Chương 33.
Hạt Dẻ Rang Đường
Đường Chấn Vân lại mở cánh cửa sau phòng khách, ngó lên cầu thang.
“Này này, cậu đừng đi qua đi lại như vậy được không? Em gái tôi hiếm khi nói thèm ăn hoành thánh, cậu lo mà gói cho tử tế vào!” Hạ Mạc la lên với anh.
Anh đóng cửa phòng khách lại, quay trở lại bàn ăn.
“Hai người họ rốt cuộc đang nói chuyện gì mà lâu như vậy?” anh nói.
Triệu Mỹ Vân đã ở trên tầng hai, trong phòng gác mái suốt hai tiếng đồng hồ.
“Cô ta vốn đã nhiều chuyện, bây giờ lại xảy ra lắm việc như thế, dĩ nhiên phải nói không dứt rồi.” Hạ Mạc đắc ý đặt một chiếc hoành thánh vừa gói xong lên đĩa “Nhìn cái tôi gói đi, y như ở nhà hàng luôn!”
“Có gì đáng nói đâu. Tôi thấy chỉ cần một câu là xong. Mẹ cô ta ra đầu thú rồi. Cô ta cũng quay lại nhà họ Ôn rồi.” Đường Chấn Vân cầm lấy một miếng vỏ hoành thánh.
Hạ Mạc liếc anh một cái: “Ai cũng như cậu thì rạp chiếu phim chắc phải đóng cửa. Mẹ cô ta ra đầu thú, thì cô ta phải trút hết những bức xúc trong lòng chứ. Phải kể là mình bất ngờ thế nào, đau lòng ra sao, không thể tin nổi như thế nào, lại còn phải nói về ấn tượng của mình với người cha trước đây, chắc chắn sẽ rất khó để tin cha mình lại là người như vậy, À, em trai cô ta giờ sao rồi?”
“Trung Bình cũng được nhà họ Ôn nhận nuôi rồi. Vì chưa tìm được người thân của cậu bé. Nghe nói Triệu Mỹ Vân rất che chở cho em trai mình…”
“Cô ta trước giờ toàn than mẹ thiên vị em trai, giờ đột nhiên lại hóa thành người chị tốt sao?” Hạ Mạc bật cười, rồi hỏi tiếp “Vậy lúc đó mẹ cô ta dẫn cô ta đi đâu?”
“Hai mẹ con ở khách sạn. Tả Bình đã kể hết sự thật cho con gái nghe. Con bé khuyên bà ấy ra đầu thú, nói không muốn phải chạy trốn cả đời. Sau nhiều đắn đo, Tả Bình thấy con nói đúng, nên quyết định tự thú. Trước khi ra đầu thú, bà ấy đến nhà họ Ôn một chuyến, kể lại mọi việc mình đã làm. Bà chỉ mong nhà họ chịu nhận con gái mình. Nhà họ Ôn tuy rất tức giận, nhưng khi biết con trai mình còn sống và có con cháu, thì cũng xem như được an ủi phần nào.” Anh nhìn miếng hoành thánh mình vừa gói, khá ra dáng, liền mỉm cười. Đây là lần đầu tiên trong đời anh gói hoành thánh.
“Nhưng có một chuyện tôi vẫn chưa hiểu: tại sao Tôn Lâm lại ký tên Chu Ngọc Hà trên bản hợp đồng?” Hạ Mạc hỏi, vừa dứt lời đã bật kêu lên “Ồ đúng rồi! Thực ra bản hợp đồng chẳng liên quan gì đến Tôn Lâm cả, là Triệu Khẩn chuẩn bị từ trước, người ký tên thật ra là Tả Bình. Nhưng vẫn là câu hỏi đó: tại sao Tả Bình lại ký tên Chu Ngọc Hà?”
“Bà ấy nói, vì từng có thời gian rất oán hận Chu Ngọc Hà, người đã giới thiệu Ôn Túc Sinh cho bà. Bà bảo, sau khi g.i.ế.c Ôn Túc Sinh, bà hận tất cả mọi người. Lúc Triệu Khẩn đưa hợp đồng cho bà ký, bà chẳng nghĩ ngợi gì, liền ký luôn cái tên Chu Ngọc Hà. Thực ra bà ấy không rõ Triệu Khẩn đã g.i.ế.c bao nhiêu người, nhưng biết chắc không phải chuyện tốt, nên mới ký tên người khác.” Đường Chấn Vân đã gói xong bảy tám cái hoành thánh một cách thành thạo “Gói nhiều thế này lỡ ăn không hết thì sao?”
Hạ Mạc nhún vai: “Anh Kỳ nói nếu còn dư thì đem cho Lý Tuệ Mẫn, vì giữa họ có cái gì đó gọi là ‘nguyên tắc bạn bè hỗ trợ lẫn nhau’. Lần trước Lý Tuệ Mẫn bị hoảng loạn ở viện tâm thần, cô ấy nói gửi ít hoành thánh làm quà bù.”
“Nói đến Lý tiểu thư, hôm qua chúng tôi lại lục soát nhà họ Tôn một lần nữa, kết quả là tìm thấy cuốn Chu Tước Đường trong tủ quần áo của Tôn Lâm. Tôi đã gọi điện cho cô ấy rồi, mai đến nhận lại. Dù sao thì đó cũng là sách của cô ấy.”
“Chắc cô ấy mừng phát điên rồi.” Hạ Mạc châm chọc, rồi hỏi “ Vậy còn sợi dây chuyền nhặt được ở Tuệ An Lý thì sao? Sao nó lại nằm trong đống xác chết?”
“Tả Bình cũng không biết sợi dây chuyền tại sao lại ở đó. Nhưng tôi đoán là lúc Lương Lệ Vân giãy giụa trước khi chết, đã giật sợi dây và nắm chặt trong tay.”
Hạ Mạc gật đầu: “Nghe hợp lý đấy. Triệu Khẩn giờ thế nào rồi?”
“Hắn ta à, khai hết rồi. Nếu không có gì thay đổi, một tháng nữa sẽ bị xử tử. Theo tôi thấy thì như thế còn nhẹ cho hắn quá.” Đường Chấn Vân nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang, thầm nghĩ, cuối cùng họ cũng nói xong rồi.
Quả nhiên một lát sau, anh nghe thấy Hạ Anh Kỳ đang nói chuyện với Triệu Mỹ Vân ở cửa sau phòng khách.
“Mỹ Vân, sau này nhớ thường xuyên ghé chơi nhé.” Hạ Anh Kỳ nói.
Nghe thấy câu đó, Hạ Mạc lập tức bực dọc ném miếng vỏ hoành thánh vào thau: “Thường xuyên ghé chơi!” anh lẩm bẩm “Thường xuyên ghé chơi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Khách sáo thôi mà.” Đường Chấn Vân hạ giọng “Cô ấy sẽ không thường xuyên tới đâu, cô ấy sắp đi rồi.”
Hạ Mạc liếc anh một cái, không nói gì.
“Ông nội tôi nói sẽ đưa tôi và Trung Bình sang Hồng Kông học, đổi môi trường.” giọng Triệu Mỹ Vân vang lên.
“Đổi môi trường cũng tốt. Qua đó rồi đừng quên viết thư cho tôi nhé.”
“Dạ.”
Lại vang lên một tràng bước chân.
Hạ Anh Kỳ hình như tiễn Triệu Mỹ Vân đi qua bếp ra cửa sau. Vài phút sau, cô mới quay lại. Đường Chấn Vân nhìn ra được, tâm trạng cô khá tốt.
“À, hai anh vất vả rồi.” cô cười bước vào phòng khách.
“Triệu Mỹ Vân đi rồi à?” Đường Chấn Vân hỏi.
Cô mỉm cười gật đầu: “Cô ấy dường như trưởng thành lên rất nhiều, không còn như trước nữa. Em chỉ hy vọng cô ấy có thể nhanh chóng quên hết mọi chuyện đã xảy ra.” Cô cầm một miếng vỏ hoành thánh lên, vừa định gói thì Hạ Mạc đã la lớn:
“Không phải đã nói rồi sao, hôm nay là anh với Đường Chấn Vân nấu cho em ăn! Em đừng động tay vào! Động vào là phá luật đó.”
“Đúng vậy, Anh Kỳ, để bọn anh lo. Bọn anh đã gói được…” Đường Chấn Vân đếm đếm đống hoành thánh trên bàn “Ba mươi sáu cái rồi! Còn mười mấy cái nữa là xong, rất nhanh thôi.”
“Để hai người đàn ông như các anh xuống bếp, thật là ngại quá.” cô cười tươi rói “Nhân cũng là các anh tự làm sao?”
“Nhân là do anh trộn đó,” Hạ Mạc lập tức nhận công “À đúng rồi, anh còn cho thêm gừng băm, rượu vang và trứng gà vào, có đúng không?”
Hạ Anh Kỳ mỉm cười nhìn anh trai, rồi quay đầu lại nhìn Đường Chấn Vân.
“Chấn Vân, em có một thứ muốn đưa cho anh.” cô bước đến gần, xòe lòng bàn tay ra. Trên tay cô là một chiếc nhẫn gắn ngọc lục bảo “Đây là do Mỹ Vân mới đưa cho em. Là món quà Tôn Mai tặng cô ấy. Thật ra là Triệu Khẩn đưa cho Tôn Mai, sau đó cô ấy đưa lại cho Mỹ Vân. Có lẽ Tôn Mai cảm thấy có lỗi với bạn mình nên mới tặng món đồ quý như vậy. Em nghĩ chiếc nhẫn này là đồ cổ, chắc chắn không rẻ. Nghe Mỹ Vân nói, bà ngoại cô ấy lúc còn sống không để lại món nào có giá trị cả, nên em đoán đây có thể là tang vật. Mấy hôm trước, em nghe anh trai nhắc, có người tên là Cao Bình, nhiều năm trước từng đưa cho Tôn Lâm một chiếc nhẫn…”
Đúng rồi, lúc đó Đường Chấn Vân mới nhớ ra. Cao Anh quả thực có nhắc đến chiếc nhẫn của mẹ cô ấy. Anh lau tay vào tạp dề, cẩn thận nhận lấy chiếc nhẫn, xem kỹ. Dù không rành về đồ trang sức, nhưng đúng như Hạ Anh Kỳ nói, trông có vẻ là đồ cổ, giá trị không nhỏ.
“Được, mai anh sẽ đem cho cô ấy xem.” anh nhét chiếc nhẫn vào túi.
Cô vẫn nhìn anh, nụ cười không tắt trên môi.
“Chấn Vân, em còn một chuyện muốn nói với anh…”
Không biết cô định nói gì, anh hơi lo lắng. Nhưng nhìn vẻ mặt cô, chắc chắn không phải chuyện từ chối hay đuổi anh đi. Chẳng lẽ cô muốn sớm kết hôn? Nhưng cô đâu phải kiểu người sẽ chủ động nói ra điều đó.
“Hôm qua em đã nhờ luật sư đi thăm Triệu Khẩn.” cô nói.
Anh giật mình: “Em đến gặp hắn?”