Lục Phóng gọi rất nhiều cuộc điện thoại, chuông reo đến khản cả giọng máy, cuối cùng cũng làm kinh động người đang học tập.
Hắn nói với Diệp Tri Tùng rằng mình đang trên đường về nhà, hỏi cậu có muốn ra ngoài xem con mèo mà hắn đã cứu hay không.
Diệp Tri Tùng bấm c.h.ặ.t đ.ầ.u ngón tay vào lòng bàn tay, ngừng lại một lát rồi gật đầu đồng ý.
Khi cậu đứng trước lồng giữ ấm trong suốt, nhìn thấy bên cạnh con mèo đồi mồi còn có ba con mèo con trụi lông bé xíu, mắt cậu tròn xoe, cả người vô thức nghiêng lại gần.
Y tá nhỏ của bệnh viện thú y đứng bên giải thích tình hình: con mèo đồi mồi khi được đưa tới đã gần sinh, nhưng tình trạng vô cùng tệ, tứ chi có mấy chỗ gãy xương, hơn nữa còn có khả năng xuất huyết nội tạng, rất nguy hiểm, lo rằng cả mèo mẹ lẫn mèo con đều khó qua khỏi.
May mắn là ý chí sống của mèo mẹ vô cùng mạnh mẽ, nó như hiểu rằng những con người này muốn giúp nó. Khi bác sĩ cạo lông phần bụng yếu ớt của nó, nó thậm chí cố kìm lại bản năng tấn công, thu móng vuốt về, chỉ ép giọng phát ra một tiếng gầm nghẹn ngào trong cổ họng.
“Ca phẫu thuật rất thành công.”
Y tá cười nói: “Mèo mẹ đã qua giai đoạn nguy hiểm từ hôm qua. Chúng tôi lo nó sẽ bồn chồn bất an sau khi tỉnh lại, nên mới mang đến đây để nó được nhìn con của mình.”
Diệp Tri Tùng nhìn con mèo mẹ mất khả năng di chuyển vì cả bốn chân đều bó bột, rồi lại nhìn ba con mèo con nhắm tịt mắt, rúc vào bụng trụi lông của mẹ. Cậu như bị cuốn vào cảnh tượng ấy.
Mèo mẹ thật sự rất tội nghiệp, trông đến là thảm.
Nhưng ở gian phòng phía sau lại vang lên tiếng mèo kêu vội vã. Cửa kính bị móng mèo cào “cạch cạch” liên tục.
Diệp Tri Tùng ngẩn ra quay đầu.
Ngay sau đó, cậu thấy một con mèo trông quen quen.
Chính là con mèo con xám xịt năm đó, giờ đã trở thành một con mèo tuyết trắng, to hơn trước một vòng, hai bàn chân hồng hồng đặt lên cửa kính, để lộ cái bụng tròn vo.
Diệp Tri Tùng nhớ rõ nó ngày hôm đó, khi cậu xách nó lên bằng cách nắm sau gáy, cậu đã thấy trên chóp mũi hồng nhạt của nó có một đốm đen rất đặc biệt.
“Nó vẫn nhớ cậu đấy ~”
Y tá cười híp mắt: “Cậu là người cứu nó, nó đang sốt ruột chào cậu đó ~”
Con mèo trắng như thật sự rất nóng lòng, kêu “meo meo” về phía Diệp Tri Tùng, giọng nghẹn lại như “oa a oa a”.
Có lúc kêu không kịp, cuối âm còn lộ ra một tiếng “ngao” the thé.
Diệp Tri Tùng bước lên phía trước nhưng đột nhiên dừng lại.
Cậu theo bản năng nín thở, cảm nhận được có ai đó xuất hiện bên cạnh, liền máy móc ngẩng đầu.
Là Lục Phóng.
Diệp Tri Tùng bất ngờ nắm lấy cánh tay hắn.
Lục Phóng đưa tay đỡ, giữ lấy bàn tay cậu. Thấy trạng thái của cậu có gì đó không ổn, hắn hỏi thử:
“Em sợ à?”
Diệp Tri Tùng nín thở một chút, nhìn chằm chằm vào nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt Lục Phóng, rồi mới chậm rãi lắc đầu.
“Em không sợ.”
Cậu chỉ nói một chữ “sợ”, kỳ thật là muốn nói em không sợ sống.
Y tá vẫn nhiệt tình giới thiệu:
“Nó ở chỗ chúng tôi, ăn được ngủ được, tinh thần rất tốt, đối xử với ai cũng thân thiện. Ngay cả khi mèo đồi mồi kia được đưa tới, nó cũng vội vàng chạy đến an ủi mèo mẹ, còn giúp chải lông chỗ mà mèo mẹ không với tới.”
Lục Phóng đứng bên lặng lẽ quan sát Diệp Tri Tùng.
Diệp Tri Tùng cúi mắt, chỉ lễ phép đáp lời:
“À… nó đúng là một con mèo rất biết yêu thương.”
Nhưng nghe thế nào cũng có cảm giác gượng gạo, không thật tâm.
Y tá lại cười nói:
“Cậu và người yêu của cậu mới thật sự có tình yêu. Chi phí nằm viện và điều trị của chúng không hề rẻ, rất ít người chịu bỏ nhiều tiền như vậy để cứu mèo hoang.”
Diệp Tri Tùng ngẩn ra, khẽ lẩm bẩm:
“Tôi… sao?”
Y tá chắc chắn:
“Đúng vậy mà.”
Không phải tôi…
Diệp Tri Tùng nghĩ.
Tôi không có tình yêu.
Khi Diệp Tri Tùng rời khỏi bệnh viện thú cưng, cô y tá nhỏ vẫn đang trò chuyện với đồng nghiệp mới nhận ca, kể rằng chàng trai cứu con mèo con kia không chỉ đẹp trai mà còn tốt bụng, nhìn qua là biết kiểu người ôn nhu, tốt đẹp.
Các cô ấy đứng phía sau hai người mà cảm khái: đúng là trai tài gái sắc, vừa đẹp đôi vừa tình cảm, lại còn ân ái. Cẩu lương ngập mặt khiến họ đồng loạt hét lên: “A a a! Tôi lại tin vào tình yêu rồi!”
Âm thanh la hét chói tai ấy xuyên qua tấm cửa kính truyền tới tai Diệp Tri Tùng.
Cậu khựng lại một chút, quay đầu nhìn, hơi ngạc nhiên.
Tin vào cái gì?
Tin vào tình yêu gì?
Cậu với Lục Phóng á?
Thật là những con người kỳ quái…
Hai người họ thì làm gì có cái thứ trừu tượng như “tình yêu” đó.
Chẳng qua chỉ đang nghiêm túc thực hiện nghĩa vụ trong một cuộc hôn nhân hợp pháp thôi.
Lục Phóng cũng nghe thấy.
Cậu liếc sang Diệp Tri Tùng, thấy đối phương vừa quay đầu lại thì còn hơi cắn nhẹ khóe môi, như thể… ngượng ngùng.
Lục Phóng giơ tay xoa gáy Diệp Tri Tùng, nhẹ nhàng đẩy về phía trước, cúi đầu nói khẽ:
“Đi thôi.”
“Ngọt c.h.ế.t mất…”
Phía sau tiếng hét còn cao vút hơn:
“A a a a a! Ngọt quá đi!!”
Diệp Tri Tùng khẽ giật tai. Cậu vẫn không hiểu, cái gì mà ngọt?
Cậu thò tay vào túi, lấy ra một viên kẹo cứng vị Coca, xé gói bỏ vào miệng, rắc rắc cắn.
Ừ… đúng là ngọt thật.
“Người trong bệnh viện gần đây hỏi, chúng ta có định nhận nuôi hay không,”
Lục Phóng hạ giọng: “Em nghĩ sao?”
Diệp Tri Tùng nhai kẹo rất nhanh, một lát đã cắn nát, đáp:
“Em thế nào cũng được.”
“Nếu mình không nhận, họ sẽ công bố tin tìm chủ nuôi. Ba con mèo con kia thì dễ nói, còn Tiểu Bạch Cầu chắc cũng không khó. Chỉ là con kia…”
Động tác cắn kẹo của Diệp Tri Tùng chững lại:
“Tiểu Bạch Cầu là ai?”
“Là con chào em đấy.”
Lục Phóng khẽ cười, giải thích: “Bệnh viện đặt tạm tên để dễ phân biệt.”
“À…”
Diệp Tri Tùng hiểu: mèo trắng, tròn tròn như quả cầu.
Con người đúng là có cách đặt tên nhàm chán, thấy giống gì thì gọi thế à?
Cậu không nói gì nữa, nhưng viên kẹo trong miệng bỗng nuốt không trôi.
Một lúc sau, cậu mới khẽ mở miệng:
“Vậy… con mèo đen lớn kia sẽ không tìm được chủ nhân sao?”
“Con mèo đen lớn?” Lục Phóng hỏi lại.
“Là mẹ của ba con mèo con ấy.”
Bộ lông dài, đen tuyền, trông như bóng ma vậy. Diệp Tri Tùng bắt chước cách đặt tên “kỳ quái” của loài người, gọi nó là “Đại Hắc Quỷ”.
Lục Phóng bật cười khẽ, còn đưa tay vò loạn mái tóc của cậu.
“Sao vậy?” Diệp Tri Tùng nhìn hắn, đầy dấu hỏi.
Đặt tên vậy là sai à? Cậu lộ ra điều gì sao?
Lục Phóng lắc đầu:
“Không có gì. Nhưng đúng là mèo như Đại Hắc… Quỷ, tìm người nhận nuôi sẽ khó hơn. Phần lớn mọi người thích mèo còn nhỏ, dễ tạo tình cảm.”
“Tạo… tình cảm?”
Diệp Tri Tùng cúi đầu, ánh mắt rơi trên bàn tay đang đặt lên đầu gối Lục Phóng. Cậu nhìn rất lâu rồi khẽ hỏi:
“Mèo… cũng có tình cảm sao?”
Giọng cậu nhỏ đến mức, đúng lúc một chiếc xe ngoài đường bấm còi, Lục Phóng không nghe rõ.
“Em nói gì?”
Diệp Tri Tùng giật mình, nhận ra mình vừa lỡ lời. Thỉnh thoảng những câu hỏi của cậu thường khiến người ta thấy kỳ lạ, dễ lộ ra… sự thật rằng cậu vốn khác với mọi người.
Không hiểu sao, có lẽ vì tay Lục Phóng quá đẹp nên cậu mới bất giác nghĩ xa, rồi buột miệng hỏi.
Cậu khẽ lắc đầu:
“Không có gì, không có gì… anh hỏi gì cơ?”
Lục Phóng hơi nheo mắt. Hắn nhận ra đối phương đang né tránh. Diệp Tri Tùng vội vàng giả vờ bận rộn nhìn ra ngoài cửa sổ, hai tay áp vào kính, còn làm bộ như cầm ống nhòm quan sát phong cảnh.
Lục Phóng nhìn chằm chằm vào cái gáy bóng mượt ấy:
“Em vừa nói gì?”
“À? Em có nói gì đâu?”
“Có.”
… Người này sao mà dai vậy, chuyện gì cũng phải hỏi cho bằng được.
Diệp Tri Tùng xoay não hết công suất, miễn cưỡng đáp:
“À… em nhớ rồi, em vừa hỏi Đại Hắc Quỷ là ai’.”
Lục Phóng suýt bật cười vì cái lý do gượng gạo ấy. Hắn nắm cằm xoay mặt đối phương lại, để người kia chỉ có thể ngẩng đầu nhìn mình.
“Nghĩ kỹ rồi hãy trả lời.”
Diệp Tri Tùng im lặng một lúc lâu. Khi ánh mắt cậu rơi xuống nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt Lục Phóng, cuối cùng cậu cũng hít sâu, như thể đang chuẩn bị tinh thần.
Một lúc sau, cậu mới thấp giọng lặp lại câu hỏi ban nãy:
“Mèo… cũng có tình cảm sao?”
Lục Phóng buông tay:
“Câu này thì có gì mà không dám hỏi, còn phải giấu?”
Giọng nói trầm thấp của Lục Phóng như đang giảng cho Diệp Tri Tùng một tiết lý thuyết, kể rằng theo nghiên cứu khoa học và quan sát hành vi, mèo sẽ hình thành sự gắn bó với con người, không muốn rời xa. Chúng cũng truyền đạt tình cảm thông qua những hành vi đặc trưng, tuy cách thể hiện khác với loài người.
“Ra vậy à…”
Diệp Tri Tùng nghe mà mơ hồ, chẳng nhớ được bao nhiêu luận cứ khoa học, trong đầu chỉ quanh quẩn câu mở đầu của Lục Phóng:
“Có gì mà không dám hỏi?”
Cậu chợt nhớ, khi mới sang Anh, từng hỏi ông chủ nhà, người đàn ông mình đang ở nhờ một câu gần giống thế. Không lâu sau, cậu bị coi như quái vật, thậm chí người đàn ông đó còn gọi điện cho cha cậu, yêu cầu đưa cậu về nước.
Khi đó, cậu hỏi: “Chó cũng có tình cảm sao?”
Rồi lại hỏi: “Vậy tại sao mỗi lần anh say rượu lại đánh nó?”
Rõ ràng lúc tỉnh rượu, người đàn ông ấy đối xử với con ch.ó tốt như con trai.
Sau này, chuyện ông ta ngược đãi chó bị lộ, bị phạt giam 40 ngày.
Diệp Tri Tùng cũng rời nhà đó, chuyển sang chỗ khác sống.
Trong những mảnh ký ức ấy, cậu nhận ra Lục Phóng thực sự khác nhiều người từng tiếp xúc trước đây. Khác đến mức kỳ lạ. Nhưng với cậu, sự khác biệt này không hề xấu.
Có khi… Lục Phóng quá ngốc.
Ngốc đến mức lâu như vậy mà vẫn chưa nhận ra cậu là “quái vật”.
Thật ra, Diệp Tri Tùng chưa bao giờ nghĩ mình che giấu giỏi. Có lẽ chỉ người ngốc mới không phát hiện.
Ví dụ như Viên Bác.
Nghĩ vậy, tâm trạng Diệp Tri Tùng tốt lên một chút. Nếu Lục Phóng là người ngốc, vậy cậu có thể yên tâm mà hỏi thêm vài câu nữa.
Chẳng hạn như: Làm sao để gây dựng tình cảm với mèo con? Hành vi nào cho thấy mèo đang bày tỏ tình cảm? Mèo có yêu con người vô điều kiện không? Nếu đánh mèo, nó có giận hay ghi thù không?
Lục Phóng trả lời một số, một số thì bảo để khi nào hắn biết đáp án sẽ nói, vì thật ra hắn chưa từng nuôi mèo con.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Diệp Tri Tùng chậm rãi gật đầu. Cứ tưởng chuyện đến đây là hết, nhưng lại nghe Lục Phóng bình thản hỏi, giọng mang theo chút chắc chắn:
“Em thật sự không muốn nuôi một con mèo sao?”
“…”
Lục Phóng từng hỏi cậu câu này, và cậu cũng trả lời “không muốn”.
Nhưng hôm nay, đối diện ánh mắt bình tĩnh của Lục Phóng, Diệp Tri Tùng bỗng không thể dứt khoát nói lại như trước.
Thật sự là… không muốn sao?
Cậu xoắn chặt ngón tay, giọng nhỏ như muỗi:
“Chắc… chắc là không muốn…”
Lục Phóng nheo mắt nhìn, còn Diệp Tri Tùng tránh ánh nhìn ấy, cúi đầu trốn.
Và rồi, Lục Phóng bất ngờ đưa cho cậu một chiếc điện thoại, trên màn hình tràn đầy video mèo con.
Diệp Tri Tùng sững lại, ngón tay thôi không xoắn nữa, thử nhận điện thoại. Cậu cúi đầu, chăm chú xem video, xem hết lần này tới lần khác.
“Lướt xuống đi, còn nữa.” Lục Phóng nhắc.
Mắt Diệp Tri Tùng sáng lên mà không hay biết, ôm điện thoại như một tín đồ đang nâng sách thánh của “giáo phái mèo”. Về đến nhà, ngay cả đôi giày cũng là Lục Phóng cúi xuống cởi cho cậu.
Tiếng “meo meo” từ điện thoại vang lên liên tục.
Đột nhiên, Lục Phóng rút điện thoại, vòng tay ôm ngang lấy cậu, bàn tay đặt lên gáy, ngón cái khẽ vuốt gò má trắng.
“Bây giờ, nói cho anh biết, em rốt cuộc đang bối rối điều gì?”
Ánh mắt mơ hồ của Diệp Tri Tùng đối diện với cái nhìn kiên định ấy.
“Đổi cách hỏi này nhé, Diệp Tri Tùng… Vì sao lại nói dối?”
“…”
“Tại sao lại nói là không muốn nuôi mèo?”
“Chắc… chắc là không có lý do gì…”
“Sợ phiền? Sợ không có thời gian? Sợ nuôi không tốt? Hay sợ không thể chịu trách nhiệm cả đời với nó?”
Diệp Tri Tùng vừa định trả lời thì Lục Phóng nói tiếp:
“Em tốt nhất đừng chọn bừa một lý do trong mấy cái anh vừa nêu để qua mặt anh.”
“…”
“Nói.”
Diệp Tri Tùng mở to mắt:
“Sao anh biết…”
Vì đúng là cậu định chọn đại một lý do như làm bài trắc nghiệm, A B C D khoanh bừa cũng được, đúng sai không quan trọng.
Ít nhất thì không giống kiểu câu điền chỗ trống trên xe buýt hỏi có mấy bà cụ, cậu lại viết cái ‘giải’.
Lục Phóng cười nhạt, không ép cậu trả lời nữa, chỉ hỏi:
“Mèo con có đáng yêu không?”
“Đáng yêu.”
“Có dễ thương không?”
“Rất dễ thương.”
“Em thích mèo con chứ?”
“Chắc là có.”
“Vậy tại sao không muốn nuôi?”
Ngón cái của Lục Phóng ấn mạnh hơn, để lại vệt hồng nhạt trên da trắng: “Là không muốn… hay không dám?”
“…”
“Diệp Tri Tùng, trả lời đi.”
Hơi thở của cậu bắt đầu gấp gáp. Những câu hỏi dồn dập như ép não cậu không kịp suy nghĩ, chỉ phản ứng theo bản năng, trả lời những gì thật nhất trong tiềm thức.
“Là… là không dám…”
“Ngoan lắm.”
Giọng Lục Phóng rất thấp, nghe như có chút dịu dàng, hắn khen rồi hỏi tiếp:
“Vậy ngoan như vậy, có thể nói cho anh biết vì sao lại không dám không?”
Ngón tay hắn trượt từ má xuống khóe môi, khẽ chà, để lại một mảng hồng mềm, dính chút ướt át.
Diệp Tri Tùng khẽ lùi, nhưng bị cánh tay vòng ở eo giữ lại, bóng hắn bao trùm cả người cậu.
“Bây giờ em có thể đưa ra một yêu cầu với anh.”
“… Yêu cầu gì cũng được sao?”
“Chỉ cần anh làm được, cái gì cũng được.”
“Đây là phần thưởng để em chịu nói bí mật cho anh biết.”
Diệp Tri Tùng cắn môi, hít sâu: “Thật ra, cũng chẳng phải bí mật gì… Chỉ là… em sợ mình sẽ làm tổn thương chúng nó.”
Lục Phóng khựng lại: “Em từng làm hại chúng sao?”
“Không… chỉ là từng có ý nghĩ đó thôi.”
“… Là muốn làm hại thế nào?”
“…”
Hoa Hải Đường
Trong ánh đèn yếu ớt, khuôn mặt đẹp đến ma mị của Diệp Tri Tùng như được phủ một tầng khí quỷ.
Cậu nói, giọng vừa hung vừa nhỏ: “Em muốn bóp cổ chúng, thật mạnh.”
“Rồi sao nữa?”
“Mang chúng vào lòng, ấn thật chặt; giữ chặt móng để chúng không chạy; nhét đầu chúng vào miệng mình, cướp hết không khí; nhốt chúng trước mặt em, dụi đầu vào bụng chúng mà hít thật sâu.”
Nói xong, cậu cúi đầu. Đấy, là một con quái vật đáng sợ đúng không.
Lục Phóng nhìn cậu, ánh mắt từ nghiêm trọng biến thành khó đoán, rồi như muốn cười nhưng lại thôi, cuối cùng vẫn không rời mắt khỏi tiểu quỷ xinh đẹp trước mặt.
Diệp Tri Tùng không nghe được câu trả lời, khẽ hít mũi, lau khóe mắt, rồi dựa mềm nhũn vào bàn đảo bếp.
“Em… có kỳ quái lắm không?”
Cậu thở ra, thấy lòng nhẹ hơn. Cậu vốn nghĩ mình sẽ hối hận, nhưng lại không.
Dù sao cũng không muốn để Lục Phóng biết mình là “quái vật”, nếu hắn cũng mắng cậu như những người khác, thì chắc sẽ đau lắm.
Trong tưởng tượng, cậu cũng không hề thấy mình hối hận nhiều như nghĩ. Ngược lại, Diệp Tri Tùng lại cảm giác trái tim vốn luôn nặng nề trong lồng n.g.ự.c mình bỗng nhẹ đi một chút.
Giống như có người múc ra một gáo nước bẩn từ chiếc thùng đầy, rồi vung tay mạnh mẽ, ung dung hắt ra ngoài.
Nước bẩn sánh xuống mặt đất khô nứt, bị nắng trưa gay gắt thiêu đốt, bốc hơi thành từng làn hơi nóng.
Thứ nước dơ ấy bị đất khô hút hết, mọi dấu vết đều biến mất, chẳng còn lưu lại gì.
Diệp Tri Tùng chậm rãi thở ra một hơi, rồi lại hít vào.
Lục Phóng liếc nhìn cậu, vẻ mặt khó đoán. Một lúc lâu sau, hắn mới lên tiếng bằng giọng gần như khẽ đến cực điểm:
“Không kỳ quái.”
“…Hả?”
Diệp Tri Tùng nghi hoặc nhìn sang.
Lục Phóng nhìn cậu thật lâu, cố kìm nén một cơn xúc động muốn nói ra điều gì đó, rồi mới chậm rãi dời mắt đi.
Thôi được, hắn cũng chẳng thể kìm nữa.
Đống lý luận định bụng chuẩn bị sẵn cũng chẳng lọt nổi vào đầu Diệp Tri Tùng.
Ngược lại, thứ duy nhất lọt vào là chiếc lưỡi nóng bỏng, mạnh mẽ xông vào khoang miệng cậu, cướp đoạt đầy thô bạo.
Lục Phóng nghĩ, thôi lý luận thì bỏ qua cũng được, nhưng không thể ngay lúc này lại rót thêm cái gì khác vào…
Hắn tuy cũng có chút không kiềm chế, nhưng vẫn chưa đến mức trở thành cầm thú hoàn toàn.
Vả lại, đâu phải chỉ có một cách để “rót” vào.
Hắn nói với cậu:
“Chuyện này, thật ra không có gì kỳ quái.”
Diệp Tri Tùng bị hôn đến choáng váng, thiếu oxy nghiêm trọng, mơ hồ nghĩ:
Không kỳ quái chỗ nào chứ?
Khi được buông ra, cậu há miệng hít thở dồn dập, rồi chợt nghĩ ra…
Chuyện mình đang nói nghiêm túc như vậy mà Lục Phóng vẫn muốn ôm ấp thân mật… vậy người kỳ quái ở đây chẳng phải là hắn sao?
Lục Phóng suy nghĩ kỹ lời mình, nhưng không nói ra ý niệm thỉnh thoảng lại xuất hiện trong đầu… vì hắn sợ dọa cậu.
Hơn nữa, ý nghĩ đó chỉ dành riêng cho một người: Diệp Tri Tùng.
Nhìn vệt đỏ ửng trên cổ mình, Diệp Tri Tùng nghi hoặc hỏi:
“Em… không đáng sợ sao?”
Lục Phóng khàn giọng giải thích cho cậu nghe về một loại “chứng thích bị xâm phạm dễ thương”, vừa nói vừa khẽ ấn vào hõm eo cậu, ngón tay không chịu yên, cọ nhẹ ở môi cậu đến ướt át.
Diệp Tri Tùng nghe mà thấy choáng, nhưng lại không cảm thấy mớ thuật ngữ chuyên ngành kia khô khan.
Dù chẳng nhớ nổi bao nhiêu, cậu vẫn hiểu ý đại khái: đây là một hiện tượng tâm lý mà rất nhiều người bình thường đều có, không cần lo lắng.
Cậu vừa nghĩ Lục Phóng đúng là đồ ngốc, chuyện này mà cũng không sợ, vừa cảm thấy mấy lời hắn nói nghe rất… có học thức.
Hắn nói nhiều quá, thôi thì cậu cũng tạm cho là hắn nói đúng.
Diệp Tri Tùng ngậm lấy ngón tay hắn, bỗng “ô” lên một tiếng.
“0 giờ!”
“?…”
“Anh nói em có thể đề yêu cầu, đúng không? Đây là phần thưởng anh cho em.”
“Ừ.”
“Anh còn nói, chỉ cần anh làm được, em nói gì anh cũng sẽ đồng ý, đúng chứ?”
“Đúng vậy.”
“Vậy bây giờ em muốn…”
Lục Phóng nhìn đồng hồ… vừa qua 0 giờ được một phút.
Diệp Tri Tùng áp sát lại, đôi mắt lấp lánh, đuôi mắt cong cong như thể vừa giải xong một bài toán siêu khó, đắc ý vô cùng:
“Ngày mai sáng sớm em bay, 9 giờ phải có mặt ở sân bay, còn 7 tiếng nữa mới tới giờ muộn nhất phải xuất phát…”
“Vậy sáu tiếng tới, anh có thể cùng em… ba lần được không? Anh làm được mà, đúng không… chồng?”
“…”
Lục Phóng im lặng hồi lâu, nhìn vào đôi mắt chờ mong của cậu, vẻ mặt kỳ lạ:
“Đây… là phần thưởng em muốn?”
Thực ra đây là kế hoạch Diệp Tri Tùng đã tính sẵn: tối nay chỉ cần hoàn thành một nhiệm vụ, anh nhất định sẽ phải đồng ý yêu cầu này.
Cậu gật đầu lia lịa, thời gian gấp lắm rồi, phải tích góp thật nhiều niềm vui cuối cùng trước khi về.
Lục Phóng lại chỉ thấy tim mình nhói lên, như bị đôi mắt trong trẻo không chút tạp niệm kia đ.â.m thẳng vào, vừa chua xót vừa đầy ắp.
Bạn nhỏ này… thật sự rất không nỡ rời xa hắn.
Hắn rút ngón tay ướt át về, thu lại những ý nghĩ mờ ám, ôm cậu vào lòng.
“Anh nhất định… sẽ tìm thời gian để đi cùng em.”
“?…”
Ủa, cái gì vậy?
Đây là đồng ý yêu cầu của mình sao?
Kệ đi, miễn là đồng ý là được.
“Ừ ừ, tốt quá.”
Diệp Tri Tùng ôm lấy cổ hắn, quyến luyến áp sát, chủ động hôn lên má.
Tối nay, cậu vừa có một “bài học lớn” riêng cho mình.