“Măng này còn tươi lắm đấy, Hạ tiểu thư, cô giỏi mua đồ ghê,” Má Tô vừa bóc lớp vỏ măng vừa dùng đầu ngón tay bấm thử, rồi nhanh tay rửa sạch dưới vòi nước, “Nói thật với cô nhé,” tay bà làm, miệng cũng không ngừng, “Tiểu thư nhà tôi năm nay hai mươi lăm tuổi rồi, năm kia bị người ta hủy hôn, từ đó sinh bệnh, cứ ở nhà mãi, ít khi ra ngoài, chắc cô chưa từng gặp đâu. Thật ra thì cũng chẳng có gì, chỉ là, một cô gái lớn cứ ở nhà mãi cũng không hay, nên ông bà chủ nhà tôi muốn nhanh chóng gả cô ấy đi. Nghe nói anh trai cô làm ở sở cảnh sát, lại chưa có vợ, nên bà chủ bảo tôi hỏi thử…”
Nghe vậy, Hạ Anh Kỳ chợt nhớ lại lần nọ cô từng thấy Lý thái thái đi với một cô gái hơn hai mươi tuổi trên phố, trông xanh xao yếu ớt, sắc mặt rất kém.
“Cô ấy bị bệnh gì vậy?”
Má Tô lắc đầu: “Tôi không rõ, ông bà chủ cũng không nói với tôi, chỉ biết bà chủ từng đưa cô ấy đi khám vài lần, uống thuốc hơn nửa năm nay, giờ đã khá hơn nhiều, nói chuyện cũng có sức rồi.”
Lúc này, Hạ Anh Kỳ lại nghĩ tới Mỹ Vân, liền hỏi: “Sao Triệu Mỹ Vân lại quen tiểu thư nhà bà?”
“Tiểu thư nhà tôi từng làm việc ở trường của cô ấy.”
“Cô ấy từng làm việc ở trường trung học của Mỹ Vân?”
“Đúng thế. Nhưng không phải là giáo viên đâu, cô ấy làm ở phòng đọc sách. Sau này vì bệnh nên nghỉ việc. Triệu Mỹ Vân trước kia hay đến phòng đọc, thành ra hai người cũng thân thiết.”
“Nhưng tôi đã đến đây lâu như vậy rồi, cô ấy chưa từng nhắc đến việc quen biết tiểu thư nhà bà.” Hạ Anh Kỳ nói. Với tính cách của Mỹ Vân, điều này thật không hợp lý. “Chẳng lẽ họ từng cãi nhau?”
“Không cãi, nhưng đúng là có xảy ra một chuyện.” Má Tô vừa đặt lươn dưới vòi nước, vừa từng con một rửa sạch, “Tôi nhớ khoảng ba tháng trước, Triệu Mỹ Vân cùng hai người bạn học đến nhà chơi, sau khi họ rời đi, tiểu thư nhà tôi phát hiện mất một quyển sách. Cô ấy nhớ mang máng là từng thấy một trong hai cô bạn đó đứng gần giá sách. Sau đó cô ấy có hỏi Mỹ Vân, nhưng Mỹ Vân nói chắc chắn cô ấy và bạn mình không lấy.”
“Có thể là tiểu thư nhà bà để nhầm chỗ quyển sách rồi chăng?” Hạ Anh Kỳ cảm thấy bình thường ít ai chú ý đến việc thiếu mất một quyển sách trên giá.
Má Tô cười hì hì: “Nếu là nhà khác thì chắc chắn là để nhầm chỗ. Nhưng tiểu thư nhà tôi thì khác, cô ấy đánh số từng quyển một. Cô ấy vốn làm việc ở thư viện trường học mà. Hơn nữa, quyển sách đó hôm đó cô ấy còn đem ra thảo luận với hai cô gái kia…”
Lời của Má Tô khiến Hạ Anh Kỳ càng thêm tò mò.
“Vậy rốt cuộc là quyển sách gì vậy?”
“Tôi cũng không rõ, chỉ nhớ bữa ăn hôm đó cô ấy có nhắc, hình như là một cuốn tiểu thuyết.” Má Tô nghĩ một lúc, lại lắc đầu, “Thôi chết, tôi cũng không nhớ nữa, đến lúc đó cô hỏi cô ấy đi. Tiểu thư nhà tôi vốn rất quý sách, mất sách là chuyện lớn với cô ấy. Đến giờ cô ấy vẫn còn bực bội vì chuyện đó. Từ sau chuyện đó, cô ấy không cho Triệu Mỹ Vân đến nhà nữa.”
Nhưng Triệu Mỹ Vân lại đến vào đêm hôm kia. Rốt cuộc là quyển sách gì?
—
“Không ngờ sau ngần ấy năm, lại có người quan tâm đến vụ của em trai tôi.” Cao Anh, chị gái của Cao Bình, tò mò đánh giá Lương Kiến và Đường Trấn Vân. “Dù nó không báo án, nhưng tôi cho rằng đó chắc chắn là một vụ mưu sát không thành.” Bà dò hỏi phản ứng của hai người qua ánh mắt.
Lương Kiến gật đầu: “Nếu đúng như lời Tôn Viện nói, thì không nghi ngờ gì nữa, đây là một vụ mưu sát không thành.”
Cao Anh hài lòng gật đầu.
Buổi chiều, sau khi trở lại sở cảnh sát, Đường Trấn Vân lập tức vào phòng hồ sơ tra cứu theo chỉ thị của Lương Kiến. Nửa tiếng sau, anh tìm được hồ sơ của Cao Bình, rồi phát hiện anh ta có một người chị gái lớn hơn bốn tuổi tên là Cao Anh. Chồng của Cao Anh hiện đang giữ chức vụ cao trong ngành giáo dục, bản thân bà từng học y, từng du học, hiện đang làm phiên dịch y khoa và điều hành một bệnh viện tư ở Áp Bắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Chuyện này đã cách đây hai mươi năm rồi. Khi em tôi được cứu sống, tôi là người đầu tiên báo cảnh sát. Nhưng sau đó, em tôi lại nói với cảnh sát rằng nó không nhớ ai đã đánh và ném nó xuống sông Hoàng Phổ, nên cảnh sát không lập hồ sơ vụ án.” Cao Anh nhún vai cười, “Em tôi là kẻ si tình ngốc nghếch, suýt mất mạng mà vẫn cho rằng người đàn bà đó không xấu, rằng cô ta chỉ bị tên đàn ông kia dụ dỗ nên mới thay lòng. Mấy người có biết cô ta lừa nó bao nhiêu tiền không? Hai vạn đồng!”
“Cũng không phải ít.” Đường Trấn Vân cảm thán.
Cao Anh lắc đầu, tay nhẹ nhàng vuốt ve tay vịn ghế sofa nhung, “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nó cũng đáng đời.” Thấy hai người chưa hiểu, bà cười, “Là nó phản bội đấy chứ. Chính nó thay lòng yêu Tôn Lâm, chẳng phải là quả báo của nó sao? Lúc tôi đón nó về từ bệnh viện, tôi đã mắng nó rồi. Nếu nó cưới Tôn Viện, giờ con cái cũng học cấp hai rồi. Nó cũng đâu đến nỗi giờ vẫn độc thân.”
“Ông ta chưa lập gia đình sao?”
“Chuyện đó ảnh hưởng nó rất nhiều. Nó bảo từ đó không còn tin phụ nữ nữa.” Cao Anh lại lộ ra nụ cười đầy vẻ hả hê.
Một người giúp việc mặc đồng phục mang ba tách cà phê đến.
“Mời hai vị.” Cô gái lịch sự mời.
Lương Kiến cầm tách cà phê lên uống thử một ngụm, nhăn mặt ngay lập tức. Cao Anh bật cười.
“Thanh tra Lương, ông không uống được cà phê thì lạc hậu rồi đó.”
Đường Trấn Vân vốn dĩ không thích cà phê nên không động đến.
“Không còn cách nào, tuổi già rồi, đúng là theo không kịp thời đại. Không như Cao tiểu thư, đã từng du học, chẳng giống chúng tôi là dân quê mùa.” Lương Kiến cười, rồi nói tiếp, “Chúng tôi muốn gặp em trai cô để tìm hiểu thêm về chuyện năm đó.”
Cao Anh nhấp một ngụm cà phê.
“Nếu các ông nói cho nó biết Tôn Lâm đã chết, tôi không biết nó sẽ phản ứng thế nào. Thật ra chuyện đó nó cũng chẳng biết được bao nhiêu.” Bà thản nhiên đáp, “Các ông hỏi tôi còn hơn. Vì sau đó tôi đã điều tra một chút.”
Lương Kiến tỏ ra rất hứng thú.
“Em tôi có thể bỏ qua cho người đàn bà đó, tôi thì không. Sau khi em tôi gặp chuyện, tôi từng đến tìm Tôn Lâm. Em tôi ngốc nghếch đến mức đưa cho cô ta chiếc nhẫn mà mẹ tôi để lại, nên tôi đã cảnh cáo cô ta: trả nhẫn lại cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát. Kết quả là, hôm sau tôi nhận được một bức thư dọa giết.”
“Có chuyện đó sao?” Lương Kiến hỏi.
“Tôi vẫn giữ bức thư ấy, lát nữa có thể đưa các ông xem. Sau khi nhận được thư, tôi gọi điện cho Tôn Lâm, bảo cô ta: nếu cô nhất định muốn làm chuyện bẩn thỉu, thì đừng trách tôi ra tay. Các ông đoán xem tôi đã làm gì?”
Hạt Dẻ Rang Đường
Lương Kiến và Đường Trấn Vân chờ bà nói tiếp.
“Tôi đã thuê người đánh cô ta. Tôi có một người bạn quen với dân xã hội đen, chỉ cần có tiền thì chuyện gì cũng làm được. Nói trắng ra, nếu cảnh sát các anh làm việc giỏi hơn chút, tôi cũng chẳng cần phải tốn khoản tiền đó, đúng không?” Bà cười hỏi.
Lương Kiến cười gượng một cái, “Sau đó thì sao?”
“Họ bắt được cô ta, nhốt lại ba ngày, đánh đập không biết bao nhiêu trận. Trên người chắc có đến mấy chục vết phỏng vì bị dí đầu thuốc lá. Cuối cùng, cô ta cũng chịu khai chỗ giấu tiền. Nhưng khi tôi sai người đến lấy thì phát hiện tiền đã không cánh mà bay.” Nói đến đây, Cao Anh cau mày đầy phẫn uất. “Khi Tôn Lâm bị giam, tôi từng đến nhà cô ta. Trông có vẻ cô ta sống một mình, nhưng chủ nhà nói thường xuyên có một người đàn ông tới. Tôi sai người canh giữ ở đó ba ngày liền, vẫn không thấy bóng dáng gã đó. Ban đầu tôi không định thả cô ta ra, đáng lẽ nên ném cô ta xuống sông Hoàng Phổ. Nhưng vì muốn chờ gã đàn ông kia xuất hiện, chúng tôi đành phải thả con đàn bà dơ bẩn đó. Kết quả là, sau vài ngày theo dõi, vẫn không thấy tên đó đâu.”
“Bà ta có nói cho bà biết người đàn ông đó là ai không?”