Chu Tước Đường

Chương 6



Đường Chấn Vân giật mình, lập tức chạy vào xem. Quả nhiên, bên cạnh nút thoát nước có một chiếc răng nhỏ, nhìn một cái là biết ngay là răng người. Sao lúc nãy anh lại không thấy? Có lẽ do lúc ấy nút bịt ống thoát nước che khuất tầm nhìn. Lẽ nào hung thủ đã p.h.â.n x.á.c nạn nhân ở đây? Nếu không, thì sao lại có răng người?



Anh rời phòng tắm, định chia sẻ suy nghĩ với Lương Kiến thì phát hiện ông đã đi đâu mất rồi.



Lúc này, có người gọi anh từ tầng trên.



“Tiểu Đường.”



Anh nhanh chân bước lên cầu thang, nhưng vừa đến nơi đã thấy sắc mặt Lương Kiến có gì đó bất ổn.



“Có chuyện gì vậy?” Anh hỏi vội.



Lương Kiến chỉ vào chiếc tủ âm tường.



Anh bước tới mở ra, lập tức hít mạnh một hơi lạnh. Bên trong là một người phụ nữ… chính xác hơn, là t.h.i t.h.ể của một người phụ nữ. Cô ta không mặc quần áo, không có tóc, toàn thân co rúm lại thành một khối. Đường Chấn Vân nhanh chóng nhận ra, cô ta chỉ có một tay.



“Cô ta chính là chủ nhân của bàn tay đó…” anh lẩm bẩm.



“Tôi chỉ muốn biết tóc của cô ấy đâu rồi. Sao lại trọc đầu như vậy?…” Lương Kiến lẩm bẩm, sắc mặt âm trầm.



Trong nửa tiếng tiếp theo, Đường Chấn Vân và Lương Kiến kiểm tra lại toàn bộ trong ngoài tòa nhà số 25 một lần nữa. Kết quả là, họ phát hiện một cái hố dưới đất gần nhà vệ sinh tầng trệt. Trong hố có ba t.h.i t.h.ể nữ đã phân hủy, hoàn toàn giống với t.h.i t.h.ể mà họ phát hiện trước đó, cả ba đều trọc đầu. Bên cạnh đó, trong hố còn chứa khoảng một ký hương liệu Ấn Độ. Đường Chấn Vân thầm nghĩ, chẳng trách mùi trong căn nhà này lại kỳ lạ đến vậy.



“Khốn kiếp…” Lương Kiến cúi đầu nhìn ba t.h.i t.h.ể trong hố, cơ thể lảo đảo như sắp bị đột quỵ.



“Anh sao vậy?”



Lương Kiến đẩy anh ra, bước nhanh đến sân trời, thở phào một hơi thật dài.



“Cậu biết không? Một năm trước, bọn tôi từng vớt được hai xác c.h.ế.t từ sông Hoàng Phổ, tình trạng cũng gần giống hôm nay, đều là phụ nữ bị lột sạch quần áo, cạo trọc đầu… Có điều khác là, hai người đó là phụ nữ năm, sáu mươi tuổi…”



“Lúc đó các anh có lập án không?” Đường Chấn Vân hỏi.



Lương Kiến lấy khăn tay che miệng, nôn khan hai tiếng mới trả lời được: “Lập cái gì mà lập! Toàn là xác vô danh! Mỗi ngày sông Hoàng Phổ đều trôi dạt không biết bao nhiêu xác c.h.ế.t vô danh. Chúng tôi có đăng thông báo tìm người mất tích, nhưng không ai đến nhận xác.”



“Xác đó… có còn không?”



Lương Kiến không trả lời.



“Vậy… còn lần này thì sao? Có thể lập án rồi chứ?” Đường Chấn Vân thử hỏi lại lần nữa.



“Không lập án thì tôi gọi pháp y đến làm gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Đường Chấn Vân cảm thấy sắc mặt của Lương Kiến không được tốt.



“Anh có muốn nghỉ ngơi một lát không?” Đường Chấn Vân quan tâm hỏi.



Lương Kiến xua tay, “Pháp y sắp đến rồi, tôi đợi cậu ta.”



Ông vừa dứt lời thì cửa nhà số 25 bị đẩy ra. Mấy cảnh sát mặc đồng phục bước nhanh vào. Đường Chấn Vân nhận ra họ, trong đồn anh từng giao tiếp qua với mấy người này.



“Hạ pháp y đâu rồi?” Lương Kiến hỏi.



“Anh ấy ở phía sau, đang kiểm tra đống rác ở đầu hẻm.” Một cảnh sát trả lời.



Pháp y họ Hạ? Cái họ này khiến Đường Chấn Vân bất giác khựng lại.



“Anh ta là người ở đâu?” Anh lập tức hỏi.



“Trùng hợp thật, cũng là người Nam Kinh.” Lương Kiến đáp.



Pháp y, họ Hạ, người Nam Kinh… Trong đầu Đường Chấn Vân lập tức bật lên một cái tên, nhưng anh nhanh chóng tự bác bỏ ý nghĩ đó, đời nào lại trùng hợp đến thế! Không thể là Hạ Mạc được. Dù nói vậy, anh vẫn không kiềm được mà lập tức chạy ra ngoài, giờ anh rất muốn xác nhận, pháp y họ Hạ này có phải là người anh đang nghĩ tới hay không.



Anh chạy một mạch đến phố Bình Vọng, quả nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi xổm ở góc tường, chăm chú xem xét thứ gì đó.



Từ nửa năm trước, sau khi Hạ Anh Kỳ và Hạ Mạc rời khỏi nhà họ Hạ, anh đã liên tục dò hỏi tung tích hai người, nhưng vẫn bặt vô âm tín. Nghe nói ban đầu họ từng ở một nhà trọ vùng ngoại thành ba ngày, sau đó rời đi, nhân viên trọ thì chẳng nhớ rõ gì, cũng chẳng cung cấp được manh mối nào hữu ích. Anh vốn định, sau khi ổn định công việc ở đồn cảnh sát Tĩnh An, sẽ đăng báo tìm người, không ngờ hôm nay lại gặp lại trong hoàn cảnh này…



“Hạ Mạc!” Anh cất tiếng gọi, đồng thời giảm tốc độ chạy.



Hạ Mạc ngẩng đầu lên, thấy là anh, liền sững sờ một lúc, rồi ngay lập tức mừng rỡ đứng dậy bước nhanh tới:



“Cậu?! Đường Chấn Vân? Là cậu thật sao? Ha ha, không ngờ lại gặp cậu ở đây!”



Đường Chấn Vân đoán chắc nét mặt sững sờ của mình lúc này trông hẳn rất buồn cười. Anh thật sự vẫn chưa hoàn hồn, không thể ngờ rằng, người mà suốt nửa năm qua anh dốc lòng tìm kiếm lại đột ngột xuất hiện ngay trước mắt mình như thế này.



“Ê, sao cậu lại ở đây vậy?” Hạ Mạc hỏi.



Chẳng lẽ trên đời lại có chuyện trùng hợp đến thế?



“Tôi còn đang định hỏi cậu đấy, sao cậu lại ở đây?”

Hạt Dẻ Rang Đường



“Tôi làm pháp y rồi.” Hạ Mạc như khoe khoang, rút thẻ công tác ra đưa cho anh xem.



Nhưng Đường Chấn Vân chẳng còn tâm trí đâu mà xem thẻ gì cả.