Tuy nhiên, cho dù Tôn Lâm thực sự muốn g.i.ế.c con gái mình, thì còn cha của đứa bé thì sao? Tại sao hắn lại để chuyện như vậy xảy ra?
Không nghi ngờ gì, trong tất cả các vụ án mạng, Tôn Lâm chỉ là kẻ đồng phạm, còn kẻ kia mới là hung thủ chính, vậy nên rất có thể Tôn Mai cũng là do hắn giết. Nhưng… tại sao hắn lại g.i.ế.c đứa con ruột của mình? Điều này thật sự khó hiểu.
“Anh từng nói Tôn Mai không giống những nạn nhân khác,” Đường Chấn Vân quay đầu nhìn Hạ Mạc.
Người kia gật đầu:
“Đúng vậy. Trước khi chết, cô bé từng bị ngược đãi.”
“Không phải là bị cạo trọc đầu, mà là bị cắt tóc bằng kéo. Trên đầu cô bé còn có sẹo, và chiếc kéo ấy dường như là của Tôn Lâm.” Anh hạ giọng, “Cho nên tôi cảm thấy Tôn Mai là do Tôn Lâm giết. Còn những nạn nhân khác đều do hung thủ ra tay. Có thể, chính vì Tôn Lâm g.i.ế.c c.h.ế.t Tôn Mai, nên hung thủ mới đầu độc bà ta.”
Anh liếc nhìn Tôn Tông Dụ ở phía đối diện, “Vì Tôn Lâm đã g.i.ế.c con hắn.”
“Cậu nghĩ đứa con trong bụng Tôn Mai là của hắn?”
Đường Chấn Vân gật đầu.
Hạ Mạc bật cười:
“Nếu theo như cậu nói, hắn coi trọng đứa bé chưa chào đời đến thế, đến mức sẵn sàng g.i.ế.c cả người tình cũ, đồng bọn cũ… Thì năm đó, khi con trai hắn bị Tôn tiên sinh này đầu độc chết, sao hắn lại không báo thù?”
Đường Chấn Vân không trả lời được. Cả hai cùng nhìn sang Tôn Tông Dụ.
“Sau khi Tiểu Hoa chết, tại sao Tôn Lâm và tình nhân của bà ta không g.i.ế.c ông? Chẳng phải họ phải căm thù ông đến tận xương tủy sao?” Hạ Mạc lặp lại câu hỏi ban nãy.
Tôn Tông Dụ hắng giọng:
“… Tôi… tôi nói với bà ta, nếu tôi chết, sở cảnh sát sẽ bắt bà ta, vì tôi có chứng cứ bà ta đầu độc tôi… Nên bà ta không dám… Nếu bà ta bị bắt, người kia… người kia có thể sẽ sợ bà ta tiết lộ điều gì đó…”
“Vậy tại sao ông không g.i.ế.c bà ta? Người đàn bà như bà ta, c.h.ế.t chẳng phải tốt hơn sao?”
Tôn Tông Dụ không trả lời, quay người lại, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía trước, lại trở về trạng thái hóa đá ban đầu.
“Vậy là Tôn Tông Dụ đã thừa nhận mình đầu độc con trai.” Lương Kiến nói.
Đường Chấn Vân gật đầu:
“Chính miệng ông ta nói.”
“Vậy thì tạm thời giam giữ ông ta. Không ngờ ông ta lại chịu nói ra nhiều thứ đến vậy.” Giọng Lương Kiến chẳng mấy nhiệt tình.
“Ông ta nói Tôn Mai từng nghi ngờ một người. Nhưng lại không nói là ai.”
Lương Kiến lắc đầu:
“Tiểu Đường, tôi không thích mấy chuyện đoán mò kiểu này. Hiện giờ chúng ta tuy có được một đống manh mối lặt vặt, nhưng nói thẳng ra, chúng ta còn chưa nắm được cái bóng của tên kia nữa là. Không ai từng gặp hắn, không biết tên, không có ảnh, chẳng có gì cả. Tất cả những ai từng nhìn thấy hắn cũng chỉ nhớ một bóng hình mơ hồ… Nên,” ông ta lại lắc đầu lần nữa, “tôi đã cho người tiếp tục tra ảnh. Hạ pháp y nói có thể tìm được hai bà lão trong hồ sơ, sẽ lần ra được hắn. Có thể là vậy.” Lương Kiến nhấn mạnh, “Mà tôi thấy cũng chẳng biết đến kiếp nào mới tra ra được. Đám nhân viên kia lại thích lười biếng, mà ảnh của Hạ pháp y thì cứ như ảnh ma… Người c.h.ế.t thì nhắm mắt, người sống thì mở mắt… Không hiểu nổi làm sao so được hai bà đó…”
“Tôi nghĩ trước hết có thể tra hồ sơ báo án mất tích năm ngoái, có khi có người từng báo mất tích.”
Lương Kiến liếc xéo anh:
“Còn cần cậu nói à? Lúc phát hiện hai xác chết, đã tra qua hồ sơ mất tích rồi, không có ai trùng khớp cả. Vậy nên bây giờ thật ra là chẳng có chút đầu mối nào.”
Đường Chấn Vân cũng hiểu, Tôn Lâm đã chết, đồng nghĩa với việc đầu mối quan trọng nhất bị cắt đứt.
“Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Đi gặp Trần Tổ Khang, anh họ của Tôn Mai. Thật ra thì quan hệ cũng không gần. Mẹ của Trần Tổ Khang là em họ xa của Tôn Lâm.”
Lương Kiến châm điếu thuốc, “Trần Tổ Khang nói sẵn lòng trò chuyện với chúng ta về cái c.h.ế.t của Tôn Mai, cái c.h.ế.t của cô ấy khiến cậu ta rất bất ngờ.”
“Nghe nói cậu ta là người cuối cùng gặp Tôn Mai?”
Lương Kiến hít sâu một hơi thuốc:
“Cậu ta là hy vọng cuối cùng của chúng ta. Nhưng tôi đoán, cậu ta không biết gì nhiều. Cậu nói Tôn Mai thích cậu ta?”
“Có vẻ vậy.”
“Nếu thật sự thích, cô ấy sẽ không kể chuyện xấu trong nhà cho cậu ta nghe.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lương Kiến thở dài, “Tôi đoán chuyến này lại công cốc. Còn đầu mối nào nữa không?”
Đường Chấn Vân nghĩ ngợi:
“Bức thư mà Chu Ngọc Hà cung cấp, có người trông thấy Tả Bình và Ôn Túc Sinh đi dạo ở bờ biển. Còn có chuyện cha của Tả Bình kể, về người chị họ của cô ấy. Chị họ của Tả Bình bỏ nhà ra đi, hình như từng nói chuyện với Ôn Túc Sinh trong đám cưới. Sau này điều tra ra, chị họ cô ấy tên Lương Lệ Vân, sau kết hôn thì thuê trọ ở số 10, ngõ Vạn Thái, hẻm 12, đường Lạp Đô. Sau khi rời nhà, đồ đạc của cô ta được chồng gửi trả về nhà mẹ đẻ, rồi anh ta cũng dọn đi nơi khác, hiện vẫn chưa liên lạc được. Không biết tên thật của anh ta vì hai người không đăng ký kết hôn, chỉ mời họ hàng tới dự tiệc cưới…”
Lương Kiến có vẻ chẳng mấy hứng thú:
“Cái vụ thấy họ đi dạo bờ biển, tôi thấy có thể bỏ qua luôn.”
“Tôi cũng cảm thấy chẳng ăn nhập gì. Dù có muốn điều tra cũng không biết bắt đầu từ đâu…”
“Tôi không nghĩ Chu Ngọc Hà có liên quan gì tới Tôn Lâm.”
Lương Kiến nói tiếp, “Thật ra đến giờ, ta vẫn chưa thể xác định bộ hài cốt đó là của Tả Bình, đúng không?”
“Đúng, Hạ pháp y chỉ nói là có thể là cô ấy.”
“Có thể? Không chắc chắn thì vô dụng!”
Lương Kiến hít mạnh một hơi thuốc, “Thôi được rồi, ngày mai đi tìm Chu Ngọc Hà, cho cô ta xem ảnh Tôn Lâm. Biết đâu cô ta còn giấu gì đó. Tôi không có thiện cảm với người phụ nữ này.”
Phó Hồng Văn là một ông lão gầy gò, lưng hơi còng. Khi Hạ Anh Kỳ và Lý Tuệ Mẫn bước vào, ông đang mặc áo ngắn ở nhà, ngồi trên một chiếc ghế gỗ gần cửa sổ, chăm chú đọc sách. Ông đeo kính lão, tóc bạc trắng, ánh mắt tập trung. Hạ Anh Kỳ chú ý thấy cuốn sách bìa cũ mà ông đang đọc tên là Tiểu Thương Sơn Phòng Xích Độc. Tay ông mân mê trang sách, miệng lẩm bẩm đọc theo.
Một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, ăn mặc giản dị, đang gọt táo bên giường. Thấy có người vào, cô ấy hơi ngạc nhiên, nghiêng người hỏi:
“Các vị tìm ai vậy?”
“Cho hỏi đây có phải phòng của Phó tiên sinh không ạ?” Hạ Anh Kỳ hỏi.
Người phụ nữ đặt quả táo xuống, đứng dậy:
“Các vị là…?”
“Chúng tôi đến vì một cuốn sách.” Lý Tuệ Mẫn nhanh nhảu trả lời.
“Là biên tập Trương nhờ chúng tôi đến thăm ông ấy.” Hạ Anh Kỳ vội bổ sung.
Nghe vậy, nét mặt người phụ nữ dịu đi đôi chút:
“Thì ra là chú Trương nhờ các vị đến. Dạo này chú ấy vẫn khỏe chứ?”
“Ông ấy rất nhớ người bạn cũ. Hôm nay cháu đến thăm ông, ông còn đưa tôi xem một tấm ảnh chụp ở Đức ngày xưa của họ.”
Người phụ nữ ấy nở nụ cười:
“Nhà cha tôi cũng có một tấm ảnh như thế. Trước kia ông ấy treo nó trên tường trong thư phòng.”
Thì ra, người phụ nữ này chính là con gái của Phó Hồng Văn, Phó Doanh.
“Rất ít người đến thăm cha tôi. Mời ngồi, mời ngồi.” Phó Doanh lễ phép mời. Trong phòng bệnh quả thật có hai chiếc ghế sofa, Hạ Anh Kỳ và Lý Tuệ Mẫn mỗi người ngồi một cái.
“Ngại quá, ở đây không tiện pha trà, tiếp đãi không chu đáo.” Phó Doanh áy náy nói, đồng thời cầm lấy một quả táo rồi bắt đầu gọt.
“Các cô là người của nhà xuất bản à?”
“Không phải.” Lý Tuệ Mẫn vội nói.
“Chúng tôi là bạn của biên tập Trương.” Hạ Anh Kỳ nói tiếp, “Thật ra lần này đến là vì một cuốn sách.”
“Một cuốn sách?” Phó Doanh hơi bất ngờ.
“Nhưng cha tôi đã rời nhà xuất bản hơn hai mươi năm rồi. Tôi nghĩ ông ấy chắc không còn nhớ mấy chuyện đó nữa đâu…”
Cô ta quay đầu nhìn cha mình đang ngồi bất động bên cửa sổ, “Có rất nhiều chuyện ông ấy không nhớ nữa. Bây giờ hầu hết thời gian ông chỉ ngồi như vậy, lúc thì đọc sách, lúc thì ngắm cảnh, không ai biết ông đang nghĩ gì…”
Hạt Dẻ Rang Đường
“Vậy những điều chúng tôi nói, ông có nghe thấy không?” Hạ Anh Kỳ hỏi.
Phó Doanh lắc đầu:
“Tôi cũng không chắc. Nhưng phần lớn thời gian, ông ấy chẳng có phản ứng gì.”
“Tôi từng tra tài liệu, có bác sĩ nói rằng thính giác của bệnh nhân tâm thần không giống người bình thường,” Lý Tuệ Mẫn nói, “Họ sẽ nghe rất nhiều tạp âm, nhưng điều đó không có nghĩa là họ bị điếc. Trừ khi có điều gì đặc biệt khiến họ quan tâm, còn không thì những gì ta nói sẽ bị nhấn chìm trong những âm thanh hỗn loạn ấy. Họ không phân biệt được cái nào quan trọng, nên thường chọn cách bỏ qua tất cả. Thế nên khi nói chuyện mà họ không phản ứng, không phải là giả vờ hay không nghe được, mà là họ không xử lý nổi. Muốn khiến họ phản ứng, phải nói điều gì đó kích thích họ.”