Hình ảnh các xác c.h.ế.t nữ trần truồng ở Tuệ An Lý lại lướt qua trong đầu anh…
Trời ơi, phải làm sao bây giờ? Chỉ cần nghĩ đến những gì cô ấy có thể đang phải trải qua, cả người anh đã run rẩy, tê dại cả da đầu, tay chân lạnh ngắt, thở không nổi. Phải làm sao đây? Cô ấy bị đưa đi đâu? Cô ấy còn sống không? Giờ cô ấy thế nào rồi?
Anh bồn chồn đi vòng quanh phòng khách hai vòng, rồi lao tới bồn rửa mặt, hất nước lạnh lên đầu, không ngừng tự nhủ: Bình tĩnh! Bình tĩnh!
Anh bắt buộc bản thân phải suy nghĩ trở lại.
Anh nghĩ, nếu hung thủ đã bắt cóc Anh Kỳ, thì nhất định phải có một cái rương lớn, hoặc một chiếc xe. Cần ra ngoài hỏi xem có ai thấy người nào rời đi không…
Anh vừa định chạy ra cửa thì đột nhiên khựng lại.
Chuyện này phải báo ngay cho Lương Kiến. Không chỉ vì anh ấy là đồng đội, mà còn vì anh cần người giúp đỡ. Càng nhiều người đi tìm Anh Kỳ, càng có hy vọng.
Anh không dám chần chừ thêm một phút nào, lập tức gọi điện thoại.
Lương Kiến nghe máy xong cũng vô cùng kinh hoàng. Lập tức ra lệnh cho anh ở nguyên tại chỗ chờ tiếp ứng. Trong lúc cực kỳ lo lắng, anh đã trải qua hai mươi phút dài nhất đời mình. Đến khi Lương Kiến dẫn theo hơn chục người xuất hiện trước mặt anh, thì Hạ Mạc cũng vừa quay lại.
“Hiệu ảnh nói gì?” Đường Chấn Vân lao đến hỏi ngay khi thấy Hạ Mạc.
Hạ Mạc móc trong túi ra một tấm ảnh cực nhỏ:
“Cô ấy đi phóng to tấm ảnh này. Đưa mọi người xem.”
Anh lập tức chạy vào nhà. Đường Chấn Vân chưa từng thấy Hạ Mạc chạy nhanh đến vậy. Một lát sau, anh ta lấy ra một cái kính lúp:
“Xem kỹ coi là ai.”
Đường Chấn Vân không quan tâm xung quanh, giật lấy kính lúp.
“Khốn kiếp! Là tên chủ nhà trọ!” anh hét lên.
“Cái gì?!” Lương Kiến hét to, giật lấy kính lúp. Đường Chấn Vân cũng đưa luôn bức ảnh qua:
“Khốn nạn thật, đúng là hắn! Không ngờ lại là hắn!” Giọng Lương Kiến méo cả đi.
Hạ Mạc kinh ngạc nhìn họ: “Hắn chính là tên chủ trọ đó sao?”
“Dĩ nhiên là hắn! Chẳng phải anh cũng từng gặp hắn rồi sao?!” Đường Chấn Vân đáp.
“Lúc đó tôi không nhìn thấy mặt hắn. Có thể là hắn thấy tôi nên cố tình cúi đầu xuống, hoặc quay lưng đi. À đúng rồi, hắn luôn dùng khăn tay che mặt. Hơn nữa, lúc đó tôi chỉ chú ý đến cách ăn mặc của hắn, hắnđội một chiếc mũ nhỏ, mặc áo dài, hoàn toàn khác với dáng vẻ thường ngày khi ở nhà kế bên chúng tôi.”
“Nhà kế bên?”
“Chẳng phải hắn chính là Triệu tiên sinh ở nhà bên cạnh sao? Cha của Triệu Mỹ Vân đó, cậu chẳng phải đã từng đến nhà cô ấy rồi sao?”
Đường Chấn Vân lại sững người, nhưng ngay sau đó liền nhớ ra:
“Lúc tôi đến, hắn vẫn chưa tan làm nên tôi chưa gặp. Vậy ra là hắn…”
Lương Kiến lật mặt sau của bức ảnh lại, đọc to:
“Lệ Vân – Triệu Khẩn, chụp ngày 4 tháng 8 năm 1912.”
“Lệ Vân, cái tên này nghe quen lắm.”
“Lương Lệ Vân? Là Lương Lệ Vân phải không?” Đường Chấn Vân bật thốt lên, “Đó là chị họ của Tả Bình. Vậy thì người đàn ông này chính là… chồng của Lương Lệ Vân? Vậy vợ hắn chính là Lương Lệ Vân?”
Anh không thể hiểu nổi mối liên hệ này, cũng chẳng còn tâm trí đâu để nghĩ cho rõ. Lúc này, thứ anh cần là tìm ra Anh Kỳ càng sớm càng tốt.
“Tôi phải sang nhà bên cạnh ngay.” Anh nói xong liền lao ra khỏi cửa. Giờ đây, anh thật sự hối hận vì lúc trưa đã không gọi điện cho cô ấy. Anh trách mình, nếu quan tâm đến cô nhiều hơn một chút, có lẽ giờ cô đã không rơi vào tình cảnh nguy hiểm như thế. Anh Kỳ, Anh Kỳ, em nhất định không được xảy ra chuyện gì… nếu có tượng Phật ở đây, anh thật sự muốn quỳ xuống lạy một nghìn cái để cầu bình an cho em.
Đằng sau anh, Lương Kiến hô to:
“Các cậu theo sát cậu ấy!”
Nhà họ Triệu hoàn toàn không có ai. Đường Chấn Vân tuy đã sớm đoán rằng đối phương không thể ngồi chờ tại nhà, nhưng vẫn không cam lòng. Anh lục soát khắp nơi, không có một bóng người. Không chỉ không thấy Triệu Khẩn, ngay cả vợ ông ta cũng biến mất. Chẳng lẽ người phụ nữ đó, người phụ nữ có vẻ ngoài tầm thường như bao bà nội trợ khác lại là đồng phạm của hắn?
Bố cục nhà họ Triệu giống hệt nhà họ Hạ. Sau khi kiểm tra, anh phát hiện phòng ngủ chính trên tầng hai là của vợ Triệu Khẩn, phòng bên hông là của Triệu Mỹ Vân. Tầng ba là phòng của Triệu Khẩn, còn phòng bên hông tầng ba là của cậu con trai út.
Phòng của Triệu Khẩn chỉ có vài món đồ nội thất đơn sơ, trong tủ quần áo gần như không có gì. Trông như thể hắn hoặc là có chỗ ở khác, hoặc là đã dọn đi dần dần từ trước.
Phòng của bà vợ lại giống hệt như một phòng của người vợ nội trợ điển hình: đầy quần áo, chăn đệm và nhiều đồ lặt vặt, nhưng vẫn gọn gàng, sạch sẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đột nhiên, một tấm ảnh gia đình trên tường thu hút sự chú ý của anh. Nói là ảnh gia đình, thực chất chỉ là ảnh chụp bà vợ và hai đứa con. Lần đầu tiên, anh nhìn kỹ gương mặt người phụ nữ này, lần trước khi anh đến tìm Triệu Mỹ Vân, bà ta chỉ trò chuyện vài câu xã giao, anh chưa từng để ý đến diện mạo bà ta.
Và bây giờ, anh mới thấy, bà ta có nét giống với một người khác…
Dù người đó đã mất tích 18 năm, dù lúc mất tích là một thiếu nữ, còn bà ta bây giờ là một phụ nữ trung niên tóc tai xơ xác, về dáng người, gương mặt, kiểu tóc hay phong cách ăn mặc đều hoàn toàn khác biệt, nếu đem so sánh giữa người thật và ảnh chụp, sẽ khó tin họ là một. Nhưng nếu nhìn kỹ lại ảnh cũ và ảnh mới, sẽ thấy các nét mặt hoàn toàn giống nhau…
Tả Bình. Vợ của Triệu Khẩn chính là Tả Bình?!
Ý nghĩ đó khiến đầu óc anh choáng váng.
Nếu vợ Triệu Khẩn chính là Tả Bình… vậy thì chủ nhân bộ hài cốt kia là ai?
Hạt Dẻ Rang Đường
Lúc này, gương mặt Tả Đằng Long lại hiện ra trong đầu anh. Ông già đó từng nói Lương Lệ Vân có “tình ý” với Ôn Túc Sinh ngay trong ngày cưới. Không, ông ấy nói rằng họ liếc mắt đưa tình với nhau… Mà Tả Bình lại là người nóng tính…
Cô ta biết rằng cô cô của Ôn Túc Sinh vốn chẳng có tiền. Hai người đi Bắc Bình cưới nhau cũng không thể giúp hắn làm lại cuộc đời. Hắn lừa cô. Và lúc đó, nếu cô phát hiện hắn tán tỉnh chị họ cô thì sẽ thế nào?
Lương Lệ Vân đã mất tích. Mất tích hoàn toàn…
Giờ thì anh đã hiểu tất cả. Anh cầm lấy bức ảnh, chạy vội xuống tầng.
Hạ Anh Kỳ mơ hồ ngửi thấy mùi khói thuốc nhẹ. Có người đang hút thuốc.
Cô chậm rãi mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên sàn gỗ mục nát, phảng phất mùi ẩm mốc. Không xa chỗ cô nằm, một người đàn ông đang ngồi quay lưng lại, viết gì đó trên bàn.
Cô lập tức mở to mắt. Đây là đâu? Cô khẽ hỏi trong lòng.
Cô gắng gượng ngồi dậy, đưa mắt nhìn quanh, một căn phòng trống rộng hơn 20 mét vuông, chỉ có duy nhất một chiếc bàn.
Người đàn ông kia dường như nghe thấy động tĩnh, quay lại.
Dù là lần thứ hai nhìn thấy hắn, cô vẫn sợ hãi, co người lại theo phản xạ.
“Tỉnh rồi à?” hắn nói.
Lúc này cô đã tỉnh táo hoàn toàn. Cô nhớ rõ không lâu trước đó, người tên là Triệu Khẩn này đã đ.ấ.m mạnh vào mặt cô, rồi đưa cô tới nơi này. Mặt cô bây giờ sưng vù lên, đau âm ỉ.
“Đây… là đâu?” cô cất giọng khàn khàn hỏi.
Triệu Khẩn mỉm cười nhìn cô:
“Cô nghĩ xem?”
“Là… số 25 Tuệ An Lý?”
Triệu Khẩn có chút bất ngờ:
“Sao cô biết?”
Thật là chỗ này sao? Cô lại đưa mắt nhìn quanh. Không có gì gợi nhớ đến sự phồn hoa năm nào. Giờ đây nơi này chỉ là một căn phòng trống rỗng, lạnh lẽo.
Chỉ có cô và hắn trong căn phòng.
Cô thầm nghĩ: Anh trai và Đường Chấn Vân chắc chắn đang phát điên lên vì tìm cô, anh cô nhất định sẽ đến tìm Lý Tuệ Mẫn, mà Lý Tuệ Mẫn thì chắc chắn sẽ kể lại hành tung của cô chiều nay. Sau đó, họ nhất định sẽ đến tiệm ảnh đó, cũng sẽ đi tìm biên tập viên Trương. Vậy nên, họ sẽ nhanh chóng lần ra được chỗ này.
Nhưng… nếu nơi này thật sự là số 25, Tuệ An Lý trên đường Tư Mã… thì đây chính là lò mổ của hắn.
Hắn đã g.i.ế.c rất nhiều người. Vậy thì chắc gì đã tha cho cô?
Chỉ là… hắn định ra tay lúc nào, thì cô không đoán được.
Cho nên… phải tìm cách câu giờ, càng lâu càng tốt.
Cô cất giọng khẽ khàng, mở đầu bằng một câu hỏi:
“Anh tôi nói… bọn họ đã phát hiện ra mười t.h.i t.h.ể ở số 25, Tuệ An Lý… là ông g.i.ế.c họ sao?”
Cô cần một chủ đề để kéo dài thời gian.
“Phải.”
Người đàn ông kia đáp.
Gương mặt hắn khuất trong bóng tối, cô hoàn toàn không thể nhìn rõ nét mặt của hắn lúc này là gì.