“Hồi đó sao hai người lại bỏ đi? Anh… Anh Kỳ giờ thế nào rồi?” Nhắc đến tên Hạ Anh Kỳ, giọng anh lập tức nghẹn lại. Anh không biết có nên nhắc đến cô ấy lúc này không, nhưng thật sự anh rất muốn biết tình hình hiện tại của cô. Nửa năm trước, anh từng nghĩ mình có thể kết hôn với cô một cách suôn sẻ. Ai ngờ, một đêm nọ, cô lại cùng anh trai — Hạ Mạc — lặng lẽ bỏ đi không một lời từ biệt.
Hạ Mạc nghiêng đầu nhìn anh.
“Cậu hỏi sao chúng tôi bỏ đi à? Đó là quyết định của Anh Kỳ.” Hạ Mạc cười, “Còn tại sao nó lại làm vậy, sau này cậu tự hỏi nó đi. Ê, Đường Chấn Vân, cậu vẫn chưa nói cậu đến đây làm gì đấy!”
“Tôi được điều về đồn cảnh sát Tĩnh An.”
“Vì con bé đúng không?” Hạ Mạc hỏi rất thẳng.
Anh định lắc đầu chối, nhưng lại chợt nghĩ, Hạ Mạc xưa nay vẫn luôn ủng hộ anh với Anh Kỳ, nên anh cũng chẳng cần giấu diếm gì cả.
“Đúng.” Anh đáp, rồi tức tối đẩy mạnh Hạ Mạc một cái, quát: “Cậu biết tôi tìm hai người suốt bao lâu không hả?!”
Hạ Mạc loạng choạng suýt ngã, nhưng mặt lại chẳng có chút giận dữ nào.
“Giờ thì gặp rồi đấy thôi, trời định cả đấy, biết chưa?” Hạ Mạc cười nói.
Lúc này, một cảnh sát từ trong hẻm chạy ra.
“Hạ pháp y, Hạ pháp y! Tổ trưởng bảo anh đến ngay! Trong kia phát hiện mấy cái xác!”
“Biết rồi biết rồi, mấy cái xác nằm thêm chút cũng không bay được, gấp cái gì mà gấp.” Hạ Mạc càu nhàu rồi xách hộp dụng cụ lên.
Đường Chấn Vân vẫn không thể tin nổi người trước mặt mình chính là Hạ Mạc, lại còn là một pháp y. Dù anh biết Hạ Mạc có năng lực làm việc này, nhưng trước kia anh ta đâu có bao giờ đi làm. Trong ấn tượng của anh, Hạ Mạc chỉ là một kẻ ăn bám sống nhờ vào em gái, một mọt sách, thậm chí còn rất có thể là kẻ đứng sau vụ đầu độc ở Nam Kinh năm đó. Vậy mà giờ đây, kẻ như thế lại trở thành người của cảnh sát, giống hệt như anh, thật sự khiến anh khó mà chấp nhận nổi.
“Cậu thành pháp y từ bao giờ vậy?” Anh không nhịn được hỏi.
“Cái tay kia là tôi phát hiện đấy. Tôi nhặt lên rồi đi báo cảnh sát. Sau đó họ tới tìm tôi.” Hạ Mạc đi song song với anh, “Không ngờ lại gặp cậu ở đây, biết không, nửa năm nay tôi luôn đợi cậu, ha ha, cuối cùng cũng chờ được rồi. Tối nay đến nhà tôi ăn cơm đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hôm nay Hạ Mạc tỏ ra vô cùng niềm nở, thật sự hiếm thấy. Đường Chấn Vân cũng rất muốn nhận lời mời, nhưng…
“Nếu cô ấy không muốn gặp tôi thì sao?”
Hạ Mạc nhìn anh, “Nó chắc chắn không muốn gặp cậu. Nhưng cậu quan tâm à? Dù sao tôi cũng mời rồi, có đến hay không tùy cậu.” Lúc này, họ đã đến đầu hẻm. “Chà, Tuệ An Lý này đúng là nổi tiếng không sai…” Hạ Mạc bắt đầu ngó nghiêng xung quanh. Đường Chấn Vân thấy phía trước có một cô gái mặc áo ngắn màu tím đang cười với họ, anh nhìn kỹ, thì ra là cô gái nhà họ Thẩm, Mộng Xuân, người vừa nãy từng mang trà cho họ.
“Giờ hai người ở đâu vậy?” Đường Chấn Vân hỏi.
“Bọn tôi mua một căn nhà nhỏ ở đường Bối Đương…” Hạ Mạc còn chưa nói hết câu thì Lương Kiến đã đi tới.
“Trên lầu ba có một xác, dưới tầng trệt có ba xác.” Lương Kiến vừa thở vừa nói, “Cái xác ở lầu ba có vẻ chính là chủ nhân của cái tay kia. Cô ta mất một tay.”
Hạ Mạc không nói gì, bước một chân vào sân nhà số 25.
“Cậu quen cậu ta à?” Lương Kiến hỏi.
Đường Chấn Vân mơ hồ gật đầu. Lúc này, trong đầu anh tràn ngập hình bóng của Hạ Anh Kỳ. Anh vừa mới chấp nhận thực tế là Hạ Mạc bất ngờ xuất hiện, thì thực tế ấy lại buộc anh phải đối mặt với một lựa chọn, liệu có nên đi gặp cô hay không. Cô rõ ràng là không muốn gặp anh, nếu không thì đã chẳng vội vã bỏ trốn như thế. Còn lý do khiến cô nhất quyết phải rời đi, anh cũng chẳng phải không biết: là vì những việc bác cả của anh đã làm mấy năm trước. Bác cả đã dùng thủ đoạn cướp đi tiệm cầm đồ nhà cô, đánh trọng thương anh trai cô, rồi còn g.i.ế.c c.h.ế.t cậu em trai nhỏ của cô.
Anh tin rằng chẳng ai có thể bình thản sau khi trải qua những chuyện như vậy. Anh hiểu vì sao cô hủy hôn, vì sao lại coi anh như người xa lạ, bởi vì anh cùng mang họ Đường, và anh thì không thể tách khỏi cái họ ấy. Ban đầu, anh tưởng những gì mình từng làm ở nhà họ Hạ có thể khiến quan hệ của hai người quay trở lại như xưa, nhưng rốt cuộc, cô vẫn lặng lẽ rời đi không một lời từ biệt.
Nửa năm nay, không phải anh chưa từng nghĩ đến chuyện từ bỏ, nhưng mỗi lần nghĩ đến việc cô sẽ rời khỏi cuộc đời anh mãi mãi, anh lại cảm thấy trước mắt tối sầm, không thể bước nổi một bước. Cô hẳn biết rõ tình cảm của anh, hẳn cũng cảm nhận được anh rất muốn ở bên cô, và anh cũng cảm thấy được cô cũng từng yêu anh. Nhưng bởi vì người bác cả đó, có lẽ cuối cùng cô vẫn sẽ gạt bỏ anh ra khỏi cuộc đời mình.
Hạt Dẻ Rang Đường
“Này, tiểu Đường, cậu đứng đây ngẩn ra làm gì thế?”
Lương Kiến vỗ nhẹ lên lưng anh từ phía sau. Đường Chấn Vân thấy ông đang tò mò nhìn mình, nhưng anh chẳng buồn giải thích, cũng chẳng còn tâm trí mà nói gì, liền vội vã bước vào nhà số 25.
Anh nhìn thấy t.h.i t.h.ể co quắp trong tủ âm tường ở lầu ba đang được khiêng xuống. Hạ Mạc theo sau phía sau cái xác.
“Cô ấy có phải là chủ nhân của bàn tay kia không?” Anh hỏi Hạ Mạc.
“Có lẽ vậy. Thời gian tử vong trùng với thời gian của bàn tay, đều vào khoảng ngày 3 tháng 5. Nguyên nhân tử vong là bị siết cổ, hung khí là một chiếc dây lưng.” Hạ Mạc vừa nói vừa chỉ về phía sau.