“Phải. Em định mua lại căn nhà bên cạnh và căn số 25 ở Tuệ An Lý. Mấy căn từng xảy ra chuyện thì thường rẻ hơn.” cô ngẩng đầu nhìn anh “Trước đây cha em từng dạy, làm ăn là phải biết nắm cơ hội… Hai nơi đó đều nằm ở vị trí đắc địa, nếu mua giữ lại vài năm rồi bán lại thì giá trị sẽ khác… Em nghĩ, vì sau này chúng ta sẽ là người một nhà, nên em không muốn giấu anh.” ánh mắt cô đầy kiên định.
Anh biết, cô từng làm quản lý tiệm cầm đồ, giỏi kiếm tiền và cũng rất đam mê việc đó. Anh cũng thừa nhận cô có đầu óc kinh doanh, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
“Nhưng Anh Kỳ à, nhà bên cạnh thì thôi, chứ căn ở Đường Tứ Mã…” anh còn chưa nói hết câu thì đã nghe Hạ Mạc hắng giọng. Anh biết đó là tín hiệu bảo anh bớt nói lời thừa. Anh liếc Hạ Mạc một cái.
Lúc này, cô lại nói tiếp: “Nhà ở Đường Tứ Mã là được săn đón nhất, em nhất định không bỏ qua đâu. Em đã tra giá nhà ở khu đó từ trước rồi. Thật ra ngay từ lúc các anh phát hiện ra thi thể, em đã có ý định này…” cô quay đầu nhìn anh trai.
Hạ Mạc lắc đầu: “Anh không ý kiến gì cả, mọi thứ nghe theo em. Em là người làm chủ.”
Đường Chấn Vân nghĩ, nếu giờ mà nói không, thì không chỉ làm mất hứng mà còn khiến cô thay đổi cách nhìn về anh. Cô vừa mới bỏ qua được những oán hận cũ, chịu ở cùng một nhà với anh. Hơn nữa, cô còn vừa nói: “sau này chúng ta là người một nhà” câu đó nghĩa là cô đã chấp nhận anh. Nếu anh phản đối lúc này thì chẳng khác nào đồ ngốc. Hơn nữa, có thêm một căn nhà thì sao chứ? Vợ biết kiếm tiền thì càng tốt chứ sao? Đâu phải tiền bất chính, không trộm không cướp, cớ gì không được?
“Này!” Hạ Mạc gọi anh.
“Hả?” anh ngẩng đầu lên.
“Nhà chúng ta làm ăn buôn bán đấy.”
Anh hiểu ý Hạ Mạc.
“Vậy thì… Anh Kỳ, anh không có ý kiến.” anh gật đầu “Nhưng chuyện này em đi bàn bạc một mình được không?” anh hỏi, vẫn phân vân có nên đi cùng cô không.
“Thật ra cũng không rắc rối gì mấy, em sẽ tìm một nhà môi giới và luật sư chuyên nghiệp để xử lý.” cô cười “Chỉ cần Triệu Khẩn ký hợp đồng là xong. Hiện tại hắn đã đồng ý bán cho em với giá bằng 1/4 giá thị trường.”
“Sao hắn lại đồng ý bán rẻ như vậy?”
“Em nói với hắn rằng, nếu không bán cho em, căn nhà có thể sẽ bị tịch thu, hoặc bị đem ra bán để bồi thường cho người thân của những người phụ nữ từng mắng chửi hắn.” Hạ Anh Kỳ hạ giọng “Anh thấy em làm vậy có phải quá không?”
Có thật là quá… nhưng anh không nói gì.
“Nhưng mà, thương nhân thì phần lớn đều không tử tế cả.” cô nói với vẻ mặt chẳng hề hối lỗi “Em đã thỏa thuận với Triệu Khẩn rồi, chúng ta sẽ lập một tài khoản di sản, dùng số tiền đó mua trái phiếu hoặc cổ phiếu. Sau này nếu có nạn nhân nào đòi bồi thường, thì sẽ rút từ tài khoản đó để trả. Tài khoản này sẽ được duy trì trong hai mươi năm…”
Đường Chấn Vân chợt nghĩ, thật ra ngoài Ôn Túc Sinh và Tả Bình ra, họ vẫn chưa tìm được người thân nào khác của các nạn nhân: “Vậy nếu tạm thời không có ai đứng ra đòi bồi thường thì sao…?”
“Em sẽ liên tục mua cổ phiếu và trái phiếu, em sẽ tìm cách để số tiền đó sinh lời. Trong vòng hai mươi năm, nếu không có gia đình nạn nhân nào yêu cầu bồi thường, thì số tiền đó cuối cùng sẽ thuộc về người thi hành di chúc…” cô chỉ tay vào mình.
“Em là người thi hành di chúc của hắn ta?” Đường Chấn Vân lại một lần nữa kinh ngạc.
Cô gật đầu.
“Em chưa bao giờ mắng hắn là đồ hói. Dù cho đến giây phút cuối cùng, em cũng không nói ra hai từ đó… Em không muốn làm hắn tổn thương bằng cách đó. Em cảm thấy mình không thể nào mở miệng được…” cô không nói tiếp nữa, đôi mắt long lanh nhìn anh “Chấn Vân, sao anh lại toát nhiều mồ hôi thế này…”
Cô lấy khăn tay ra giúp anh lau mồ hôi.
“Anh vừa mới băm thịt xong…” trong lòng anh ngọt ngào không tả nổi. Nửa câu còn lại vốn định nói, nhưng lại nuốt ngược trở vào.
Thật ra, anh còn có thể nói gì nữa đây? Cô có thể thuyết phục được một tên sát nhân từng muốn g.i.ế.c mình đồng ý để cô làm người thi hành di chúc,vậy thì trên đời này còn có chuyện gì cô không làm được? Có thêm hai căn nhà thì đã sao? Anh lại lần nữa tự hỏi mình câu ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chương 34.
Cao Anh không kìm được lại muốn đi tìm t.h.u.ố.c lá hút, đây đã là điếu thứ tư trong ngày hôm nay rồi. Là một bác sĩ, bà biết hút thuốc là một thói quen không tốt, nhưng hôm nay, bà thật sự không nhịn nổi.
Bà hoàn toàn không ngờ rằng, sau hai mươi năm, mình lại có thể một lần nữa nhìn thấy chiếc nhẫn của mẹ.
Bà vẫn còn nhớ rất rõ, mẹ bà ngày xưa luôn đeo chiếc nhẫn này, đó là của hồi môn của bà. Sau khi mẹ mất, chỉ cần nhìn thấy chiếc nhẫn, bà lại nhớ đến dáng vẻ hiền từ của mẹ năm ấy.
Từ nhỏ bà vốn ngỗ nghịch, mẹ là người duy nhất trong nhà chưa bao giờ mắng bà dù chỉ một lần. Dù bà đúng hay sai, mẹ vẫn luôn đứng về phía bà. “Vì mẹ là mẹ con, nên mẹ chẳng cần biết người khác nghĩ gì!” mẹ bà thường nói như thế. Mỗi khi bà bị đánh đòn, mẹ luôn bưng những món ăn ngon tới an ủi. Khi bà muốn đi học, mẹ đã giận dỗi cha suốt một tháng trời mới khiến ông chịu nhượng bộ. Nếu không có mẹ, sẽ chẳng có bà của hôm nay. Đôi lúc bà còn cảm thấy, mẹ yêu thương bà hơn cả em trai bà nữa.
“Phu nhân, đã khuya rồi.” má Lưu thúc giục.
Hạt Dẻ Rang Đường
Bà nhìn lên đồng hồ, đã mười một giờ đêm.
Viên cảnh sát kia đến vào sáng nay, kể cho bà nghe toàn bộ quá trình tìm lại được chiếc nhẫn này. Từ sau đó, bà chẳng thể làm được việc gì. Suốt cả ngày hôm nay, trong đầu bà chỉ nghĩ về một người — Hạ tiểu thư đó.
“Cô ấy biết đây là nhẫn cổ sao?” bà hỏi.
“Biết ạ, là cô ấy tự nhận ra.”
“Cô ấy nhận ra bằng cách nào?”
“Cô ấy từng làm quản lý tiệm cầm đồ.”
“Bao nhiêu tuổi?”
“22.”
Một cô gái làm quản lý tiệm cầm đồ? Đó đúng là chuyện hiếm. Mà cô ấy rõ ràng biết chiếc nhẫn này rất đáng giá, vậy mà không chiếm làm của riêng, lại càng hiếm thấy hơn. Những người mở tiệm cầm đồ, làm buôn bán nhỏ, có ai mà chẳng tham tiền?
Bà chợt nhớ tới những chuyện rắc rối gần đây trong bang hội, những sổ sách rối ren, những người mất tích kỳ quặc. Những việc đó khiến bà mấy ngày nay ăn không ngon, ngủ không yên.
Có lẽ đã đến lúc tìm người mới rồi. Bà nghĩ. Bang hội của bà luôn cần dòng m.á.u mới. Một người đầu óc lanh lợi, lại không tham tiền, chính là kiểu người bà đang cần.
Bà nhấc điện thoại gọi đến nhà Lương Kiến.
“Thanh tra Lương.” bà nói.
Lương Kiến đang ngáp, nghe thấy giọng bà thì lập tức giật mình: “Cao tiểu thư?”
“Xin lỗi đã làm phiền ông muộn như vậy. Tôi muốn gặp Hạ tiểu thư — người đã trả lại chiếc nhẫn cho tôi. Tôi muốn đích thân cảm ơn cô ấy, phiền ông sắp xếp sớm giúp tôi.”
Lương Kiến ngập ngừng một chút rồi mới đáp: “Được, tôi sẽ sắp xếp vào ngày mai.”
Bà gác máy.
Lúc này, bà thực sự cảm thấy hơi mệt, nhưng vẫn không muốn ngủ. Bà cần điếu thuốc thứ năm. Khi hút thuốc, bà sẽ nghĩ xem nên sắp xếp nhân vật mới này thế nào. Nếu chỉ để cô ấy làm kế toán, rồi trả lương cao một chút, chắc hẳn cô gái ấy sẽ không từ chối. Cũng chưa cần thiết phải để cô ấy biết chuyện của bang hội ngay từ đầu. Tất cả mọi người… đều phải quan sát từ từ, mới có thể giao phó trọng trách.
__Hết__