Chưa Cưới Hôn Phu, Tôi Lại Cưới Chú Của Hắn

Chương 37: Anh thích em



Diệp Tri Tùng không tìm được thứ ánh sáng mình muốn vẽ, nhưng lại không thấy quá sốt ruột hay bực bội.

 

Cậu cúi đầu tìm kiếm tư liệu sống trên điện thoại để lấy cảm hứng, rồi nghĩ, nếu mùa xuân năm nay Lục Phóng muốn dẫn cậu đi xem bầy dê con, thì sang đông năm sau, liệu còn có thể cùng hắn ra biển ngắm trận bão tuyết ấy không?

 

Cũng là… cùng Lục Phóng.

 

Diệp Tri Tùng viết tên “Lục Phóng” vào quyển sổ kế hoạch, nhưng một lát sau lại vẽ thêm một dấu chấm hỏi thật to phía sau tên ấy.

 

Nếu Lục Phóng có thời gian, thì mới đi được.

 

Mùa này, ở Mạn Thành hiếm khi có ánh nắng rực rỡ, hiện tượng Tyndall gần như cũng không xuất hiện. Cậu đã từng vẽ cảnh hoàng hôn trên biển, cũng từng vẽ bình minh, nhưng vẫn luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó.

 

Cậu nhớ tới những khối tuyết giống như hạt muối, không biết nếu ánh mặt trời chiếu xuống, thì mỗi bông tuyết sẽ khúc xạ ra thứ ánh sáng rực rỡ thế nào.

 

Trong đầu cậu lại hiện lên ký ức về những con đường ở thành phố D: dưới ánh đèn đường, mỗi bước chân giẫm xuống đều sáng lên như có một xe nước chanh đổ ra mặt đất, nổi lên một mảng hư ảo lung linh.

 

Trong tay cậu, cây bút than vô thức vẽ loạn trong cuốn ký họa, hết vòng tròn nhỏ này chồng lên vòng tròn nhỏ khác, tự hỏi ánh sáng ấy rốt cuộc phải tìm ở đâu.

 

“Cậu đang vẽ gì thế?”

 

Viên Bác, vẫn đội mũ len cũ kỹ và ôm theo ly coca, lại thò đầu sang nhìn, tiện thể liếc vào trang giấy:

 

“Cái này là… cái trò gì vậy? Vẽ tay à?”

 

Diệp Tri Tùng hoàn hồn, cúi đầu nhìn kỹ, hình như đúng là một bàn tay.

 

Nhưng bàn tay ấy lại bị bút than tô đen sì, hình dạng kỳ quái, hai ngón tay nào đó thì thon dài bất thường, khớp xương lại được tô bóng rất đậm; hai ngón khác thì hơi cong vào lòng bàn tay; còn ngón cái cùng phần giữa lòng bàn tay thì như bị bôi nhòe thành một mảng lớn, tựa như đang dính thứ gì hoặc đang ấn mạnh lên một vật gì đó.

 

“Tay thế gì kỳ cục vậy.” Viên Bác chỉ lẩm bẩm một câu rồi không để tâm lắm.

 

Diệp Tri Tùng nghiêng đầu, đổi góc nhìn.

 

Ngay sau đó ‘bộp’ cậu lập tức đóng sập cuốn ký họa lại.

 

“?”

 

Viên Bác đang cắn một miếng hamburger to thì hỏi: “Cậu sao thế?”

 

Diệp Tri Tùng hai tay ấn chặt lên bìa sổ, mím môi hít sâu một hơi, rồi lắc đầu.

 

Viên Bác vốn quen với sự kín đáo của cậu nên không gặng hỏi nữa, chỉ bảo:

 

“Không sao thì uống coca đi, tôi mua về rồi, bỏ thêm nửa ly đá cho cậu đấy.”

 

Diệp Tri Tùng liếc ly coca, vừa mới cắn ống hút thì sắc mặt đã trở nên khó hiểu hơn.

 

Cậu…

 

Cậu vừa rồi rốt cuộc đã vẽ cái gì trong sổ vậy!

 

Từng hình ảnh của tối hôm qua bất chợt ùa về, khiến hàm răng cậu siết chặt, cắn đến mức chiếc ống hút nhỏ cũng bị cắn méo mó, rối bời… giống hệt như xương quai xanh của Lục Phóng cũng từng bị cắn đến rối loạn như thế.

 

Ký ức càng lúc càng rõ, cậu không chỉ làm Coca phun đầy người Lục Phóng, mà khi cúi đầu nhìn tay hắn, còn làm bẩn cả quần hắn nữa.

 

… Thôi được.

 

Cậu lại bắt đầu nghĩ tới những chuyện kỳ quái rồi.

 

Mà nghĩ đi nghĩ lại, cậu lại thấy lạ, Lục Phóng chẳng phải là người rất ưa sạch sẽ sao?

 

Đúng lúc ấy, Viên Bác thò đầu lại gần, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu, hỏi:

 

“Bài tập vẽ tả thực của cậu xong chưa? Tuần sau phải nộp đấy.”

 

Năm nhóm tĩnh vật và một tranh chân dung. Diệp Tri Tùng lật sổ, tĩnh vật còn hai nhóm chưa xong, tranh nhân vật thì chưa bắt đầu.

 

“Vậy vẫn làm như trước nhé? Nhóm AA họ đang tìm người, tìm xong sẽ gọi cậu.”

 

Diệp Tri Tùng gật đầu. Cậu vốn chẳng mấy khi tham gia bàn bạc nhóm, mọi trao đổi đều để Viên Bác lo, Viên Bác chọn đề tài, còn cậu thì phụ trách vẽ phần bài tập.

 

Viên Bác lại liếc nhìn cậu:

 

“Nhưng mà nghe nói lần này họ định thuê mẫu khỏa thân, cậu có muốn nói trước với chồng cậu một tiếng không?”

 

Diệp Tri Tùng ngơ ngác:

 

“Nói cái gì?”

 

“Thì nói là thuê mẫu khỏa thân ấy,” Viên Bác cười híp mắt, “Chuyện như vậy, chẳng lẽ cậu không định bàn trước với anh ấy sao?”

 

Thấy Diệp Tri Tùng vẫn chưa hiểu, Viên Bác tiếp tục:

 

“Anh ấy cái tuổi đó, lại xuất thân gia thế như vậy… vị hôn phu trước của cậu bị làm ầm chuyện kia lên đến mức nào, vừa nhìn là biết gia giáo nghiêm khắc muốn chết, biết đâu còn có mấy cái quy củ phong kiến phải tuân theo. Lỡ nhà người ta không chấp nhận thì sao?”

 

“Không chấp nhận cái gì?”

 

“Thì… mẫu khỏa thân ấy! Trời ạ, cậu kết hôn rồi, mà còn chuyện này thì hơi khó hiểu đấy nha.”

 

Viên Bác cười đến mức lộ hết răng:

 

“Thôi, không sao đâu. Tin tôi đi, về nói với anh ấy một tiếng, tôi sẽ không hại cậu đâu.”

 

Vậy là, ngay trước cửa phòng vẽ, Viên Bác đi theo sau Diệp Tri Tùng ra ngoài, liền nghe thấy cậu ngoan ngoãn hỏi Lục Phóng:

 

“Viên Bác mời em cùng bọn họ thuê mẫu khỏa thân, anh có chấp nhận được không?”

 

Lục Phóng: “?”

 

Viên Bác: “???”

 

Ủa? Anh em?

 

Ánh mắt Lục Phóng nhìn sang Viên Bác trở nên sâu xa khó đoán.

 

Viên Bác “á” một tiếng, lập tức bước lên:

 

“Đại ca! Nghe em giải thích đã!”

 

Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt Lục Phóng nhìn sang, nếu như có thể hóa thành thực chất, Viên Bác chỉ cảm thấy như có một lưỡi d.a.o băng lạnh đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c mình.

 

“May cho cậu là hôm nay tôi ở đây, nếu không thì đã bị cậu hại c.h.ế.t rồi.”

 

Trước khi rời đi, Viên Bác còn hỏi Diệp Tri Tùng:

 

“Ngày thường cậu cũng nói chuyện phiếm với người khác như vậy à?”

 

Diệp Tri Tùng ngơ ngác gật đầu. Viên Bác định nói gì đó, nhưng nửa ngày vẫn thôi, chỉ vỗ nhẹ vai cậu.

 

“Vậy… chúc cậu may mắn nhé.”

 

Tuy không hiểu tại sao tự nhiên lại được chúc may mắn, nhưng Diệp Tri Tùng vẫn lễ phép mỉm cười đáp:

 

“Cảm ơn.”

 

Trên đường về nhà, Diệp Tri Tùng ghé qua siêu thị, Lục Phóng đi cùng. Hắn nhìn cậu đứng ở quầy rượu lựa chọn rất lâu, lấy vài chai thủy tinh, ôm lạch cạch vào ngực.

 

Lục Phóng tưởng rằng cậu lại thèm rượu, liếc qua độ cồn rồi nghĩ thầm, vừa hay nhớ được tửu lượng của cậu, để tránh lại như lần trước, mới vài ly cocktail đã say khướt.

 

Không ngờ, vừa về đến nhà, Diệp Tri Tùng lập tức chạy thẳng vào phòng vẽ. Cậu ra vào mấy lần, cuối cùng còn ôm cả một chiếc đèn chiếu sáng vào trong.

 

Lục Phóng gõ cửa, thấy cậu đang cầm một mảnh organza màu bạc trắng, quấn quanh cổ tay.

 

Làn sa bạc trong suốt nổi bật trên làn da trắng nõn ở cổ tay, dưới ánh sáng trắng lạnh từ đèn chiếu, khiến vùng da mịn màng ấy như óng ánh, gần như muốn tràn ra từng giọt sáng.

 

“Ra ăn cơm trước đã.”

 

“Ừm ừm,” Diệp Tri Tùng đáp, tay vẫn không dừng lại, “Xong ngay đây.”

 

Lục Phóng tiến lại gần xem cậu đang bận gì.

 

Những chai rượu được bày cao thấp đan xen trong một góc, có chai chạm nổi màu ngọc ngà, chai vodka hình khối vương miện thủy tinh, chai “tuyết cầu” với hạt thông bên trong… Tất cả đều được phủ lớp organza bạc. Sau khi điều chỉnh đèn chiếu, ánh sáng phản xạ từ từng góc cạnh tỏa ra khắp bốn phương, nhuộm cả góc phòng thành một mảng quang ảnh rực rỡ đủ sắc màu.

 

Diệp Tri Tùng chỉnh xong chi tiết cuối cùng, lùi lại vài bước ngắm nhìn, cuối cùng cũng hoàn tất. Trên gương mặt vốn nghiêm túc không chút biểu cảm của cậu mới nở ra một nụ cười nhẹ:

 

“Đi thôi.”

 

Lục Phóng bắt được sự thay đổi ấy, nhận ra rằng khi cậu không cười, luôn toát lên một vẻ lạnh lùng.

 

Khi khóe mắt không cong lên, nét mặt cậu mang theo chút xa cách thản nhiên, hàng mi dài rũ xuống, đôi mắt đen nhánh phủ bóng, như thể có một lớp sa mỏng ngăn cách cậu với thế giới, khiến cả dáng vẻ trở nên m.ô.n.g lung, khó chạm tới.

 

“Muốn vẽ mấy thứ này à?”

 

“Vâng.”

 

“Nhìn qua thì có vẻ khó đấy.”

 

Diệp Tri Tùng suy nghĩ một chút rồi nhận xét:

 

“Cũng tạm.”

 

Lục Phóng thì chẳng rành về mấy chuyện này, nhưng nếu là một sinh viên mỹ thuật mà thấy cảnh này, chắc chắn sẽ muốn hét lên điên cuồng.

 

Cái này mà gọi là “cũng tạm” sao? Rõ ràng là chế độ địa ngục siêu cấp, cấp độ khủng bố SSS rồi.

 

Nhìn góc cạnh của cái bình vuông, hoa văn phù điêu trên bình tròn, rồi cả cái bình hình cầu có độ nghiêng đặc biệt… Ba chiếc bình thủy tinh đặt cạnh nhau, yêu cầu vừa phải phân chia không gian sáng-tối, vừa dùng màu sắc thể hiện cảm xúc, lại còn phải vẽ chất lỏng đang chảy, thế mà lại còn phủ thêm một lớp sa lên?

 

Chưa hết, nguồn sáng lại đến từ hai hướng!

 

Trong bình tuyết cầu rượu gin còn có lá vàng thật bên trong, ở đáy lại được gắn thêm đèn chiếu sáng. Lắc bình, bông tuyết tung bay, lá vàng lấp lánh nghiêng xuống trong rượu, thậm chí còn có thể thấy cảnh Giáng Sinh nhỏ ẩn bên trong.

 

Quả thật đây không phải là đề bài tĩnh vật dành cho con người nữa rồi.

 

“Bức này em cần bao lâu để vẽ?”

 

“Ba ngày,” Diệp Tri Tùng vừa ăn đậu bắp vừa đáp.

 

Lục Phóng tính nhẩm: ba ngày sau chính là Tết Âm lịch, hai ngày đó Diệp Tri Tùng không có tiết học. Hắn liền hỏi:

 

“Vậy hai ngày đó có dự định gì không?”

 

Diệp Tri Tùng nói: “Không có tiết thì em ở phòng vẽ thôi.”

 

Lục Phóng cười khẽ, đáp “Được,” rồi bảo mình sẽ “tích góp” thêm ba ngày, đợi cậu vẽ xong bức này.

 

“?”

 

Diệp Tri Tùng không hiểu, tích góp cái gì?

 

Ngay sau đó, bắt gặp ánh mắt ẩn ý của Lục Phóng, cậu mới bừng tỉnh nhớ ra, hôm qua hình như mình đã đồng ý với hắn… hôm nay sẽ làm một chuyện khác.

 

Cậu nhỏ giọng nói:

 

“Thật ra… không cần tích góp đâu.”

 

“Hôm nay cũng được.”

 

Lục Phóng đặt đũa xuống, giọng điệu lạnh nhạt:

 

“Vẫn nên để dành.”

 

“Nếu không thì sợ ngày mai em không dậy nổi đi học.”

 

“…”

 

Diệp Tri Tùng đỏ cả tai, miếng đậu bắp trong miệng cũng nuốt không trôi.

 

Cậu chợt nhớ tới bàn tay trên bản ký họa của mình, lại cảm thấy phần eo có chút nóng.

 

“Không thể… chia ra từng lần được sao?”

 

Lục Phóng liếc nhìn cậu:

 

“Có lẽ có người làm thế, nhưng…”

 

“Anh vẫn thích gộp nhiều lần thành một hơn.”

 

Diệp Tri Tùng rùng mình, cái cảm giác cận kề “tử vong” hôm trước lại trào lên gáy, đến bụng cũng co rút đau đớn.

 

Được thôi… có lẽ Lục Phóng nói đúng, tích góp lại hình như còn kích thích hơn từng lần riêng rẽ.

 

Nhưng mà…

 

“Nhưng lần này khoảng cách giữa các lần cũng lâu quá…”

 

Cậu nhỏ giọng than phiền, Lục Phóng cười sâu hơn, nhướng mày hỏi:

 

“Thế ngoài chuyện này, còn muốn gì khác không?”

 

Diệp Tri Tùng không nghĩ ra, chỉ đưa ánh mắt mơ hồ như cầu cứu, mong chờ nhìn về phía hắn.

 

Lục Phóng thở dài, cười rồi vẫy tay:

 

“Lại đây.”

 

Cậu vòng sang bên cạnh hắn, vừa định ngồi xuống thì nghe câu:

 

“Ngồi trên đùi.”

 

“…”

 

Cậu giống như một con gấu bông nhỏ, chỉ là to hơn chút. Ngồi trước mặt hắn, chỉ cần hơi nghiêng người về phía trước là có thể chạm vào cơ bắp rắn chắc dưới lớp quần áo.

 

Lục Phóng cười trêu:

 

“Có phải chỉ nghĩ tới chỗ đó của anh, chỗ khác thì không nghĩ gì không?”

 

Diệp Tri Tùng suy nghĩ một lát rồi lắc đầu, có chút không chắc chắn:

 

“Hình như… cũng nghĩ tới chỗ khác.”

 

“Ví dụ?”

 

Ví dụ như đôi tay đẹp, cơ bụng săn chắc, và cách anh hôn môi rất giỏi…

 

Cậu đỏ bừng tai, chỉ vào từng chỗ mình nhớ nhung, xác nhận từng điểm. Ngay sau đó, bị hắn kéo lại, mười ngón tay đan xen, đôi môi nóng bỏng chiếm lấy khoang miệng, bàn tay lần theo những đường cong rắn chắc, hơi thở hòa quyện ấm áp.

 

“Những thứ này sao?”

 

Lục Phóng nhìn thẳng vào mắt cậu.

 

Diệp Tri Tùng không hiểu sao lại thấy lòng mở ra, ngoan ngoãn thừa nhận.

 

Lục Phóng tiếp tục dẫn dắt:

 

“Còn gì nữa?”

 

Diệp Tri Tùng lại chỉ vào một chỗ khác, ôm bụng, mặt đỏ bừng:

 

“Muốn… chạm vào chỗ này.”

 

“…”

 

Vòng vo một hồi, cuối cùng lại quay về điểm ban đầu.

 

Lục Phóng bất đắc dĩ xoa loạn tóc cậu:

 

“Đã bảo là trừ chỗ này ra rồi mà.”

 

Chỉ là nghĩ thôi, chỉ mới tưởng tượng thôi mà chưa đụng vào đã thấy nóng ran.

 

Diệp Tri Tùng lại nhỏ giọng làm nũng, nói: “Cho dù không làm… vậy có thể ôm nhau một chút được không?”

 

Lục Phóng bế cậu đặt xuống ghế sô-pha, ghé sát bên tai cậu, giọng vừa thơm vừa ngọt, đến lúc này mới dừng tay, khẽ nói:

 

“Không nhất thiết phải chỉ có một cách để giải quyết.”

 

Diệp Tri Tùng bặm môi, uất ức nói:

 

“Khoảng cách xa như vậy, sắp đi rồi mà còn không cho làm… quá đáng thật.”

 

“Gần đây anh sẽ ở lại đây.”

 

Lục Phóng giúp cậu chỉnh lại quần áo bị cọ xộc xệch, dịu giọng dỗ dành:

 

“Ít nhất là đến trước tháng Ba, sẽ không đi đâu.”

 

“?”

 

Ở lại cùng nhau đọc sách hả?

 

Diệp Tri Tùng tính toán ngày tháng, thấy cũng gần bằng thời gian nghỉ đông của mình, lúc này mới miễn cưỡng đồng ý:

 

“Vậy được rồi… nhưng anh phải nhớ ba ngày sau đấy.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lục Phóng bật cười.

 

Hắn nhìn Diệp Tri Tùng quay đầu chui vào phòng vẽ, lúc này mới vào phòng tắm, mở nước lạnh, bất đắc dĩ tự hỏi, rốt cuộc có cần nhẫn nhịn như vậy không.

 



 

Ba ngày sau buổi tối, ở thị trấn ven biển, Diệp Tri Tùng ngồi bên đống lửa trại, ngước nhìn một màn pháo hoa rực rỡ trên biển.

 

Trong khoảnh khắc, mặt biển đen thẫm bừng sáng; trên bãi cát, lửa trại rực hồng cùng pháo hoa trên không thi nhau cháy bỏng; trong cơn tuyết lớn bay lả tả, tiếng nổ và ngọn lửa bùng lên vừa mang tính phá hủy vừa rực rỡ mãnh liệt, khiến vùng biển riêng tư này trở nên ấm áp, sáng ngời và cuồng nhiệt.

 

Hôm nay là Tết Âm lịch của Trung Quốc, nhiều du học sinh nơi đất khách tụ họp lại, cùng nhau mừng ngày lễ truyền thống chỉ thuộc về đất nước mình.

 

Viên Bác và Phạm Hành ngồi sát cạnh nhau, cứ như gặp tri kỷ muộn màng, không hiểu sao lại có thể nhiều đề tài đến vậy để trò chuyện, vừa uống rượu vừa ca hát.

 

Mọi người lần lượt gọi điện cho cha mẹ, trong bầu không khí náo nhiệt của đêm tối, đối diện màn hình là từng khuôn mặt vẫn còn quấn chăn ấm, cùng nhau chúc Tết thật to.

 

Viên Bác ồn ào chúc Tết, Phạm Hành lại hò hét đòi lì xì.

 

Diệp Tri Tùng ngồi một bên mỉm cười.

 

Lục Phóng cúp máy, ngồi xuống bên cạnh cậu, nói khách sạn đã chuẩn bị sủi cảo, bảo cậu nếm thử.

 

“Trước đây Tết Âm lịch em thường làm gì?”

 

Diệp Tri Tùng vừa thổi vừa ăn sủi cảo, nói năng mơ hồ:

 

“Ở nhà thầy giáo, ăn món ‘sủi cảo kiểu Trung Quốc’ do thầy tự nghĩ ra.”

 

“?”

 

Khó khăn nuốt xong, Diệp Tri Tùng cười cong mắt, giải thích với Lục Phóng thế nào gọi là “sủi cảo kiểu Trung Quốc”:

 

“Ông ấy lấy mấy loại nhân kỳ lạ bọc vào vỏ bánh pizza, nặn thành hình bánh mì nhỏ, rồi đem nướng vàng.”

 

“Ngon không?”

 

Diệp Tri Tùng nghĩ một lát:

 

“Ít nhất Viên Bác bảo là rất khó ăn, còn nói đó là món khó nuốt nhất trên đời, không gì sánh được.”

 

Viên Bác lúc này uống hơi nhiều, lại đang nhiệt tình giới thiệu món “sủi cảo kiểu Trung Quốc” của thầy Grave cho Phạm Hành.

 

Phạm Hành mắt sáng rực:

 

“Thật hả? Khi nào cho tôi thử với!”

 

Viên Bác ngại ngùng:

 

“Anh em à… chuyện này thật sự khó mà thực hiện được.”

 

Phạm Hành vỗ ngực:

 

“Yên tâm đi, anh em hiểu mà! Một đôi giày bóng rổ bản giới hạn nhé!”

 

Viên Bác cười hắc hắc:

 

“Bao luôn!”

 

Phạm Hành mừng rỡ, liền điên cuồng gọi điện cho Thẩm Phong Nhiên, khoe rằng ngày mai sẽ được ăn món ngon nhất thế giới.

 

Bị đánh thức giữa đêm, Thẩm Phong Nhiên tức giận mắng:

 

“Cút cho ông! Đúng là ngu hết thuốc!”

 

Diệp Tri Tùng nhăn mũi, một người mắng chửi như nhà tiên tri, một kẻ lừa đảo lại được thưởng giày mới.

 

Cậu ngồi trên bậc thang, đong đưa chân, ngẩng đầu nhìn từng chùm pháo hoa nở rộ, khẽ hỏi Lục Phóng:

 

“Anh cảm thấy bọn họ là người tốt sao?”

 

Lục Phóng không trả lời ngay, mà hỏi ngược:

 

“Em nghĩ thế nào?”

 

“Em không rõ lắm,” Diệp Tri Tùng chống tay bên người, giọng trong trẻo vang lên giữa không trung, “Mẹ bảo không được làm kẻ lừa đảo, chửi người cũng không tốt… nhưng sau này khi em học được nói dối, học được nói tục, mẹ lại vui vẻ khen em đã trưởng thành.”

 

Lục Phóng nghiêng đầu:

 

“Vậy em có thể kể cho anh nghe, em đã lừa người thế nào không?”

 

Diệp Tri Tùng im lặng rất lâu:

 

“Em mắng bố em là đồ tồi… rồi ăn một cái tát.”

 

Lồng n.g.ự.c Lục Phóng khẽ thắt lại.

 

Ngay sau đó lại nghe cậu nói:

 

“Rồi em nói dối mẹ, bảo là không đau chút nào. Mẹ khóc… nhưng lại nói rất vui, bảo em trưởng thành rồi.”

 

Diệp Tri Tùng vẫn nhìn lửa trại, rồi nhìn những người trên bãi cát đang cầm pháo bông múa trong tay.

 

“Con người khó hiểu thật… Em không bao giờ rõ được, có phải biết nói dối mới được coi là ngoan không?”

 

Cậu ngồi đó rất lâu, không rõ đang nói với ai, giọng rất nhẹ, như là lời cảm thán.

 

Lục Phóng liếc qua ly rượu bên cạnh cậu vẫn còn nguyên, rồi nhìn vào ánh sáng pháo hoa phản chiếu trong mắt cậu, khẽ đáp cùng tiếng gió:

 

“Lòng người là thứ khó đoán nhất thế giới, không ai có thể hiểu hoàn toàn.”

 

“Cả anh cũng vậy sao?”

 

“Có lúc anh cũng thế.”

 

Diệp Tri Tùng quay sang, chạm vào ánh mắt trầm tĩnh của Lục Phóng.

 

Nhìn một lúc, cậu khẽ cười:

 

“Nhưng mà… chồng này, em cảm thấy anh biết rất nhiều thứ. Nếu ngay cả anh cũng không hiểu rõ… thì khi nào em mới hiểu được đây…”

 

Lục Phóng xoa đầu cậu, đưa ra câu trả lời mơ hồ:

 

“Con người vốn phức tạp. Em có thể thử quan sát cách họ đối xử với em, rồi dùng cảm nhận của mình để đánh giá tốt xấu, đừng vội đặt vào thước đo của người đời.”

 

Diệp Tri Tùng gật gù, hơi ngồi không vững.

 

Cậu nhìn chằm chằm vào nốt ruồi nhỏ nơi đuôi mắt Lục Phóng, không biết là đang suy nghĩ trong cơn choáng váng, hay chỉ đơn thuần ngẩn người sau men rượu.

 

Lục Phóng kéo cậu lại, để tựa vào mình.

 

Diệp Tri Tùng mềm mại dựa sát, cọ đầu vào cổ anh, khẽ hỏi:

 

“Vậy anh có thể dạy em không… Em không muốn bị gọi là quái vật nữa.”

 

Giọng nói khàn khàn, âm cuối cũng không hề nâng lên.

 

Lục Phóng thấy lòng mình chùng xuống, vươn tay nâng cằm Diệp Tri Tùng lên, quả nhiên thấy đôi mắt cậu ửng đỏ.

 

“Ai nói em là quái vật?”

 

“Nhiều người lắm…”

 

Đôi mắt Diệp Tri Tùng không còn tiêu cự, trong sự mờ mịt hiện lên vẻ bàng hoàng và hoảng loạn.

 

Cậu dường như đang nhìn Lục Phóng, nhưng lại như không thấy hắn.

 

Chỉ thốt lên khe khẽ: “Rất nhiều người… rất nhiều…”

 

“Em mới không phải quái vật.”

 

Diệp Tri Tùng nghi ngờ lắc đầu, cậu không phải sao?

 

Lục Phóng ôm cậu vào lòng vỗ về, “Vì sao họ nói em là quái vật?”

 

Diệp Tri Tùng suy nghĩ thật lâu. Có quá nhiều chuyện, cậu không biết nên bắt đầu từ đâu. Cuối cùng, cậu nắm lấy tay Lục Phóng, đặt lên n.g.ự.c mình, dùng một định nghĩa vật lý để trả lời: “Anh sờ đi, có sờ thấy tim đập không?”

 

Hô hấp của Lục Phóng ngừng lại, “Có.”

 

“Thế mà họ lại nói em không có tim…” Diệp Tri Tùng ngước lên nhìn hắn, “Họ nói em là động vật m.á.u lạnh, không có tình cảm, anh hiểu không?”

 

“Họ sai rồi,” Lục Phóng cảm nhận được nhịp đập yếu ớt nhưng đầy sức sống dưới lòng bàn tay, khẳng định nói: “Rõ ràng là em có mà.”

 

Diệp Tri Tùng cúi đầu buồn bã, phủ nhận: “Em không có đâu.”

 

“Khi mẹ em mất, em không khóc,”

 

“Khi ba đánh em, em không oán hận,”

 

“Khi Diệp Văn Bân chửi mắng em, em không cảm thấy phẫn nộ.”

 

“Đến cả Viên Bác cũng nói, lúc cái gì cá kia hủy hôn, em đáng lẽ phải tức giận, ngay cả cậu ấy cũng giận, thế mà em lại không…”

 

Diệp Tri Tùng mỉm cười dịu dàng, muốn giải thích rõ ràng chuyện này cho Lục Phóng.

 

Rồi cậu nói: “Chồng ơi, em không có yêu và hận,”

 

“Cũng giống như em không thích anh, nhưng lại luôn rất muốn l.à.m t.ì.n.h với anh vậy,”

 

“Điều này thật ra không đúng, phải không anh?”

 

Nụ cười của cậu gần như ngây thơ mà lại tàn nhẫn.

 

Trên bờ biển rực rỡ và lộng lẫy này.

 

Cậu lại nói ra những lời lạnh lẽo và vô tình nhất.

 

Một lưỡi d.a.o mỏng sắc nhọn đ.â.m vào n.g.ự.c Lục Phóng. Hắn nhìn Diệp Tri Tùng, chỉ cảm thấy lòng mình trống rỗng.

 

Lục Phóng im lặng thật lâu, rồi hỏi: “Em đã từng thích ai chưa?”

 

“Chưa.”

 

“Vậy sao em biết em không thích anh?”

 

Diệp Tri Tùng sững lại, rơi vào trầm tư, rồi lại ngẩng đầu: “Thích một người thì cảm giác thế nào?”

Hoa Hải Đường

 

“…Giống như vẽ tranh, như Florencia, như Coca, như một chú mèo nhỏ vậy.”

 

“Nhưng những cái đó đâu phải con người.”

 

Lục Phóng lại một lần nữa chìm vào im lặng. Hắn bỗng nhận ra, trong logic của Diệp Tri Tùng, quả thật không có ví dụ nào có thể trả lời cho cậu biết, thích một người rốt cuộc là cảm giác gì.

 

Được thôi. Không sao cả.

 

Lục Phóng nói: “Vậy anh sẽ làm cho em thích anh.”

 

“Là vì đó là trách nhiệm của một người chồng sao?”

 

“Không phải,”

 

Lục Phóng xoa gáy Diệp Tri Tùng, khẽ khàng nói: “Là vì anh thích em.”

 

Diệp Tri Tùng ngẩn ra, “Vì sao?”

 

Lục Phóng thở dài, “Thích một người không cần lý do.”

 

Diệp Tri Tùng không thể hiểu nổi câu trả lời này. Làm sao lại không cần lý do?

 

Mẹ nói cậu phải ngoan ngoãn vâng lời mới được, thầy cô nói cậu phải học giỏi, người lớn nói cậu phải lịch sự lễ phép. Chỉ có như vậy cậu mới không bị người khác ghét. Cậu đã trở thành "con nhà người ta" trong mắt nhiều người, là một học trò ưu tú.

 

Nhưng Lục Phóng lại nói không phải vì những điều đó.

 

Là vì Diệp Tri Tùng, vì chính bản thân hắn.

 

Diệp Tri Tùng càng không thể lý giải, “Vậy anh thích em, hay là thích Diệp Tri Tùng?”

 

Lục Phóng bật cười, nhưng không thấy cậu kỳ quặc, chỉ véo má cậu, “Không biết còn tưởng em học chuyên ngành triết học đấy.”

 

Thấy đôi mắt Diệp Tri Tùng đầy bàng hoàng, Lục Phóng lại cho cậu một câu trả lời chắc chắn:

 

“Anh thích em,”

 

“Lục Phóng cũng thích Diệp Tri Tùng.”

 

“Em hiểu chưa?”

 

“Ngay cả khi em không thích anh… anh cũng vẫn sẽ thích em sao?”

 

Lục Phóng nói sẽ, ngay cả khi chỉ có một chiếc lá nhỏ biết Tùng thích Lục Phóng nhỏ, hắn cũng vẫn sẽ thích cậu.

 

Mặt Diệp Tri Tùng đỏ bừng, cậu lắp bắp hỏi lại vì sao.

 

Lục Phóng đưa tay kéo người xuống, cúi người kề sát tai cậu trả lời, "Bởi vì thích em, cũng chính là một phần của 'thích anh'."

 

Pháo hoa không biết đã ngừng từ lúc nào. Lục Phóng chỉ vào cậu, hỏi tại sao cả khi chưa chạm vào nhau mà cậu lại cứ ngửa đầu mãi như thế.

 

“Anh ấy đã chào hỏi với em rất lâu rồi.”

 

“.”

 

Diệp Tri Tùng ấp úng không đáp, ngay cả cậu cũng không nhớ rõ mình đã ngẩng đầu từ khi nào, là lúc Lục Phóng ôm lấy cậu, hay lúc Lục Phóng nói thích cậu.

 

Hay là sớm hơn nữa.

 

Người hỏi "vì sao" đã thay đổi. Lục Phóng lại hỏi cậu, nếu chỉ đơn thuần vì thích làm tình, tại sao lại bằng lòng chịu đựng chờ đợi hắn?

 

Diệp Tri Tùng cũng không trả lời được. Lục Phóng ôm cậu về phòng, đặt cậu ngồi trên bục cửa, còn hỏi: Nếu anh không phải chồng em, bây giờ em có làm không?

 

...

 

Làm.

 

“Vậy thì vì sao?”

 

Diệp Tri Tùng không tài nào trả lời. Lục Phóng hỏi nhiều câu đến mức cậu phải dồn dập hít thở.

 

Hắn hỏi, nếu em kết hôn với người khác thì có đối xử như vậy không, nếu chồng em bây giờ đang ở ngoài cửa, em có đẩy anh ra không, nếu lúc đó Lục Thời Du không hủy hôn, thì bây giờ em có còn tình nguyện để anh đè xuống gọi tên không.

 

Đầu óc Diệp Tri Tùng quay cuồng, lý trí và đạo đức của cậu đang điên cuồng vật lộn.

 

Cậu ngậm nước mắt lắc đầu, nói làm vậy không đúng, vì đó là chú nhỏ của cậu.

 

“…”

 

Lục Phóng cắn răng, có chút hung dữ, vừa không chịu cho đi vừa không chịu rời đi, chỉ hỏi cậu, vậy em có đồng ý không.

 

Diệp Tri Tùng khóc lóc run rẩy, nói không được, làm vậy là không tốt. Nhưng cậu không trả lời, cũng không lùi lại. Cuối cùng, cậu đã vượt qua được những trăn trở đạo đức, đốt cháy cả đầu óc mới nghĩ ra để hỏi ngược lại hắn: "Vậy nếu lúc đó em thật sự muốn kết hôn với người khác thì anh sẽ làm gì?"

 

Lục Phóng nhướng mày, "Sẽ cướp em về."

 

“Vậy có phải anh đã thích em trước khi em đính hôn không?”

 

Lục Phóng bật cười nhẹ, thầm nghĩ, thấy chưa, một đứa bé thông minh đến thế.

 

Một thiên tài logic.

 

Diệp Tri Tùng cắn răng run rẩy, cho đến khi nghe Lục Phóng nói: "Đúng vậy."

 

Lý trí của cậu sắp bị mài mòn, chút đạo đức cuối cùng còn sót lại cũng sụp đổ hoàn toàn khi nghe Lục Phóng nói cứ yên tâm, hắn sẽ không để cậu kết hôn với người khác.

 

“Chỉ cần là thứ anh muốn, nhất định sẽ đoạt được, phải không?”

 

“Nhất định.”

 

Diệp Tri Tùng mềm nhũn, dán sát vào hắn, cắn răng nghiến vào xương quai xanh của hắn, mơ hồ nói: “Vậy anh cũng nhất định sẽ làm em thích anh…”

 

“Đúng không? Chú Lục…”

 

“…”

 

Cả người Diệp Tri Tùng đột nhiên trượt khỏi bục cửa, răng cũng không thể cắn nữa, kinh hãi kêu lên một tiếng.

 

Toàn bộ trọng lượng của cậu đè lên người Lục Phóng. Tiếng kêu thanh thúy ấy như đang nói rằng làm vậy không được, làm vậy không đúng, không được, không thể, nhỡ người khác phát hiện thì sao.

 

Lục Phóng bực mình đến mức toàn thân đau nhức. Câu hỏi vặn vẹo của cậu bỗng chốc biến thành tảng đá lớn tự đập vào đầu mình.

 

Hắn ép Diệp Tri Tùng đứng trước gương, thầm nghĩ sao lại học mấy thứ này nhanh thế. Hắn nâng cằm cậu lên thẩm vấn: Vậy bây giờ chúng ta đang làm gì?

 

Ngoại tình sao?

 

“…!”