Đường Chấn Vân thấy một cảnh sát đang cẩn thận cho chiếc dây lưng lụa vào túi đựng tang vật.
“Cả hai chân cô ấy đều có dấu vết bị va đập, chứng tỏ lúc bị siết cổ, chân cô ấy đã vùng vẫy loạn lên, có lẽ đụng vào bàn ghế xung quanh. Vì vậy, tủ âm tường không phải hiện trường chính, mà chỉ là nơi giấu xác. Trên cổ tay bàn tay còn lại của cô ấy có vết trói, còn có mùi thuốc bôi trị hắc lào… nên chắc chắn là cùng một người rồi.”
Vừa nói, Hạ Mạc đã rẽ sang tầng trệt, bước thẳng đến hố chôn xác.
Vài cảnh sát đang đứng quanh đó, thấy anh tới thì lập tức tránh ra.
Hạ Mạc ngồi xổm bên hố, dùng tay gạt bớt lớp đất và đá vụn phủ trên xác phía trên cùng.
“Cái này c.h.ế.t ít nhất cũng hơn một tháng rồi.” Anh cúi đầu kiểm tra làn da của xác chết, rồi kiểm tra phần cổ, “Cũng bị siết cổ, cổ tay có vết trói,” rồi anh chuyển sự chú ý sang t.h.i t.h.ể thứ hai. “Cái này chắc c.h.ế.t khoảng 4 tháng rồi.” Anh đang định kiểm tra xác thứ ba thì đột nhiên như thấy gì đó. Anh đưa tay luồn xuống dưới t.h.i t.h.ể thứ ba, Đường Chấn Vân thấy anh đang cố kéo vật gì đó.
Một lúc sau, Hạ Mạc rút lên từ đáy hố một đoạn xương.
“Chỉnh lại nhé — ở đây là 4 xác chứ không phải 3. Người này c.h.ế.t đã nhiều năm rồi.” Anh lớn tiếng gọi về phía Lương Kiến đang đứng gần đó.
Sau đó, Hạ Mạc đưa khúc xương lên sát mũi ngửi, rồi mới đặt sang một bên.
Bất kể trong lòng Đường Chấn Vân có bao nhiêu nghi ngờ đối với Hạ Mạc, thì anh cũng phải thừa nhận: trong tất cả những pháp y mà anh từng gặp, Hạ Mạc là người giỏi nhất. Chỉ riêng cái sự “thích tiếp xúc với tử thi” thôi, đã hơn đứt mọi người khác rồi.
Lúc này, Hạ Mạc lại như làm ảo thuật, từ trong hố bùn kéo ra thêm hai đoạn xương người.
“Ha ha, đây chắc là xương đùi của phụ nữ.” Anh cầm lấy một khúc xương, cẩn thận quan sát. “Nguyên nhân tử vong thì không rõ, nhưng cô ấy từng bị c.h.é.m hai nhát, trên xương còn có vết dao. Dù không chí mạng, nhưng cũng đủ để khiến cô ấy nằm liệt giường… Được rồi, để tôi tìm hộp sọ của cô ấy xem sao…”
Hạ Mạc lại thò tay vào hố. Lần này, anh móc lên một sợi dây chuyền có mặt đeo.
“Cái này đưa cho cậu.” Anh trao dây chuyền cho người gần anh nhất — Đường Chấn Vân.
Đường Chấn Vân cầm lấy dây chuyền rồi bước đến trước mặt Lương Kiến. Lương Kiến mở mặt dây chuyền ra, đó là một chiếc khung ảnh nhỏ, bên trong có một bức ảnh chân dung của một người phụ nữ. Lương Kiến cẩn thận lấy ảnh ra khỏi khung, rất nhanh sau đó họ phát hiện mặt sau bức ảnh có mấy chữ nhỏ: “Ảnh lưu niệm của Ngọc Hà”.
Đường Chấn Vân không khỏi nhìn Lương Kiến, cả hai ngỡ ngàng nhìn nhau.
Hạt Dẻ Rang Đường
Chẳng lẽ đây chính là ảnh của Chu Ngọc Hà? Vậy thì cô ta có liên quan gì đến những t.h.i t.h.ể này?
Lương Kiến bắt đầu nhìn quanh tìm chủ nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc này, Đường Chấn Vân thấy ông chủ nhà đang đứng ở cửa, nét mặt phờ phạc, nhìn theo một cái xác đang được khiêng ra. Ông ta dùng khăn tay bịt mũi, thân người còn đang run lên. Đường Chấn Vân bất giác có chút đồng cảm với ông ta, căn nhà này vốn có thể mang lại cho ông ta thu nhập ổn định, nhưng giờ xảy ra chuyện rùng rợn như vậy, sau này còn cho ai thuê được nữa đây?
Lương Kiến cầm sợi dây chuyền, bước đến gần ông ta.
“Anh nhìn xem, người trong ảnh này có phải là Chu Ngọc Hà mà anh từng gặp không?” Lương Kiến đưa chiếc khung ảnh nhỏ cho ông ta.
Chủ nhà cúi đầu nhìn, rồi lắc đầu: “Không phải cô ta.”
“Anh chắc chắn chứ?”
Chủ nhà thở dài: “Tôi gặp cô ta mấy lần rồi, sao nhận nhầm được? Chu Ngọc Hà mà tôi thấy xinh hơn người trong ảnh này nhiều.”
Lương Kiến nhìn chăm chăm vào người phụ nữ trong ảnh một lúc, rồi trầm ngâm.
“Được rồi, giờ anh đi lấy hợp đồng thuê nhà, rồi phải phối hợp với người của chúng tôi vẽ lại chân dung Chu Ngọc Hà.”
Chủ nhà chỉ biết gật đầu liên tục, lại còn khụ khụ vài tiếng.
“Trời ơi, đúng là xui xẻo tám đời mà.” Ông ta nhìn theo t.h.i t.h.ể thứ hai đang được khiêng ra, than vãn.
Lúc này, Hạ Mạc xách hộp dụng cụ đi ra. “Phải tìm người đào hết cái hố này ra.” Anh nói.
Lương Kiến nghe xong liền quay sang vẫy tay với đám cảnh sát:
“Đứng đực ra đó làm gì? Lập tức khiêng hết xác trong hố lên cho tôi! Nhẹ tay một chút!” Ông lại chỉ vào một người: “Cậu! Ra ngoài tìm hai công nhân, bảo họ mang dụng cụ đến, đào sạch hố này cho tôi! Đào đến tận đáy! Bất cứ cái gì trong đó cũng phải mang về đồn!”
Viên cảnh sát kia đáp “vâng” một tiếng rồi chạy vội ra khỏi hẻm.
Hạ Mạc nhìn theo bóng lưng ông, rồi nói:
“Các anh có từng nghĩ, trong nhà này có thể còn nhiều xác hơn nữa không?”
“Cậu nói gì cơ?” Lương Kiến vừa hỏi xong liền ho dữ dội, “Xin lỗi, tôi bị sặc.” Ông dùng khăn tay che miệng, cố gắng ngừng ho. “Ý cậu là… trong căn nhà này… không chỉ có từng đó thi thể?”
“Tôi cảm thấy, sàn nhà tầng trệt hơi cao bất thường.” Hạ Mạc nói, “Còn bức tường phía sau giường ở phòng kiểu Trung trên tầng hai, dày hơn bình thường…”
Lời của anh khiến Đường Chấn Vân lạnh cả sống lưng. Anh quay đầu nhìn lại Lương Kiến, sắc mặt ông đã tái nhợt như sắp ngất.