng mang một bát về ăn thử đi.”



Hạ Anh Kỳ nhận lấy, vội vàng cảm ơn.



Trên đường quay về, cô vừa đi vừa suy nghĩ xem nên làm món ăn kèm gì cho hợp với mì lạnh. Nhân tiện đang có Má Tô đi cùng, cô hỏi luôn: “Má Tô, hôm nay nhà bà làm món gì ăn kèm vậy?”



“Đơn giản lắm,” Má Tô nói lớn, “Bà chủ muốn ăn đậu nành, ông chủ thì thích thịt, nên làm món tương thịt đậu nành, chỉ có mỗi món đó thôi. Ngoài ra còn nấu thêm một nồi canh cà chua, bí đao và thịt muối.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Dù đã từng bó chân, nhưng bước chân của Má Tô vẫn rất nhanh, Hạ Anh Kỳ gần như phải chạy mới kịp.



“Má Tô, bà đi chậm chút đi.”



Má Tô lúc này mới giảm tốc, “Hạ tiểu thư, nghe nói bạn trai cô làm ở sở cảnh sát hả?” Bà tò mò hỏi.



Tin đồn lan nhanh thật.



“Ai nói với bà vậy?”



“Là con gái nhà họ Triệu đó. Đêm ngày hôm kia nó có tới nhà tôi.” Má Tô nói.



Hạ Anh Kỳ sửng sốt: “Mỹ Vân từng tới sao?”



“Phải đó, đã nửa đêm rồi, nó còn đứng ngoài gõ cửa, nói là có chuyện cần gặp tiểu thư nhà tôi. Ông chủ tôi tức c.h.ế.t đi được, nhưng cũng chẳng biết làm sao. Tôi còn nói con bé đó thật chẳng biết điều gì hết, nửa đêm nửa hôm lại đi tìm người khác.”



“Tiểu thư nhà bà?” Hạ Anh Kỳ không nhớ nhà họ Lý có con gái.



“Là em gái của ông chủ tôi.”



Ra là vậy, thì ra sau khi Triệu thái thái đón Mỹ Vân về nhà hôm đó, đến nửa đêm, cô ấy lại lén trốn ra ngoài, đến tìm Lý tiểu thư. Chuyện này thật không bình thường chút nào.



“Vậy tiểu thư nhà bà có gặp cô ấy không?” Cô hỏi.



Má Tô gật đầu, “Không gặp thì cô ấy cũng không chịu đi, cô nghĩ sao? Tiểu thư đã ngủ rồi mà còn phải dậy ra gặp.”



“Vậy hai người họ đã nói những gì? Sao lại nhắc đến sở cảnh sát…” Cô ngại nói ra chữ “bạn trai”.



Má Tô cười cười, “Con bé Triệu Mỹ Vân chỉ ở trong phòng nói chuyện với tiểu thư nhà tôi vài phút, tôi không nghe thấy họ nói gì, mà tiểu thư nhà tôi cũng không kể lại. Nhưng sáng hôm sau, bà chủ hỏi chuyện đó lúc ăn sáng, tiểu thư chỉ nói là hai người họ trò chuyện linh tinh thôi, không nói rõ là chuyện gì. Rồi tiểu thư mới nhắc một câu, nói rằng anh trai và bạn trai của Hạ tiểu thư đều làm ở sở cảnh sát, bảo là Mỹ Vân kể vậy…”



Không ai biết Mỹ Vân đã nói gì với Lý tiểu thư.



“Vậy sau đó, Triệu thái thái có từng đến tìm tiểu thư nhà bà không?” Hạ Anh Kỳ hỏi tiếp.



Má Tô lắc đầu: “Không có đâu. Nhưng hôm nay tiểu thư nhà tôi cứ lẩm bẩm một mình, là tôi vô tình nghe thấy đó. Tôi nghe thấy cô ấy nói, không biết sao Mỹ Vân lại không đến, hình như tiểu thư còn gọi điện sang nhà cô ấy, nhưng không ai bắt máy…”

Hạt Dẻ Rang Đường



Lẽ nào Mỹ Vân từng hứa sẽ quay lại nhà họ Lý? Mà tại sao cô ấy lại phải lén đến nhà đó vào nửa đêm? Rốt cuộc cô ấy đang che giấu điều gì?



Lúc này, Tôn Viện không ngừng làm dấu thánh giá trước ngực, miệng lẩm nhẩm cầu nguyện. Sau khi hoàn tất nghi thức, bà mới quay người lại, bước đến trước mặt Lương Kiến và Đường Trấn Vân.



“Hai vị.” Cô khẽ cúi người.



“Bà Anna.” Lương Kiến nói.



Bà lại cúi đầu một cái.



“Vì trách nhiệm công vụ, chúng tôi cần thông báo với người thân của người đã mất. Hiện tại, bà là thân nhân trực hệ duy nhất còn sống của Tôn Lâm.”



Bà lại cúi đầu một lần nữa, “Nguyện Chúa tha thứ cho tội lỗi của chị ấy.”



“Dĩ nhiên, chồng bà ấy vẫn còn sống, nhưng hiện trạng tinh thần không ổn định lắm.”



Tôn Viện gật đầu, “Tôi hiểu. Anh ấy sống dựa vào rượu. Tuần trước anh ấy từng đến đây.” Giọng điệu của cô lãnh đạm, như thể đã biết hết mọi chuyện.



Lương Kiến và Đường Trấn Vân đều giật mình.



“Ông ấy từng đến sao? Một mình à?” Đường Trấn Vân gần như buột miệng hỏi.