Diệp Tri Tùng và Lục Phóng ngày hôm qua đã cùng nhau đi đến hai đáp án.
Thứ nhất là cả hai đều thích gương.
Thứ hai là cả hai đều thích nói/nghe "không cần".
Sự thân mật không thể nào giả vờ, ánh mắt lấp lánh nơi đáy mắt cũng không thể che giấu.
Khi đôi tay kia vò mái tóc mềm mại của cậu, khiến cậu ngẩng đầu đối diện với tấm gương, thứ co thắt lại không ngừng không chỉ là đồng tử, mà tim cũng đập dồn dập.
Càng không cần nói đến bàn tay đang dừng lại ở phần m.ô.n.g cong tròn, mới chỉ đánh có hai cái.
Lục Phóng bảo muốn dạy cậu học cách từ chối, nói không với những điều không thích.
Diệp Tri Tùng nếm thử một lần, nước mắt tuôn rơi. Nhưng lời thốt ra lại là: “Chú Lục không cần mà!”
“…”
Chậc.
Lục Phóng quả thật đã ngừng lại trong thoáng chốc. Hắn cố gắng bắt lấy ánh mắt né tránh của Diệp Tri Tùng.
Diệp Tri Tùng cúi đầu, dùng tay đẩy hắn, không biết là không có sức hay không muốn dùng sức. Cậu tuyệt vọng lắc đầu, nước mắt văng ra, rồi lại ghé lên cắn hắn một cách hung dữ.
Xương quai xanh lại rỉ máu.
Nhưng điều đó lại vô tình chứng minh điều ngược lại.
Gân xanh trên thái dương giật giật không ngừng, nhưng không chỉ có mỗi thái dương.
Lục Phóng trả đũa bằng một cú trả lời hung dữ.
Được rồi. Và không chỉ có mỗi cái hình dạng kia.
Có lẽ còn có cả biển cả nữa.
Hơn nữa còn có tiếng "chú Lục" to hơn nữa, cùng với lời "không cần" mà cậu vừa mới học được cách nói một cách dũng cảm.
Lục Phóng thậm chí còn không biết nên xoắn xuýt vào trọng điểm của từ "không thích", hay là vào hành vi hiện tại.
Nhưng lúc này, hắn đâu còn chút lý trí nào thừa thãi.
Hai chữ nhẹ như không lại đổi lấy một đòn tấn công nặng nề và mãnh liệt.
CPU đang xoay tròn tốc độ cao của Diệp Tri Tùng suýt chút nữa đã hỏng.
Nóng đến bỏng tay.
Đương nhiên, không chỉ bỏng tay.
Chú, Lục, Lục?
A!
Ba chữ này như đang tấn công toàn diện ngũ tạng lục phủ của Lục Phóng.
Hai chữ "không cần" đã thành công công kích tứ chi của hắn.
À không, là năm chi.
…Nghĩ đến có sáu chi.
Sao con người lại chỉ có bấy nhiêu thôi chứ.
Hắn chỉ đành dùng ngón tay bịt miệng cậu lại để nghe những lời nói mơ hồ.
Sau đó, hắn đưa lưỡi cậu ra ngoài, lòng bàn tay chống lên khóe môi cậu, cưỡng chế nói: “Liếm sạch.”
Diệp Tri Tùng không thể biến thành gấu bông nhỏ, cậu lại biến thành một chú cua nhỏ.
Lần này là loại bị trói chặt, không chỉ có những cái càng nhỏ.
Chú cua nhỏ sắp được cho vào nồi hấp sẽ không thể bò được, đặt trên mâm cũng không thể chạy thoát.
Những cái càng bị trói chặt, kéo theo cả những cái chân cua bé tí, chân cua treo trên nút thắt của sợi dây trói càng, siết chặt làm lộ ra phần thịt cua trắng ngần.
Nước ấm dần trở nên sôi, ban đầu có lẽ còn giãy giụa vài cái, nhưng khi chín rồi thì hoàn toàn không nhúc nhích được nữa.
Chờ khi được dọn lên bàn, người biết ăn cua sẽ không cần dụng cụ, hơn nữa món này còn chưa cần dùng thêm dụng cụ, phần thịt cua thơm ngon đã tràn ra khắp bàn.
Chân cua cuộn lại, nhéo một đoạn tinh tế, nhấc lên, rồi bẻ gập lại.
Chú cua nhỏ đầy nước bị tháo xương và cho vào bụng hoàn toàn, ăn đến không còn một mảnh, gần như chẳng còn lại gì.
Lục Phóng nói phải tiết kiệm, gom lại.
Diệp Tri Tùng nghĩ, thế này thì tiết kiệm nhiều quá rồi.
Nhưng chú cua nhỏ đã chín rồi thì còn nói được gì nữa.
Chỉ còn lại cái vỏ cua đỏ au, trống rỗng nằm trên mặt bàn, bất lực nhìn những cái chân cua bị tách rời trong gương run rẩy.
Diệp Tri Tùng khóc quá nhiều, có thể là vì bi ai cho chú cua nhỏ.
Cậu khóc đến mức gần như không thể phát ra tiếng.
Rồi lại nghe thấy tiếng túi ni lông, cậu tuyệt vọng đến bi phẫn mắng: “Sao anh còn muốn ăn nữa?”
Tuy nhiên, người đàn ông nào chỉ ăn cua mà no được chứ.
Lục Phóng khẽ cười vỗ về: “Con cuối cùng, thật đấy.”
Thế nhưng khi hắn vừa mới tháo dây trói chú cua nhỏ kia, kéo chân cua về phía mình, hắn cũng đã nói như vậy.
Em sẽ không bao giờ tin anh nữa.
Diệp Tri Tùng thầm nghĩ, Lục Phóng mới là quái vật lớn!
Trời gần sáng, có thể thức dậy và bắt đầu chúc mừng năm mới rồi.
Đôi mắt tròn xoe sưng đến gần như không thể mở ra được. Cậu ậm ừ đáp lại chúc mừng năm mới, chúc anh thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.
“Chúc Tết chú Lục nào!”
“…”
Lục Phóng sững sờ hai giây, lần này thì cười thật sự rất lâu.
Hắn nhét một phong bao lì xì siêu lớn vào lòng cậu, khẽ nói: “Đừng gọi như thế, gọi nữa là thật sự không muốn ngủ nữa đấy à?”
“.”
Diệp Tri Tùng phồng má, nín thở, một lúc lâu vẫn cảm thấy khó chịu. Khi Lục Phóng định bế cậu đi rửa mặt, cậu sốt ruột đến mức dùng đầu húc mạnh vào n.g.ự.c hắn.
Lục Phóng vừa đưa tay ra đã khựng lại, sau đó mới phản ứng, xoa xoa đỉnh đầu tròn trịa của cậu rồi hỏi:
Hoa Hải Đường
“Đây chẳng phải là đang giận sao?”
“?”
Diệp Tri Tùng thở hổn hển, mặt đỏ gay, đôi mắt hoe đỏ ngước lên.
Lục Phóng bóp miệng cậu thành hình chú cá nóc:
“Giận à? Giận thì để anh chọc em thêm lần nữa nhé.”
Diệp Tri Tùng mơ màng, cậu có đang giận thật sao? Nhưng mà… cậu giận Lục Phóng chuyện gì? Rõ ràng là… vẫn còn cái cảm giác kia, cái chữ to cộng thêm bốn dấu cộng.
Không lẽ là vì xấu hổ quá mà giận? Thế thì cũng không nên giận bừa chứ?
Lục Phóng lại khẽ cười:
“Không ôm nữa thì sao đây?”
“Hay là em ngồi vào lòng anh, để anh qua ôm? Em thấy thế nào?”
…!
Mặc kệ có giận hay không, trước cứ va đầu vào cái đã!
Diệp Tri Tùng làm gì còn sức nghĩ linh tinh, lúc này chỉ muốn lấy đầu húc thật mạnh vào người trước mặt, húc đến khi hắn không nói nổi mấy câu trêu chọc nữa.
Thật mệt.
Ai mà ăn nhiều “thịt cá” thế này chứ…
Cho dù là Tết cũng đâu có ăn ngon thế này được.
Ăn một trận đã no căng, lần sau còn ăn nổi nữa không?
Nhưng Lục Phóng vẫn đang cười cái gì đó!
Cậu còn chưa gặm xong một nửa đã mệt lả, thiếp đi khi còn chưa tắm rửa xong. Trước khi ý thức biến mất, Diệp Tri Tùng chỉ nhớ Lục Phóng hình như lại khen một câu:
“Giỏi thật, còn chịu được lâu.”
…
“Anh rốt cuộc khen ai thể lực tốt hả?”
Vừa ngủ một giấc không mộng, tỉnh dậy giọng khàn khàn, câu đầu tiên Diệp Tri Tùng nói chính là nhắc lại câu đó.
Lục Phóng bế cậu dậy, đưa ly nước đến bên môi, nghe vậy thì ngẩn ra:
“Hóa ra em giận kiểu này, ngủ một giấc còn có thể tiếp tục trách người ta à?”
Diệp Tri Tùng phủ nhận:
“Em không có giận.”
Khóe môi Lục Phóng lại cong lên:
“Giận cũng tốt mà. Giận cái gì? Nói ra, mắng ra, hoặc đánh ra đều được.”
Thật là yêu cầu kỳ lạ.
Diệp Tri Tùng trừng mắt nhìn hắn:
“Có gì tốt đâu? Ngay cả cảm xúc của mình cũng không khống chế nổi, thế thì không ổn.”
“Người khác thì anh mặc kệ, anh chỉ lo cho em thôi.”
Lục Phóng đặt ly nước sang một bên, vòng tay ôm nhẹ lấy cậu:
“Anh nhìn thấy em có cảm xúc, em phải biểu lộ ra, thì mới có thể giải tỏa được. Ở bên anh, em không cần phải kìm nén, cứ thử nói ra, được không?”
“Nói ra thì có ích sao?”
“Không thử sao biết?”
Như hôm đó leo lên vách núi đầy sỏi dưới ánh hoàng hôn vậy.
Không trèo lên, làm sao biết trên đó có gì?
Diệp Tri Tùng vốn hay liên tưởng, có người nói cậu suy nghĩ rất trừu tượng. Nhưng lần này cậu lại cảm thấy mình nghĩ rất đúng, giận dỗi và leo núi thật sự khá giống nhau.
“Anh… Anh lâu quá!”
Cậu vừa nói giọng đã khàn đặc, đau rát khiến càng thêm bực, càng nói mắt càng đỏ, trông còn có chút ấm ức.
Vừa nói, vừa uống nước, vừa thỉnh thoảng hít mũi lau nước mắt. Cậu trách: khen thì khen, sao lại bảo người ta “ướt”; gương thì rõ ràng cậu có thể lén nhìn, sao cứ công khai nhìn chằm chằm; biết rõ chỗ nhạy cảm mà vẫn cố tình hỏi; hỏi xong còn bắt cậu nhìn; xem rồi lại càng muốn sờ bụng cậu, sờ đến mức cậu thấy bụng mình sắp bị đ.â.m thủng.
Lục Phóng nghe mà cổ họng khô khốc, nuốt nước bọt.
Diệp Tri Tùng ngừng lại, ngửa đầu nhìn hắn, giận dữ chất vấn:
“Không phải anh định đút nước cho em sao? Sao anh lại uống?!”
…
Ừ, hóa ra lúc bạn nhỏ nổi cáu thì khí thế cũng lớn như vậy.
Lục Phóng đè khóe môi, xin lỗi: uống nhầm một ngụm nước của em rồi, giờ phải làm gì để em tha thứ đây?
Làm sao bây giờ?
Diệp Tri Tùng cũng không biết trả lời thế nào, bị hỏi đến bối rối. Cậu cảm giác hình như mình vẫn còn điều gì chưa trách xong, nhưng lại quên mất.
Lục Phóng thấy cậu im lặng, nhẹ giọng hỏi:
“Còn gì nữa không?”
Diệp Tri Tùng bực bội mà giọng vẫn rầu rĩ:
“Quên rồi.”
“Không sao, từ từ nghĩ.”
Cậu vò vạt áo, bỗng cảm thấy tim đập lạ lạ. Cái bực bội này khác hẳn trước đây, rõ ràng vẫn đè nặng trong lòng, nhưng lại khiến cậu… muốn cười.
Lạ thật.
Sao đang giận lại muốn cười?
“Em không muốn nghĩ nữa, em muốn ăn cơm.”
Lục Phóng dỗ cậu uống thêm nước, rồi bảo cơm sẽ lập tức tới.
Nhưng Diệp Tri Tùng lại thấy lạ hơn nữa, đã lâu lắm rồi, cậu mới lại cảm thấy đói và khát rõ rệt như vậy.
Thì ra là mấy hôm nay hắn quên ăn cơm, nhờ coca tiếp tế mà kéo dài mạng sống, trước đó đói đến mức vừa đứng lên liền ngã xỉu cũng chưa từng đói như bây giờ.
Trước kia cậu chỉ nghĩ rằng đói bụng nhiều nhất thì sẽ đau dạ dày.
Nhưng hiện tại lại giống như… sắp đói đến mức cả người rỗng tuếch.
Cậu nói:
“Lục Phóng, em… có hơi… muốn ăn đồ ăn ngon.”
“Muốn ăn gì?”
“Em không biết.” Diệp Tri Tùng lắc đầu, rồi bổ sung:
“Chỉ là… muốn ăn… ăn ngon.”
“Được, vậy anh gọi nhiều món một chút, cho em nếm thử hết.”
Diệp Tri Tùng gật đầu, chưa kịp nghĩ rõ nguyên nhân thì đã nghe Lục Phóng hỏi tiếp:
“Còn giận sao?”
A…
Hình như… không giận nữa.
Thậm chí không nhớ mình hết giận từ khi nào.
Trong thoáng chốc, đủ thứ cảm xúc hỗn loạn như ùa hết vào não.
Trái tim Diệp Tri Tùng loạn nhịp, như thể mặt nước vẩn đục bị khuấy động, xoáy lại thành một vòng tròn, giống như trục lăn của máy giặt bất ngờ bắt đầu quay.
Những thứ cặn bẩn đó không cần phải múc từng gáo ra, mà bị dòng nước xoáy cuốn đi, gió lạnh ùa qua, thổi tan mùi hôi khó chịu.
Nếu tìm được công tắc, chỉ cần ấn nhẹ, tất cả sẽ được cuốn trôi.
Lúc này, những điều cậu mong chờ bỗng nhiều thêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không chỉ mong chờ niềm vui, mà còn mong chờ cả lúc giận dữ, mong chờ khi phát hỏa, mong chờ bữa ăn sắp đến… và cả những điều bất ngờ chưa từng biết.
Cậu nói:
“Lục Phóng, hôm qua anh véo cổ em, là vì thấy ta đáng yêu sao?”
Lục Phóng nói: “Không. Anh đối xử với em khác với con mèo nhỏ.”
Diệp Tri Tùng nghiêm túc suy nghĩ về sự khác nhau giữa hai điều đó.
Sau đó nghe Lục Phóng nói:
“Anh là muốn để em càng… ngẩng cao đầu hơn.”
Hắn giơ tay, lòng bàn tay bao trọn chiếc cổ trắng mảnh mai, vuốt nhẹ qua chỗ mạch đập.
Rõ ràng cảm nhận được sự run khẽ dưới tay, yết hầu trượt lên xuống, ma sát vào lòng bàn tay.
“Xem ra, anh đoán đúng rồi.”
Lục Phóng không dùng sức, nhưng Diệp Tri Tùng lại bản năng nín thở, như muốn đem mạch m.á.u yếu ớt giao cho người kia.
Đôi tay ấy thật đẹp.
Cậu ngước mắt tìm nốt ruồi nhỏ nơi đuôi mắt đối phương, bỗng phát hiện… đôi mắt Lục Phóng cũng rất đẹp.
Mắt hình hẹp dài, ánh nhìn trong trẻo, mí gấp nhẹ, khác hẳn với mình.
Hàng lông mi thẳng, không cong, không xoăn, khi rũ xuống thì che mất nửa ánh sáng trong mắt, khiến ánh nhìn trở nên lạnh lùng, lãnh đạm, mang khí thế áp bức tự nhiên.
Đó là ánh mắt không cần lời nói, chỉ cần liếc qua đã mang theo uy lực.
Diệp Tri Tùng từng vẽ vô số người, vẽ vô số đôi mắt, bắt được thần thái rất giỏi, chỉ vài nét cũng có thể giống bảy tám phần.
Nhưng chưa từng vẽ đôi mắt nào như thế này.
Có thể vẽ hình, nhưng chưa chắc vẽ ra được thần vận.
Cậu đột nhiên rất muốn thử.
Chẳng trách lại có nhiều người nói sợ cậu đến vậy.
Đồ ăn được đưa tới, Lục Phóng giúp cậu thay áo ngủ, chuẩn bị bế ra bàn ăn.
Nhưng Diệp Tri Tùng vẫn nhìn chằm chằm đôi mắt kia, chờ đến khi ngồi xuống mới nói:
“Em không muốn vẽ cùng bọn họ.”
“Hả?”
“Em muốn vẽ anh.”
…
Lục Phóng im lặng một lúc. Luôn là người nói “được” rất nhanh, lần này lại không lập tức đáp.
Ánh mắt lãnh đạm khẽ đảo qua, Diệp Tri Tùng lại như bắt được một tia ấm áp bên trong.
Lục Phóng thực sự hơi bất ngờ, trầm giọng hỏi:
“Khoả thân à?”
“Khụ!” Diệp Tri Tùng suýt sặc, nghiêm túc nói:
“Tụi em là vẽ nhân vật đàng hoàng, không phải mấy thứ… sắc tình kia. Anh nghĩ cái gì thế?”
Lục Phóng nhướng mày, bất ngờ càng sâu:
“Các em vẽ mẫu nam không phải cũng khỏa sao? Sao mẫu nam là đứng đắn, còn anh thì không?”
…
Diệp Tri Tùng á khẩu, trong lòng chỉ muốn gọi Viên Bác tới giải thích lại cho Lục Phóng nghe.
Lục Phóng thấy hắn im lặng, ánh mắt càng thêm sâu, tay xoay xoay đũa rồi nặng nề đặt trước mặt Diệp Tri Tùng, phát ra một tiếng “cạch” trầm đục.
“Diệp Tri Tùng, tốt nhất em nên giải thích rõ cho anh nghe, mấy người các em vẽ mẫu nam khoả thân, rốt cuộc ‘đứng đắn’ đến mức nào.”
“…”
“Nói.”
“… Thật sự là rất đứng đắn, những thầy giáo tình nguyện làm người mẫu đều là vì nghệ thuật mà hiến thân, bọn em phải cảm ơn họ.”
“Ồ, vậy à.”
Lục Phóng cười như không cười: “Thế sao đến lượt anh ‘hiến thân vì nghệ thuật’ cho em thì lại có chuyện ‘tỉ lệ / nội dung’ hả? Ừm?”
“Không nói nữa à?”
Lục Phóng bóp cằm cậu, đôi mắt đỏ hồng kia tránh sang chỗ khác không dám nhìn, ngón tay hắn khẽ vuốt lên khoé môi, ép giọng trầm xuống hỏi: “Nếu anh thật sự hiến thân, em định cảm ơn anh thế nào? Lại cho anh một trăm bảng tiền boa à?”
“Nhỏ tuổi như thế mà đã biết mấy trò ‘xuống biển’ này rồi, anh đã không tính toán chuyện tiền boa hôm đó, em thật sự nghĩ là anh quên à?”
“Số tiền một trăm bảng hôm đó, rốt cuộc có ý gì?”
“Là… là tiền thưởng.”
“Thưởng cho cái gì?”
“Thưởng cho anh… rất có sức.”
“?”
Phổi Lục Phóng như muốn nổ tung, mấy chữ gần như nghiến răng mà thốt ra: “Thế thì anh phải cảm ơn em đã không coi anh là trai bao à?”
Diệp Tri Tùng bị dọa đến run lên, lỡ lời: “Không… không cần cảm ơn…”
“…”
“A! Diệp – Tri – Tùng.”
“Em… em đói…”
“……”
Lục Phóng hít sâu, đặt mạnh bát canh xuống bàn, như thể muốn đập thẳng vào đầu cậu, nhưng nước canh không tràn ra một giọt.
Hắn bực bội đến cực điểm, giọng hung dữ:
“Muốn ăn cái này không?”
“…”
Thật hung dữ.
Diệp Tri Tùng vừa gặm sườn vừa nghĩ, thì ra Lục Phóng hung dữ là thế này sao? Cũng chẳng đáng sợ lắm.
Sao lại có nhiều người sợ hắn như vậy nhỉ.
Thật kỳ lạ.
⸻
Lục Phóng cho cậu xem video bệnh viện thú cưng gửi đến: Tiểu Bạch Cầu lại béo thêm một vòng, ba con mèo con màu hồng cũng bắt đầu mọc lông, không còn trụi lủi như chuột nữa, nhắm mắt ngáp ngáp, quấn quanh bên con mèo mẹ đen sì, móng vuốt nhỏ khẽ cử động.
Diệp Tri Tùng xem rất nghiêm túc, tua đi tua lại mấy video ngắn, xem đến mê mẩn còn dùng ngón tay chạm vào màn hình, như thể đang chọc bụng Tiểu Bạch Cầu.
Không bao lâu, trên bụng cậu cũng xuất hiện một đôi tay, Lục Phóng ôm cậu lại gần, bóp bóp ít thịt mềm trên bụng.
“Gầy quá.” Lục Phóng nhận xét.
Diệp Tri Tùng mặc cho hắn bóp, rồi buông điện thoại xoay người, cũng đưa tay chọc bụng hắn.
Cảm giác khác biệt quá lớn. Cậu nhìn hắn, lại sờ sờ bụng mình, hơi buồn rầu: “Em cũng có thể mọc ra mấy thứ này không?”
“Muốn tập luyện?”
“Nếu có thể tập thành như anh, có phải sẽ… không dễ bị ‘chịu không nổi’ không?” Giọng Diệp Tri Tùng nhỏ xíu, cậu nhớ lại chuyện hôm trước còn chưa trách xong. So với hắn, cậu quá chậm, tích góp chẳng được gì, chưa đến nửa đường đã thấy như sắp chết, cuối cùng không còn cách nào, bị hắn chặn kín không cho ra, bắt phải đợi hắn cùng xong. Bằng không thì… thật sự chịu không nổi.
Cảm giác đó rất khó chịu, nước mắt cũng chỉ chực trào, quá nhiều nước như muốn nhấn chìm người.
Nhưng sau cơn khó chịu ấy… là khoái cảm lớn hơn nữa.
Lục Phóng nghe vậy bật cười, cứ tưởng cậu bắt đầu để ý sức khỏe, không ngờ cuối cùng vẫn chú ý đến… chuyện này.
Hắn kể cho cậu nghe đủ lợi ích của tập thể hình: giải phóng dopamine, xua tan buồn chán lo âu, ăn ngon hơn, ngủ ngon hơn, tăng tự tin, khỏe mạnh, nâng cao miễn dịch, chống lão hóa…
Diệp Tri Tùng nghe xong, bắt ngay từ khóa: “Vậy nên… anh mới trông trẻ như thế?”
“…”
Chuyện này vốn không nhắc thì thôi, nhắc đến là Lục Phóng lại thấy mình chẳng khác gì cầm thú.
Đặc biệt là nhớ đến gương mặt non nớt kia, ánh mắt mơ màng, bám vào bồn tắm kêu khẽ gọi hắn là “chú Lục”…
Hắn suýt không kìm được cái ý nghĩ xấu xa muốn phá vỡ sự tốt đẹp, dồn ép cậu đến mức run rẩy, để trong mắt cậu chỉ còn mình hắn.
Hắn không muốn làm cậu bị thương.
Nhưng không có nghĩa là hắn không muốn hoàn toàn khống chế cậu.
Diệp Tri Tùng ngoan ngoãn như vậy, với hắn mà nói, quả thực giống như một tác phẩm nghệ thuật đặt làm riêng, tinh xảo rỗng ruột, để hắn tùy ý nhào nặn thành dáng vẻ lộng lẫy nhất, khiến cậu tự tin rực rỡ…
Và cũng khiến cậu không chút giữ lại mà thần phục hắn hoàn toàn.
Chỉ thần phục mỗi mình hắn.
Chỉ là… điều này có hơi quá mức khi dễ người khác.
Bởi vì cậu nhóc ngoan ngoãn xinh đẹp ấy, thật sự chẳng hiểu gì cả.
Giọng nói trầm thấp của Diệp Tri Tùng truyền tới, như thể cậu đã hiểu ra sự khác nhau giữa cách Lục Phóng đối xử với mình và cách hắn đối xử với mèo con.
Cậu nắm lấy cổ áo Lục Phóng, khẽ lẩm bẩm:
“Anh không phải muốn làm tổn thương em… là anh muốn ‘xào’ c.h.ế.t em.”
Ngực Lục Phóng chợt siết lại không rõ nguyên do. Hắn lấy lại tinh thần, cúi mắt nhìn cái đầu tròn bên cổ mình, thấp giọng hỏi:
“Thích không?”
“… Thích… chắc vậy.”
Nhìn xem, ngay cả việc mình có thích hay không, cậu cũng không dám khẳng định.
Hắn có cả vạn cách để làm cho cậu sung sướng đến tận trời xanh. Một khi hắn đã xác định, thì nhất định sẽ khiến Diệp Tri Tùng phải thích hắn.
Dù cho đó chỉ là ảo giác.
Hắn có thể điều khiển nét mặt cậu, điều khiển nhận thức, thậm chí là ý thức của cậu.
Hắn thậm chí không cần dùng một tay đánh, rồi một tay đưa kẹo để thuần phục cậu. Chỉ cần lừa vài câu, cậu bé này sẽ ngoan ngoãn đi theo hắn.
Nhưng ánh mắt của Diệp Tri Tùng lại quá trong trẻo, trong đến mức có thể soi thấu tận đáy lòng hắn.
Cậu từng nói con người thật khó hiểu, và hỏi hắn rằng hắn có thể cũng không hiểu nổi lòng người hay sao.
Từ “không” của Lục Phóng nghẹn lại nơi cổ họng, ra tới miệng thì bẻ thành một đường cong khác.
Đúng là có khi hắn càng xem càng không hiểu, có lẽ ngay cả chính trái tim mình, hắn cũng chẳng hiểu.
Điện thoại hiện lên thông báo.
Tin tức về việc Lục Thời Cẩn bị nghi ngờ liên quan đến vụ xâm chiếm tài chính và bị khởi tố điều tra đã bị phơi bày vào đúng ngày đầu năm mới. Lục Đằng Hoa quỳ một đêm ở từ đường Lục thị, tận mắt nhìn Lục Thời Cẩn bị đưa đi.
Bên phía Lục lão gia tử không gọi đến một cuộc điện thoại nào. Ông thật sự tin rằng hắn chỉ cần hoàn thành xong hạng mục với chính phủ rồi sẽ giao quyền, tự mình tiếp nhận liên hôn với nhà họ Diệp, đến năm ngoái còn nhận mười roi mây để tỏ rõ quyết tâm, hoàn toàn khiến lão gia tử tin tưởng và thôi nghi ngờ.
Mọi việc đều vận hành theo đúng kế hoạch đã định.
Hắn không chỉ là bàn tay thúc đẩy bánh răng phía sau, mà còn là người sắp xếp từng bánh răng sẽ vận hành ra sao.
Vốn dĩ, cả Lục thị lẫn Diệp Tri Tùng, hắn đều đã định sẵn trong tay.
Nhưng lúc này, Diệp Tri Tùng lại cúi đầu hỏi hắn:
“Lục Phóng, dạy em cách đọc tin tức đi… em không muốn nghe ông ấy mắng em.”
Diệp Tri Tùng mở khóa điện thoại đưa hắn xem. Đó là tin nhắn thoại mà Diệp Uy Đức gửi tối qua nhưng cậu không nghe, sau đó là tin nhắn chữ, dạy bảo cậu phải học ngoan, phải biết lấy lòng người nhà họ Lục, phải đi chúc Tết các trưởng bối… và cách làm sao để lấy lòng hắn.
[Mày không phải phụ nữ, không thể sinh con, thì phải nghĩ cách khác mà học đi. Hầu hạ Lục Phóng cho tốt là quan trọng nhất, cần tao bảo dì Tiết nói lại với mày nhiều lần nữa sao?]
Sắc mặt Lục Phóng chưa bao giờ tối đến vậy.
Vào cái đêm vui chơi hôm qua, khi mọi người gọi điện cho cha mẹ chúc Tết, nũng nịu xin lì xì, hắn đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, thậm chí sắp xếp cả một màn pháo hoa trên biển chỉ để khiến cậu nhóc của hắn vui vẻ đón năm mới.
Vậy mà cậu lại nhận được sự sỉ nhục đến từ chính cha ruột mình.
Lục Phóng đè nén cơn phẫn nộ và bạo lực đang trào lên. Hắn hạ giọng, chậm rãi hỏi:
“Cảm giác thế nào?”
Diệp Tri Tùng lắc đầu.
Cậu không nghĩ ra cụ thể mình đã cảm thấy thế nào khi nhận được những lời đó, giống như là không cảm thấy gì, mà lại như có.
Lần đầu tiên, cậu không trả lời tin nhắn của cha. Cậu cầm rượu, ngồi một bên cùng mọi người cười nói.
Rất lâu sau, lâu đến mức Lục Phóng tưởng cậu sẽ không nói gì nữa, Diệp Tri Tùng mới mở miệng, giọng rất nhỏ:
“Có chút… ghê tởm.”
Nhìn thấy không?
Rõ ràng là đau lòng chứ. Nhưng vì đã chịu quá nhiều tổn thương, lại bị dồn nén quá lâu, nên chỉ có thể tự lừa mình là không có cảm xúc gì để sống dễ chịu hơn.
Dần dần, cậu thật sự tin rằng mình không còn cảm xúc nữa.
Tim Lục Phóng như bị ai bóp chặt.
Hắn kéo Diệp Tri Tùng lại gần, nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, gằn từng chữ:
“Diệp Tri Tùng, nghe kỹ cho anh,”
“Anh không cần em phải ngoan ngoãn,”
“Em không cần phải nghe lời, hiểu chuyện,”
“Càng không cần phí công lấy lòng bất kỳ ai trên đời này, kể cả toàn bộ nhà họ Lục. Em chỉ cần làm chính em,”
“Còn tất cả những lưỡi d.a.o muốn đ.â.m vào em, thì hãy chĩa hết ra ngoài. Rõ chưa?”
Diệp Tri Tùng không gật, cũng không lắc đầu, chỉ ngây ngẩn hỏi:
“Tất cả mọi người… cũng bao gồm anh sao?”
Lục Phóng im lặng một chớp mắt.
Ngực hắn phập phồng, hít sâu một hơi, dừng lại, rồi khẽ thở ra một câu:
“Bao gồm cả anh.”
⸻——————
P/s: Không có con cua nào cả :))