Thì ra Lý Tuệ Mẫn đã chuẩn bị từ trước, cô ấy đã tra tài liệu.
“Khi tôi nói chuyện với ông ấy, phần lớn thời gian ông đều không có phản ứng.” Phó Doanh nhìn cha mình rồi nói tiếp, “Nhưng nếu ông thực sự có thể phản ứng bình thường, thì ông đã được cho về nhà rồi.”
Lúc này, Hạ Anh Kỳ nhận ra Lý Tuệ Mẫn đang nhìn chằm chằm vào Phó Hồng Văn, bỗng nhiên, cô ấy mở to miệng hét lớn:
“Chu Tước Đường sắp tái bản rồi! Chu Tước Đường sắp tái bản rồi! Chu Tước Đường sắp tái bản rồi!”
Hạ Anh Kỳ biết cô ấy đang cố gắng kích thích phản ứng từ Phó Hồng Văn, nhưng vẫn thấy quá thất lễ, bèn kéo tay cô:
“Cô làm gì vậy! Nhỏ tiếng thôi được không? Ông ấy là bệnh nhân mà!”
“Tôi chỉ muốn xem ông ấy có phản ứng không.” Lý Tuệ Mẫn biện minh.
Hạ Anh Kỳ vội vàng xin lỗi Phó Doanh:
“Xin lỗi Phó tiểu thư, bạn tôi nói năng thẳng thắn, mong cô đừng để bụng.”
Nhưng Phó Doanh dường như không nghe thấy, mà chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Lý Tuệ Mẫn:
“Chu Tước Đường… lúc nãy cô nói Chu Tước Đường sẽ tái bản à?”
“Phải.” Lý Tuệ Mẫn đáp.
Vừa dứt lời, Phó Hồng Văn — người vừa nãy còn ngồi yên bên cửa sổ — bỗng lao thẳng về phía cô ấy, lập tức siết chặt cổ cô ấy bằng hai tay.
Hạ Anh Kỳ hoảng hốt hét lên, lao đến định kéo tay ông ra, nhưng hai bàn tay ấy cứng như thép, cô dùng hết sức cũng không nhúc nhích nổi. Lý Tuệ Mẫn vùng vẫy dữ dội, đạp loạn, nhưng vô ích.
Phó Doanh hoảng loạn chạy ra cửa gào lên:
“Có ai không! Cứu mạng!”
“Quỷ! Quỷ dữ… con rùa! Con rùa con rùa!” Phó Hồng Văn gầm gừ trong cổ họng.
Mắt thấy Lý Tuệ Mẫn đã bắt đầu trợn trắng, Hạ Anh Kỳ lo lắng nhìn quanh tìm vật gì có thể sử dụng, chợt thấy con d.a.o gọt hoa quả trên bàn. Vừa định chộp lấy thì hai hộ sĩ lực lưỡng đã xông vào phòng.
Họ lập tức kéo mạnh Phó Hồng Văn ra, một người còn đ.ấ.m mạnh vào lưng ông một cái. Người vừa nãy còn đầy sức mạnh, mặt đỏ bừng như thép nung, lập tức sụi lơ ngã xuống sàn. Sau đó, ông bị trói c.h.ặ.t t.a.y chân vào giường sắt, tiêm thuốc an thần.
Hạ Anh Kỳ nhìn Phó Hồng Văn từ giãy giụa dữ dội đến dần dần nhắm mắt lại. Cô biết, hôm nay đừng mong moi thêm gì từ miệng ông ta nữa.
Quay lại nhìn Lý Tuệ Mẫn, sắc mặt trắng bệch, đang hoảng loạn xoa lấy cổ. Hạ Anh Kỳ biết thể chất cô ấy yếu, không chịu nổi những chuyện như thế này. Nếu có gì sơ suất, cô không gánh nổi trách nhiệm, bèn vội vàng xin cáo từ với Phó Doanh.
Phó Doanh tiễn họ ra hành lang:
“Thật xin lỗi, thật ra cha tôi đã rất lâu rồi không phát tác như vậy…”
“Có vẻ như ông ấy thật sự còn nhớ cuốn sách đó.” Hạ Anh Kỳ nói, rồi chợt nhớ lại phản ứng khi nãy của Phó Doanh lúc nghe đến tên sách, liền hỏi,
“Phó tiểu thư, có phải cô cũng biết cuốn sách này?”
Phó Doanh thở dài:
“Tất nhiên là tôi biết. Phải nói rằng, chính cuốn sách đó đã hại c.h.ế.t mẹ tôi.”
“Ý cô là sao?” Hạ Anh Kỳ không kìm được bước chân, dừng lại.
Nhưng Phó Doanh lại tỏ vẻ ngập ngừng, như định nói rồi lại thôi…
Hạ Anh Kỳ biết cô ấy vẫn còn do dự, bèn nói:
“Phó tiểu thư, thật ra lần này chúng tôi đến tìm cha cô là vì muốn tìm được tác giả của cuốn sách đó. Bởi vì năm xưa cha cô chính là biên tập viên của Chu Tước Đường, chúng tôi nghĩ rằng ông ấy nhất định biết rõ người đã viết nó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Các cô… tại sao lại muốn tìm tác giả đó?”
“Vì chuyện này liên quan đến một vài vụ án.” Hạ Anh Kỳ suy nghĩ một chút, rồi quyết định nói rõ mọi chuyện. Cô kéo Phó Doanh sang một góc hành lang, nhỏ giọng nói:
“Anh trai tôi làm việc ở sở cảnh sát, mấy hôm trước họ phát hiện mấy xác c.h.ế.t ở Tuệ An Lý, Đường Tứ Mã…”
“Xác chết?!” Gương mặt Phó Doanh hiện rõ vẻ kinh hãi.
“Chi tiết gây án của hung thủ rất giống với những gì được miêu tả trong cuốn sách đó. Tôi nghĩ hung thủ có thể có liên quan đến tác giả, hoặc chính là người đó…” Ánh mắt Hạ Anh Kỳ dừng lại trên mặt Phó Doanh, cô hy vọng đối phương hiểu được hàm ý trong lời mình.
“Cho nên, chúng tôi nhất định phải tìm ra ông ta. Mà cha cô chắc chắn biết người đó là ai.”
Phó Doanh vẫn còn lưỡng lự:
“Tôi cũng không biết nên nói sao cho phải… Cha tôi từng mời người đó về nhà, nhưng tôi không thấy mặt. Tôi chỉ biết hôm đó vì tôi và em trai về ngoại ăn Tết, năm nào chúng tôi cũng đến đó ở vài hôm, thành thông lệ rồi.”
“Vậy lúc mẹ cô gặp chuyện là vào dịp Tết?”
Phó Doanh gật đầu:
“Đúng vậy.”
“Nhưng mẹ cô không về quê cùng sao?”
“Họ về trước. Khi ở nhà bà ngoại, tôi nghe cha tôi nói với mẹ rằng, ông muốn giới thiệu một người cho mẹ tôi gặp. Ông còn nói một câu: ‘Tết nhất rồi, anh không muốn để cậu ấy cô đơn một mình đón năm mới’… Tôi chỉ nghe được vậy thôi. Sau đó, cha tôi lấy cuốn Chu Tước Đường đưa cho mẹ xem, nói rằng đó là tác phẩm của người kia. Tôi còn nhớ cha tôi đã khen ngợi người đó rất có tài…”
Phó Doanh dừng lại, trên mặt lộ rõ vẻ do dự.
“Anh không muốn để cậu ấy cô đơn đón Tết.”
Câu nói này quả thật mang nhiều ẩn ý.
“Lúc đó mẹ cô phản ứng thế nào?” Hạ Anh Kỳ hỏi.
Phó Doanh nhìn về phía trước:
“Mẹ tôi không vui. Cha tôi… hình như đang cố gắng làm bà ấy vui. Ông ấy muốn nắm tay bà ấy, nhưng bị bà hất ra. Khi ấy tôi cũng không nghĩ nhiều, nhưng sau này thì…”
Nghe đến đây, Hạ Anh Kỳ bất chợt nhớ tới câu nói của biên tập viên Trương:
“Ông ấy rất biết pha trò, đừng nhìn ông thấp bé, phụ nữ đều thích ông. Năm đó cũng coi như là một người phong lưu tài tử.”
Phó Hồng Văn từng là một người đào hoa.
“Anh không muốn để cậu ấy cô đơn đón Tết.”
Liệu tác giả kia có phải là một “món nợ tình” từ quá khứ của Phó Hồng Văn? Có phải điều này chính là lý do khiến Phó Doanh ngần ngại? Một người cha có con riêng, chuyện đó thật chẳng vẻ vang gì. Có lẽ đây cũng chính là lý do sau cái c.h.ế.t của mẹ, các con đều oán trách Phó Hồng Văn. Họ không trách ông ngủ say không biết gì, mà trách ông đã đem người con riêng về nhà.
“Phó tiểu thư, vậy ý cô là hôm mẹ cô gặp chuyện, trong nhà còn có một người thứ ba?” Hạ Anh Kỳ hỏi.
Phó Doanh ngập ngừng một lát rồi mới gật đầu:
“Nhưng lúc đầu cha tôi nói không có ai cả. Ông nói với tất cả mọi người là không có ai khác. Còn tôi… tôi chỉ nghe được một hai câu, cũng không dám chắc…”
Hạt Dẻ Rang Đường
“Vậy sao cô lại cho rằng chính cuốn sách đó đã hại c.h.ế.t mẹ cô?”
Phó Doanh không trả lời. Hạ Anh Kỳ cảm thấy cô ấy dường như đang rất muốn nói ra, nhưng lại còn quá nhiều điều e ngại.
“Phó tiểu thư, người đó không chỉ hại c.h.ế.t mẹ cô đâu, mà còn hại cả cha cô…” Hạ Anh Kỳ hạ giọng nói, “Cho dù có chuyện gì không hay ho, thì cũng là chuyện quá khứ rồi…”
Nghe đến đây, mắt Phó Doanh bỗng đỏ hoe:
“Sau đó tôi thấy cha tôi đốt cuốn sách ấy trước lò sưởi. Ông nói chính cuốn sách đã hại c.h.ế.t mẹ tôi. Lúc đó là ngày thứ ba sau khi mẹ mất. Tôi liền nhắc lại những gì tôi nghe được vào đêm hôm đó. Tôi có thể khẳng định rằng, đêm đó ông ấy có mời một người khác tới nhà. Ban đầu ông nhất quyết không thừa nhận, sau đó em trai tôi mắng ông một trận, ông… ông mới kể hết mọi chuyện. Ông thừa nhận hôm đó người kia có đến thật, giữa hai người đã xảy ra xung đột. Người đó mắng ông, mẹ tôi muốn đuổi hắn đi, còn mắng hắn là ‘thằng trọc’. Người đó tức giận, nổi khùng lên đã đẩy mẹ tôi ngã từ trên lầu xuống. Cha tôi chạy xuống cứu mẹ, kết quả bị hắn đập vào sau gáy. Đến khi tỉnh lại thì đã thấy mình nằm trên giường…”
“Vậy tại sao lúc đó các người không nói với cảnh sát?"