“Ông cũng định g.i.ế.c tôi sao?” cô hỏi.
“Đúng vậy. Nhưng trước khi làm điều đó, tôi rất muốn biết, làm sao cô phát hiện ra tôi? Cảnh sát chưa từng nghi ngờ tôi, chẳng ai biết là tôi làm, tại sao cô lại biết?” – hắn nghiêng người nhìn cô chằm chằm.
Người đàn ông này không đội mũ, cái đầu hói của hắn dưới ánh đèn hiện rõ mồn một, những sợi tóc thưa thớt phân bố theo hình dạng đồng xu, từ xa nhìn lại, cứ như trên đầu hắn dán đầy những đồng tiền vậy.
“Trước đây tôi chưa từng nghi ngờ ông đâu, Triệu tiên sinh…” cô cố gắng dời ánh mắt đi chỗ khác, cô biết hắn rất để tâm đến chuyện tóc tai, cô không muốn để hắn phát hiện ra mình đang nhìn đầu hắn.
“Vậy là từ khi nào cô bắt đầu nghi ngờ tôi?”
“Là vì một quyển sách.”
“Một quyển sách?” hắn tỏ vẻ hứng thú.
Cô chợt nghĩ, có lẽ có vài chuyện hắn còn chưa biết, ví dụ như chuyện giữa Tôn Mai và quyển sách kia.
“Ông có biết không… Mỹ Vân và Tôn Mai thường xuyên đến nhà họ Lý số 2, em gái của nhà đó từng làm việc ở thư viện trường của Mỹ Vân. Cô ấy thích sưu tầm sách cũ, trong nhà có một cuốn tên là Chu Tước Đường. Một lần nọ, cô ấy kể lại nội dung quyển đó cho mấy cô gái nghe, Tôn Mai tỏ ra đặc biệt hứng thú, sau đó còn lén mang quyển sách về nhà…”
“Chu Tước Đường…” Triệu Khẩn bật cười hề hề.
“Đó là tác phẩm cũ của ông. Đáng tiếc là tôi chưa từng được đọc. Nhưng tôi đã nhờ Lý Tuệ Mẫn kể lại nội dung, lúc đó tôi cảm thấy tác giả có thể có liên quan đến vụ án của anh trai tôi. Vì một vài phương thức gây án trong truyện rất giống với tình tiết của vụ đó, như thể có ai đó từ nhiều năm trước đã lên kế hoạch, rồi từ từ thực hiện nó…” cô ngập ngừng thăm dò phản ứng hắn, thấy hắn im lặng, mới tiếp tục “Thế là, tôi lần theo Lý Tuệ Mẫn, tìm được nhà xuất bản, rồi tìm được biên tập viên phụ trách quyển sách năm đó, Phó Hồng Văn. Tôi còn đến viện tâm thần để thăm ông ấy. Ông ấy là cha ông, đúng không?”
Triệu Khẩn không nói gì.
Hạt Dẻ Rang Đường
“Cha ông dạo gần đây hồi phục khá tốt.” cô nói dối “Hôm đó ông ấy kể cho tôi rất nhiều chuyện. Khi tôi nhắc đến quyển sách, ông ấy rất xúc động…”
Triệu Khẩn quay đầu đi, khịt mũi lạnh lùng: “Ông ta đã hồi phục bình thường rồi à?”
“Ít nhất thì cũng nhớ lại được nhiều chuyện. Ông ấy kể rằng năm đó làm ở Long Tam, vừa gặp mẹ anh đã trúng tiếng sét ái tình, rồi quyết định sẽ chăm sóc bà ấy cả đời, hai người yêu nhau thật lòng…”
“Ha!” Triệu Khẩn bật ra một tiếng cười sắc lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ông ấy nói nếu không bị cha mình cản trở, nhất định sẽ cưới bà ấy, để bà ấy được sống những ngày tháng yên vui. Ông ấy có vẻ rất hối hận, luôn miệng nhắc ‘bách sự hiếu vi tiên’, ‘bách sự hiếu vi tiên’ . Ông ấy nói chính vì quá hiếu thuận mà mọi chuyện mới thành ra như vậy!”
Nghe tới đó, Triệu Khẩn đột nhiên bật dậy khỏi ghế, hét lớn: “Đó là những lời ông ta nói?! Hả?!”
Cô giật nảy mình, lập tức im lặng, sợ hắn nổi giận sẽ nhào tới tấn công mình.
Hắn tức giận đi qua đi lại trong phòng, hai tay chắp sau lưng: “Tiếng sét ái tình! Yêu nhau thật lòng! Mẹ kiếp! Tất cả đều là vớ vẩn! Ông ta coi bà ấy như rác rưởi!” hắn gào lên đầy uất ức, rồi đột nhiên lao về phía cô “Cô biết tôi và mẹ tôi đã sống thế nào không? Cô biết mẹ tôi là người thế nào không? Cô sờ đầu tôi đi, sờ đi…”
Hắn đột nhiên quỳ sụp trước mặt cô, cúi đầu để lộ cái đầu hói lồi lõm.
Cô cố nén sợ hãi và buồn nôn, miễn cưỡng đưa tay chạm nhẹ vào đầu hắn, “…Lý Tuệ Mẫn kể tôi nghe nội dung quyển sách… nên tôi biết… đã có chuyện gì xảy ra…”
“Bà ấy bán tôi. Mẹ tôi bán tôi.” hắn nhìn thẳng vào mặt cô, lớn tiếng nói.
“…Chắc cuộc sống lúc đó rất khổ…” cô khẽ nói, trong lòng lại đang nghĩ có nên nói gì đó khiến hắn vui lên không “…Dù sao thì, ông đã báo được thù. Ông khiến cha ông phải trả giá. Bây giờ ông ta chẳng còn gì cả…”
Triệu Khẩn cười u ám với cô, “Đúng, cô nói đúng…” hắn chầm chậm đứng dậy “Tôi cuối cùng cũng đã báo thù xong. Từ lúc đó tôi biết, mình có thể làm được rất nhiều chuyện…” hắn lại từ từ bước đến bên bàn làm việc. Cô lờ mờ thấy trên bàn có vài tờ giấy trải ra, trông như hắn đang viết gì đó.
“Ông ta nói với tôi rằng, vì quý trọng tài năng của ông nên đã xuất bản sách cho ông, còn mời ông về nhà ăn Tết, nhưng ông lại đẩy vợ ông ta từ trên lầu xuống, còn tấn công ông ta, đem cuốn sách đặt trên bàn như một cách khiêu khích. Ông còn cố ý xin vào làm việc ở chính nhà xuất bản nơi ông ta đang làm…”
Triệu Khẩn bật cười khanh khách như phụ nữ: “Tôi biết con trai ông ta có được mối hôn nhân tốt, tôi biết ông ta sẽ không dám làm lớn chuyện, để không ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân đó. Đúng, tôi khiêu khích ông ta. Tôi muốn ông ta phải trả giá! Dựa vào đâu, mà ông ta có thể đối xử với tôi như vậy chứ?!”
“Ông ta nói ông đã lấy hết những tài liệu và ảnh chụp mà ông để lại, nhưng thật ra… ông không biết rằng, ông ấy vẫn giữ lại một tấm ảnh.”
Câu nói đó khiến Triệu Khẩn lập tức im bặt.
“Ảnh gì cơ?” hắn hỏi.
Có lẽ hắn hoàn toàn không biết vợ mình từng gửi thư cho biên tập viên Trương.
“Vợ ông, Lương Lệ Vân, từng gửi ảnh cưới của hai người cho biên tập viên lão Trương. Vì ông ấy là người làm mai. Sau này, khi ông Trương đến thăm cha ông ở bệnh viện tâm thần, có vô tình nhắc đến ông, tất nhiên lúc đó ông ấy không biết mối quan hệ giữa ông và Phó Hồng Văn. Đúng lúc hôm đó ông ấy nhận được bức ảnh từ vợ ông gửi tới, nên đã mang theo cho cha ông xem. Cha ông liền cho bức ảnh vào miệng nuốt, tuy nhiên không nuốt nổi, nếu không, ông ấy đã không còn bức ảnh đó để đưa cho tôi xem nữa…”