Chu Tước Đường

Chương 5



“Khoảng ba mươi tuổi. Nhìn cũng được, độ tuổi đó thôi, tóc uốn xoăn, mặc sườn xám màu tím đỏ, đầu đội một chiếc mũ nhỏ, mũ có mạng che phủ nửa khuôn mặt. Tôi đoán chắc là vợ lẽ nhà ai đó, ông chồng c.h.ế.t rồi, tay có chút tiền, rảnh rỗi không biết làm gì nên ra ngoài tìm đường sinh nhai… Trong hẻm này cũng có mấy chị em như vậy mà… À đúng rồi, dưới lông mày bên trái của cô ta còn có một nốt ruồi.”



Khi người đàn ông còn đang nói, Đường Chấn Vân đã bước vào sân trong của số nhà 25.



Cấu trúc ở đây gần như giống hệt mấy nhà phía trước: tầng trệt là sảnh tiếp khách và sân trời, tầng trên là phòng riêng của các cô gái. Chỉ có điều, sảnh khách ở đây trông cũ kỹ và đơn sơ hơn hẳn, hầu như không có đồ đạc hay vật trang trí ra hồn. Rèm cửa thì cũ kỹ, ở giữa phòng đặt một chiếc bàn tròn bằng gỗ, trên bàn là một lọ hoa, bên trong cắm vài nhành tường vi đã héo rũ. Điều này có thể chứng tỏ chủ nhà đã rời đi được một thời gian?



Trong phòng còn vương vất một mùi hương nhàn nhạt, không rõ là mùi gì.



Lương Kiến cũng chậm rãi bước vào theo sau cùng chủ nhà.



“Tôi nghe nói cô ta không hay ở đây, ai cũng nói chỗ này không có người.” Lương Kiến nói.



“Tôi cũng nghe vậy, mà cũng đúng thôi. Anh vào nhìn là biết, chẳng có vẻ gì là nơi buôn bán. Lúc tôi cho thuê thì thế nào, bây giờ vẫn y như cũ, đến cái rèm cũng không buồn thay.” Nhắc đến người thuê nhà này, ông ta đầy vẻ bất mãn.



“Anh có từng thấy cô gái nào ở trong này chưa?”



Người đàn ông lắc đầu: “Tôi chỉ từng gặp cô Chu Ngọc Hà đó thôi. À, cái đèn trước cửa kia là cô ta nhờ tôi tìm người lắp hộ.”



“Nhưng đèn treo trước cửa nhà các nơi khác đều ghi tên cô đào nổi tiếng, còn cái đèn này…” Lương Kiến nói.



“Cô ta bảo đợi chuẩn bị xong xuôi sẽ viết tên lên. Nhưng tôi thấy, cô ta căn bản chẳng có cô gái nào cả…” Người đàn ông lại lắc đầu liên tục. “Cũng phải thôi, người trong hẻm này ai cũng cười sau lưng cô ta.”



Lương Kiến đi một vòng quanh sảnh: “Anh đã xem qua hết các phòng chưa?”



“Tôi chưa xem kỹ đâu, tôi cũng mới tới, chỉ phát hiện là người không còn ở đây. Tôi đang định ra ngoài hẻm hỏi thăm thì các anh đến.”



“Tôi lên lầu xem thử.” Đường Chấn Vân nói với Lương Kiến rồi một mình đi lên tầng.



Trên lầu có hai phòng, một lớn một nhỏ, cả hai đều có giường. Trông qua thì cả hai giường đều từng có người nằm, vì trên ga trải giường vẫn còn dấu vết rõ ràng của cơ thể. Ước chừng chiều dài vết lõm – khoảng 1m60 – có thể là hai người cao bằng nhau, cũng có thể chỉ là một người từng nằm cả hai giường, anh thầm nghĩ.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hai phòng được bày trí rất khác nhau. Phòng lớn mang phong cách Trung Hoa: giường gỗ kiểu truyền thống, chăn gối bằng tơ, khăn gối thêu hoa, bàn trà và tủ cũng đều là đồ Trung Quốc. Còn phòng nhỏ hơn thì bày theo kiểu phương Tây: một chiếc giường rộng rãi, nội thất và bàn trang điểm kiểu Tây, trên tường bên giường còn treo ảnh một nữ minh tinh. Điều khiến anh kinh ngạc hơn cả là trong phòng có một giá sách, mà trên đó lại đặt mấy cuốn sách giáo khoa trung học.



Dù chưa từng vào phòng riêng của kỹ nữ, nhưng anh biết rõ trong phố đèn đỏ thì rất hiếm khi có sách giáo khoa như vậy.



Của ai đây? Của Chu Ngọc Hà? Hay là của cô gái mà cô ta dẫn về? Vậy cô gái đó là ai?



Mang đầy nghi vấn, anh mở tủ quần áo trong phòng kiểu Tây. Quả đúng như lời chủ nhà nói, tủ trống rỗng, chứng tỏ ai đó đã thu dọn đồ đạc và rời đi. Anh bước tới giá sách, tiện tay lấy một cuốn sách giáo khoa ra và lật vài trang. Rất nhanh, ánh mắt anh dừng lại trên mép giấy trắng của một trang sách, nơi có mấy dòng chữ viết bằng bút máy: Chu Tước Đường, Chu Tước Đường, Chu Tước Đường.



Chủ nhân cuốn sách đã viết liền ba lần dòng chữ “Chu Tước Đường”, không rõ có ý nghĩa gì.



Đường Chấn Vân quyết định lật xem từng cuốn sách giáo khoa một. Cuối cùng, ở trang đầu của một cuốn sách tiếng Anh, anh phát hiện một cái tên viết bằng tiếng Anh — Rose; còn trong một cuốn sách Ngữ văn, anh tìm thấy tên một trường trung học, Trường Nữ Sinh Văn Cảnh. Có vẻ như, cô gái tên Rose học ở trường Nữ Sinh Văn Cảnh từng đến nơi này. Chỉ không rõ vì sao sách vở của cô ấy lại bị bỏ lại ở đây. Liệu cô ấy có phải là chủ nhân của bàn tay kia?



Lúc này, anh nghe thấy tiếng bước chân, biết rằng Lương Kiến cũng đã lên lầu.



Hạt Dẻ Rang Đường

“Cậu phát hiện được gì không?” Quả nhiên, đầu của Lương Kiến ló vào từ khung cửa.



Đường Chấn Vân đưa cuốn sách có tên Rose cho anh.



Lương Kiến liếc nhìn rồi đặt xuống.



“Trường Nữ Sinh Văn Cảnh cách đây không xa, chỉ khoảng ba bến xe. Biết đâu cô ta từng đến đây thật.” Nói xong, ông đi vào phòng tắm. Trong đó có một bồn tắm kiểu Tây còn khá mới, Đường Chấn Vân lúc nãy cũng đã xem qua sơ sơ.



Lương Kiến vào trong một lúc rồi bước ra, Đường Chấn Vân thấy ông tiến đến bên cầu thang, nhấc điện thoại gắn trên tường lên.



“A lô, Tiểu Trần đó hả? Mau dẫn theo hai người đến đây, tiện thể gọi pháp y theo luôn, ở đây có thứ cần cậu ta xem.” Lương Kiến nói xong thì dập máy.



“Anh phát hiện ra gì à?” Đường Chấn Vân hỏi.



“Trong bồn tắm có một chiếc răng.”