“Cô ta tất nhiên là có nói rồi. Thật ra, sau trận đòn đầu tiên, cô ta đã khai ra tên của người đàn ông đó.” Cao Anh nói, “Nhưng vừa nghe tên là biết ngay không phải tên thật. Cô ta nói người đó tên là Doanh Chính.” Nói đến đây, Cao Anh bật cười ha hả, “Lúc đó tôi còn không tin nổi vào tai mình.”
“Bà không nghĩ là Tôn Lâm đang giở trò sao?”
Cao Anh lắc đầu cười: “Nếu ông nhìn thấy bộ dạng cô ta bị đánh lúc đó, ông sẽ hiểu cô ta không thể nói dối được đâu. Khi ấy, bảo cô ta g.i.ế.c cha mẹ mình chắc cô ta cũng đồng ý, huống hồ là khai ra tên người đàn ông kia. Cô ta nói quen hắn trong vũ trường. Thậm chí từng tranh giành gã với một vũ nữ khác, đánh nhau đến mức náo loạn. Cuối cùng hình như cô ta thắng, giành được người đàn ông đó. Nhưng cô ta nói, cô ta chưa từng hiểu rõ con người hắn. Không biết hắn sống ở đâu, làm nghề gì, chỉ biết hắn bị hói, lúc nào cũng đội tóc giả.”
“Một kẻ hói đầu mà lại có sức hút thế cơ à?” Lương Kiến liếc Đường Trấn Vân đầy ẩn ý.
Hạt Dẻ Rang Đường
“Tôn Lâm nói người đàn ông đó rất giỏi trong chuyện giường chiếu, khiến cô ta không dứt ra được.”
Cả Lương Kiến và Đường Trấn Vân đều hiểu ẩn ý của câu này, nhưng Lương Kiến rõ ràng không muốn bàn sâu về chủ đề đó.
“Nói chuyện cô ta lừa tiền em trai bà đi.” Anh chuyển hướng.
Cao Anh gật đầu: “Còn gì nữa. Tôn Lâm nói giấu tiền dưới một cái rương sắt dưới gầm giường, nhưng chúng tôi không tìm thấy cái rương đó. Rồi chủ nhà dưới tầng nói, mấy hôm trước, cũng chính là ngày Tôn Lâm bị bắt, có một người đàn ông xách cái rương đó rời đi.” Cao Anh nhấp một ngụm cà phê, “Sau đó tôi cho người theo dõi Tôn Lâm suốt một tháng mà vẫn không thấy người đàn ông đó xuất hiện, nên chỉ có thể đoán là hắn đã cầm tiền bỏ trốn. Tôi biết chỉ chừng đó thôi. Mà tại sao các ông lại đột nhiên quan tâm đến vụ này vậy?”
“Bởi vì tình tiết vụ em trai bà bị hành hung rất giống với vụ án mạng chúng tôi đang điều tra. Chúng tôi nghi ngờ có thể là cùng một hung thủ.” Lương Kiến nói.
“Vậy sao?” Cao Anh lập tức lộ vẻ hứng thú, “Giống thế nào?”
“Nạn nhân đều bị cạo trọc đầu, miệng bị nhét đầy tóc. Điểm khác biệt duy nhất là nạn nhân bên tôi đều là phụ nữ, không có đàn ông.”
“‘Đều’ là phụ nữ? Nghĩa là có nhiều người rồi?”
Lương Kiến gật đầu.
Cao Anh đứng dậy, đi tới một chiếc tủ nhỏ trang trí trong phòng khách, kéo ngăn ra, lấy ra một bao thuốc lá, rồi quay lại sofa. “Lúc em trai tôi gặp chuyện, tôi cũng thấy kỳ quái nhất là chuyện cái đầu. Tôi không hiểu tại sao hung thủ lại phải cạo trọc đầu nó, rồi nhét tóc vào miệng nó.” Bà vừa nói vừa trở lại ghế ngồi, “Sau đó tôi còn hỏi một bác sĩ tâm thần mà tôi quen. Tôi hỏi, kiểu người nào lại làm chuyện như vậy. Ông ấy nói, rất có thể hung thủ là người có ám ảnh mạnh với tóc. Có thể hắn bẩm sinh không có tóc, hoặc sau này bị rụng do bệnh hay tai nạn. Tóm lại, vì lý do nào đó khiến hắn cảm thấy lạc lõng giữa mọi người, và bắt đầu căm ghét những người xung quanh.”
Câu chuyện của Cao Anh khiến Đường Trấn Vân càng nghe càng cuốn.
Cao Anh đưa t.h.u.ố.c lá cho Lương Kiến, ông lấy một điếu. Bà lại đưa cho Đường Trấn Vân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Cảm ơn, tôi không hút.” Đường Trấn Vân vội xua tay.
“Bà có thể kể rõ thêm về hai bệnh nhân đó không? Tôi nghĩ chắc bà đã tìm hiểu rất kỹ về họ.” Lương Kiến vừa nói vừa châm thuốc giúp Cao Anh.
Cao Anh hít một hơi, rồi lắc đầu cười.
“Tôi muốn tìm hiểu nhưng không tìm được. Bác sĩ nói hồ sơ của hai người đó bị mất khi bệnh viện chuyển dời.”
“Nhưng chắc ông ấy cũng kể sơ qua cho bà chứ?”
“Ông ấy nói, hai người đó nhập viện từ khi mười lăm mười sáu tuổi, đến khoảng hai mươi thì xuất viện. Một người là hói bẩm sinh, thích sưu tập tóc, người kia bị rụng tóc do giang mai, từng gây thương tích cho người khác trước khi vào viện. Bác sĩ không nhớ tên họ, nhưng tôi từng tính toán, thời điểm em trai tôi gặp chuyện, hai người đó chắc cũng khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. Tôi nghĩ, rất có thể một trong hai người đó chính là người tình của Tôn Lâm. Chỉ tiếc là…” Bà thở dài, “Tiền thì thôi không nói làm gì, tôi chỉ muốn lấy lại chiếc nhẫn mẹ tôi để lại.”
“Nếu trong quá trình điều tra, chúng tôi tìm thấy chiếc nhẫn đó, nhất định sẽ trả lại nguyên vẹn.” Lương Kiến cam kết.
Cao Anh mỉm cười gật đầu: “Cảm ơn ông trước vậy.” Bà gõ tàn thuốc vào gạt tàn, rồi hỏi: “Tôn Lâm… thật sự là tự sát sao?”
“Tôi cũng mong bà ta là tự sát vì sợ tội, như vậy tôi sẽ đỡ phải làm nhiều việc.” Lương Kiến đáp, “Nhưng hiện tại chứng cứ cho thấy, rất có thể bà ta bị đầu độc, và kẻ hạ độc có thể chính là người chồng nghiện rượu của bà ta.”
“Anh nói là cái người từng làm ở ngân hàng đó… tên gì ấy nhỉ…”
“Tôn Tông Dụ.”
“Phải, đúng là hắn. Tôi từng thấy vài lá thư hắn gửi từ Anh về trong nhà Tôn Lâm. Ít nhất, trong chuyện của em trai tôi, hắn không phải là người đó. Hắn cũng ngốc như em tôi, thật lòng muốn lấy người đàn bà đó làm vợ.”
“Bà quen Tôn Tông Dụ à?”
Cao Anh rít một hơi thuốc: “Trước khi hắn kết hôn với người đàn bà đó, tôi đã từng gặp hắn. Tôi đã kể hết chuyện của Tôn Lâm cho hắn nghe. Tôi hy vọng hắn có thể sáng suốt một chút.”
“Hắn nói gì?”
“Hắn rất cứng rắn. Hắn nói hắn biết Tôn Lâm không hoàn hảo, nhưng hắn vẫn yêu cô ta và muốn sống với cô ta. Nhưng khoảng mười năm trước, em trai tôi từ nước ngoài trở về, thì hắn lại đến tìm nó. Hắn hỏi em tôi về tình nhân của Tôn Lâm, nói rằng hắn nghi ngờ cô ta vẫn còn qua lại với gã đàn ông đó. Còn nói rằng đứa con trai của hắn chẳng giống hắn chút nào…” Cao Anh nhún vai, lại hiện ra vẻ mặt khoái chí, “Thế nên nếu thật sự là hắn đầu độc cô ta, tôi cũng không lấy làm ngạc nhiên. Em trai tôi nói lúc đó hắn trông rất tệ, rất lo lắng, nói rằng bản thân sắp không chịu nổi nữa. Nhưng tiếc là em tôi cũng không giúp gì được, nó cũng không biết tình nhân của cô ta là ai.”