Chưa Cưới Hôn Phu, Tôi Lại Cưới Chú Của Hắn

Chương 44: Có dục có cầu



Lục Phóng ôm chặt cậu vào trong ngực.

Nhưng Diệp Tri Tùng lại không biết phải mắng cái gì, cũng chẳng biết phải làm sao để giận dỗi, hay phải thế nào mới gọi là phát cáu với người khác.

Một khi bị người nhìn thấy sự tủi thân ấy, thì tủi thân liền tan biến, không còn hình bóng.

Sống mũi cay cay, khóe mắt nóng nóng, nhưng trái tim lại chẳng thấy khó chịu.

Cậu khẽ nói, bảo Lục Phóng nhất định phải nhớ, sau này phải dẫn cậu đi, như vậy là được rồi.

Lục Phóng ôm người vào lòng, xoa nhẹ rồi lại xoa, thế nào cũng không thấy đủ.

Hắn hôn lên thái dương cậu, khóe mắt, lướt qua chóp mũi, rồi khẽ chạm lên đôi môi mềm ngoan ngoãn kia.

Làm sao bây giờ… ôm không đủ, chạm không đủ.

Đặt trong lòng bàn tay thì sợ đánh rơi, ngậm vào miệng lại sợ tan chảy mất.

Hắn không muốn chỉ dỗ cậu nghe lời.

Cậu hiểu chuyện đến mức một câu oán giận cũng không thốt ra nổi.

Cậu ngoan đến mức khiến người ta chỉ muốn mổ n.g.ự.c mình ra, đặt cậu ngay trên trái tim mà che chở, để cậu vĩnh viễn vui vẻ.

Cái vị cay đắng của nỗi đau ấy lan khắp người, đến nỗi Diệp Tri Tùng như ngửi thấy hương vị khổ của hạnh nhân.

Khác với mùi lá tùng trong tuyết, hương gỗ bao quanh bốn phía lại hòa tan vào vị khổ của nhân hạnh, thanh đạm mà đậm sâu.

Cậu như bị bao vây trong vòng tay ấm áp của một cây cổ thụ sống ngàn năm.

Chỉ cần ngón tay khẽ chạm một chút, cây tùng đã đứng lặng suốt vạn năm kia sẽ khẽ rung lên, làm tuyết trên lá rơi xuống, để cậu ngắm một trận sao băng trắng muốt.

Cậu nói với Lục Phóng:

“Anh dạy em đi. Dạy em nên mắng anh thế nào, làm sao để giận anh. Hoặc là làm sao để giận dỗi với anh, để anh không còn đau lòng như vậy.”

“Anh đang đau lòng vì em, đúng không?”

Diệp Tri Tùng khẽ cười, đầu ngón tay trắng mảnh chọc chọc vào lồng n.g.ự.c gầy, rồi ngẩng đầu:

“Em hình như… cảm nhận được rồi…”

Lục Phóng cúi đầu hôn cậu, hơi thở hòa vào nhau, mang theo chút vị cay đắng nhè nhẹ lan sang cả Diệp Tri Tùng.

Thật lạ… trái tim đang đập mạnh bỗng thấy đau nhói, như có một cây kim bạc thật mảnh chạm nhẹ vào, không đau, nhưng lại chua xót đến khó chịu.

Hạnh nhân đâu chỉ có vị đắng, sau vị đắng ấy còn mang theo vị ngọt.

Diệp Tri Tùng nếm thấy hương vị đắng ngọt phức tạp ấy, mùi thơm quá đỗi đậm đà khiến thần kinh cậu rối loạn.

“Em có thể mắng anh vì anh hư, vì anh không làm được những gì đã hứa với em. Em cũng có thể trách anh là nói không giữ lời, hay đưa ra bất kỳ yêu cầu quá đáng nào với anh, để anh phải nghĩ cách khiến em vui. Em có thể bắt anh bồi thường cho em, gấp mười, gấp trăm, gấp ngàn lần. Em có thể ngang ngược vô lý, có thể kiêu căng, có thể phát giận một cách đường hoàng. Em có thể nói em đau lòng, ra lệnh cho anh đừng đi, mà ở lại đây cùng em ngắm mặt trời nhỏ.”

Càng nghe, khóe mắt Diệp Tri Tùng càng cong lên, bất giác nở nụ cười lộ ra một hàng răng trắng nhỏ.

Cậu nghẹn hồi lâu, trong đầu quay một vòng thật lớn, cuối cùng mới nặn ra được ba chữ:

“Lục Phóng hư.”

“Ừm, còn gì nữa không?”

Diệp Tri Tùng không nói thêm được gì.

Ba chữ kia là cậu đã gắng nghĩ mãi mới ra, đến lúc nói ra còn mang theo tiếng cười.

Cậu thật sự đang tự hỏi… rốt cuộc chỗ nào là sai đây?

Kỳ thật Lục Phóng đã rất, rất tốt với cậu.

Cậu vòng tay ôm lấy cổ hắn, hận không thể biến mình thành một cái tay áo nhỏ, cuộn tròn lại chui vào trong lồng n.g.ự.c hắn.

Cậu thầm nghĩ, trước đây sao lại từng muốn biến Lục Phóng thành chiếc điện thoại bỏ vào túi cơ chứ?

Rõ ràng lúc này, cậu chỉ hận không thể thu mình nhỏ lại, nhỏ nữa, tốt nhất chỉ to bằng bàn tay, ngoan ngoãn ngồi vào túi áo trước n.g.ự.c hắn, để Lục Phóng đi đâu cũng mang theo cậu đến đó.

Nghĩ vậy, Diệp Tri Tùng không tự giác nói ra thành tiếng.

Không biết là vì được vuốt ve dễ chịu, hay vì lý do gì khác, cậu nhắm mắt, chôn mặt vào cổ ấm áp của hắn, vô thức khe khẽ lẩm bẩm, đầu nghiêng nghiêng dựa sát vào thân hắn.

Cậu nói:

“Lục Phóng, anh dẫn em đi cùng nhé.”

Lục Phóng đã mất công nửa ngày để dạy cậu cách phát giận, cuối cùng lại thành ra dạy cậu dính lấy hắn làm nũng.

Nhưng dù là làm nũng thì cũng tốt, chỉ cần cậu có thể mọc ra thêm một ít gai nhọn, mềm mại nhưng biết bảo vệ bản thân.

Hắn không sợ bị gai làm xước.

Hắn chỉ sợ, nếu cậu không có những gai ấy, sẽ bị người khác bắt nạt ở những nơi hắn không nhìn thấy.

Lục Phóng nói, lần này trở về hắn sẽ rất bận, không có nhiều thời gian ở bên cậu, nhưng hắn sẽ nhanh chóng xử lý mọi chuyện ổn thỏa, để cậu khỏi phải lo lắng.

Diệp Tri Tùng nhìn Lục Phóng một lần nữa thu dọn hành lý, đôi tay đẹp đẽ của hắn gấp quần áo cậu ngay ngắn từng món một, xếp thành hàng vào vali.

Lúc này cậu mới nhận ra… không biết từ khi nào, đồ đạc của cậu lại nhiều đến thế.

Rõ ràng trước đây… chỉ cần một chiếc vali xách tay là đủ mang theo tất cả những thứ cậu cần.

Bên kia là vài bộ quần áo của Lục Phóng, không nhiều, còn để trống hẳn một khoảng lớn, nơi đó ngồi ngay ngắn là con gấu nhỏ ở đầu giường cậu.

Diệp Tri Tùng trừng mắt nhìn con gấu nhỏ hồi lâu, rồi ngẩng đầu mờ mịt hỏi:

“Nó cũng muốn mang theo sao?”

Lục Phóng khẽ cười:

“Sợ em ngủ không ngon. Nếu hôm nào anh về muộn, em ôm nó ngủ.”

Có lẽ ngay cả Diệp Tri Tùng cũng không nhận ra, thói quen sống của cậu đã bị âm thầm thay đổi.

Có những thứ lặng lẽ xâm nhập vào cuộc sống cậu, đến khi nhận ra dấu vết của chúng, thì đã có quá nhiều chi tiết không thể buông bỏ.

Như con gấu nhỏ kia.

Trên nó có mùi của cả hai người.

Cậu thậm chí không nhớ nổi nó xuất hiện ở đầu giường mình từ khi nào, lần cuối cậu thấy nó trong ký ức, là khi cậu và hắn gọi video cho nhau.

Chiếc áo ngủ len dâu tây cũng được xếp vào vali. Lục Phóng nói, ngày thường cậu rất thích mặc cái này, sợ khi trở về đột nhiên không có lại thấy không quen, mà tìm không được cái mới để thay.

Diệp Tri Tùng gần như ngẩn người nhìn Lục Phóng thu dọn.

Mãi đến khi mọi thứ được sắp xếp gọn gàng, phong kín trong chiếc vali to, bên trong chứa đầy dấu vết thuộc về cuộc sống của riêng hai người họ.

“Chờ khi trở về… trước tiên đón Tiểu Bạch Cầu về nhé?”

Lục Phóng nắm tay cậu, khẽ hỏi cậu có muốn gọi cả Phạm Hành về không, để lúc rảnh thì bảo Thẩm Phong Nhiên đến chơi cùng, tránh cho cậu ở nhà một mình sẽ buồn chán.

“Không cần đâu…”

Diệp Tri Tùng nghĩ thầm.

Cậu vốn không cảm thấy mình thực sự cần ai bầu bạn. Trước đây, cậu thậm chí chẳng mấy khi cần đến điện thoại di động, một mình vẽ tranh rồi ngủ cũng rất tốt, có người khác ở bên cạnh ngược lại sẽ thấy không thoải mái.

“Được, vậy trước hết đón Tiểu Bạch Cầu về bầu bạn với em.”

Diệp Tri Tùng gật đầu, ngẫm nghĩ một lúc rồi lại ngẩng đầu hỏi:

“Vậy còn Đại Hắc Quỷ với mấy đứa kia?”

“Muốn đón về cùng nhau sao?”

“Ừm!”

“Được.”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khi Lục Phóng rời nhà, Diệp Tri Tùng vẫn đang ngủ.

Hơn mười tiếng đồng hồ bay quá mệt mỏi. Trên máy bay, cậu không ngủ được, người choáng váng khó chịu, dạ dày cũng không ổn. Khó khăn lắm mới chờ được máy bay hạ cánh, lúc này mới thấy buồn ngủ. Cậu mơ mơ màng màng được người bế vào phòng, cổ tay bị ai đó khẽ nhéo, trán được đặt một nụ hôn nhẹ, giọng thấp vang lên bên tai:

“Chờ anh trở lại.”



Bệnh viện.

Vừa thấy Lục Phóng, trên mặt Lục Xương Đông và Lục Đằng Hoa hiện rõ áp lực khó chịu lẫn phẫn nộ, hoàn toàn không che giấu. Sự bình tĩnh giả tạo trước đây giờ đã gần như biến mất.

Nguyên nhân cũng đơn giản, khi nhận được tin Lục lão gia tử đột ngột bệnh nặng, hai người họ vội vàng lao đến bệnh viện, nhưng lại bị một nhóm khác chặn ngoài phòng bệnh, ngay cả mặt phụ thân cũng chưa được nhìn.

Rõ ràng là đang ở bên cạnh canh giữ, nhưng động tác lại không nhanh bằng người ở tận nước ngoài.

Việc Lục Phóng làm lần này quả thật bá đạo, ra tay nhanh, chuẩn và tàn nhẫn, khiến Lục Xương Đông thầm chấn động, ánh mắt nhìn hắn càng thêm đề phòng.

Lục Đằng Hoa tiến lên muốn đòi lời giải thích, nói rằng Tập đoàn Lục thị gần đây vốn đã không yên ổn, bao nhiêu ánh mắt đang dòm ngó, chỉ cần có chút tin đồn gió thổi cỏ lay là truyền thông sẽ lập tức đưa tin. Các cổ đông cũng liên tục dò xét, giá cổ phiếu liên tục giảm, giờ phụ thân lại đột ngột bệnh nặng. Trong thời khắc mấu chốt này, Lục Phóng phong tỏa bệnh viện, khóa chặt toàn bộ tin tức, khiến nội bộ hoang mang. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, ai sẽ chịu trách nhiệm?

Lục Xương Đông vốn đã đau đầu vì chuyện của Lục Thời Tiêu, giờ lại bị người vốn vẫn đứng ngoài chuyện kế thừa đột nhiên chen vào, e rằng sẽ có biến cố lớn.

Bệnh của Lục lão gia tử đến nhanh và dữ dội, nhưng may mắn được chữa trị kịp thời. Dù bề ngoài có vẻ nguy kịch, giờ đã qua cơn trở ngại.

Từ lúc phát bệnh, chụp chiếu, đến khi hạ huyết áp ổn định, hơn mười tiếng bay cũng vừa đủ để Lục Phóng đến nơi thì ca phẫu thuật thành công, bệnh nhân đã tỉnh lại.

Lục Xương Đông và Lục Đằng Hoa vây quanh lão gia tử ân cần hỏi han, còn Lục Phóng đứng cách đó hai bước, bình tĩnh nhìn người trên giường bệnh.

Lục lão gia tử bắt gặp bóng dáng hắn, ánh mắt đục ngầu dừng lại nơi hắn đứng, muốn nói lại thôi suốt một hồi lâu.

Cuối cùng, ông nặng nề thở dài, quay ánh mắt đi, không nhìn hắn nữa, chỉ chậm rãi nói:

“Việc này… con làm không tệ.”

Lục Phóng không đáp, cũng không biểu lộ ý kiến gì.

Mãi đến khi nghe lão gia tử mở miệng lần nữa, Lục Xương Đông và Lục Đằng Hoa đều sững sờ, theo bản năng kinh hãi thốt ra:

“Ba?!”

“Nếu Lục Phóng đã trở về… thì việc của Tập đoàn Lục thị thời gian tới, tạm thời giao cho nó toàn quyền xử lý.”

Lục Phóng gật đầu, còn Lục Xương Đông và Lục Đằng Hoa thì lập tức liếc nhìn nhau.

Lục lão gia tử ngắm nghía hắn một lúc lâu, rồi chậm rãi nói:

“Người nhà họ Sở đã tìm ta nhiều lần.”

Lục Phóng ngẩng mắt, bình tĩnh đối diện với cặp mắt kia tràn đầy toan tính:

“Tôi đã kết hôn.”

Lục lão gia tử cũng bình thản nhìn lại.

Một già một trẻ, hai ánh mắt tương tự nhau, như thể xuyên qua một tầng thời gian, vào khoảnh khắc này giao nhau, giống như đang gặp lại chính mình ở một ngã rẽ lựa chọn.

Lục lão gia tử nói:

“Có thể ly.”

Một tiếng “A” khẽ bật ra.

Lục Xương Đông và Lục Đằng Hoa lập tức thấy tim như rơi xuống, trong lòng chao đảo.

Ngón tay Lục Phóng khẽ cuộn lại bên sườn quần, một lát sau siết chặt trong lòng bàn tay.

Hắn lại một lần nữa bị đẩy vào đầu sóng ngọn gió, giống hệt năm xưa khi mới bước chân vào Tập đoàn Lục thị, đối diện với ánh mắt phòng bị và nghi ngờ từ mọi phía, bị hổ sói bao vây.

Hắn dường như lúc nào cũng là kẻ cô độc, bị cô lập khỏi cả Tập đoàn Lục thị lẫn tình phụ tử, tình huynh đệ.

Lục lão gia tử cố ý đẩy hắn lên vị trí cao nhất, mà đó cũng là cách gác hắn sang một bên.

Hắn bị giam trong nhà tù quyền lực và dục vọng, ngồi ngay ngắn trên đài cao, bề ngoài sở hữu bao thứ người ta ao ước, nhưng lại chẳng hề có quyền tự quyết.

Buông tay khỏi liên hôn với nhà họ Sở, thật sự có nghĩa là chức vị kế thừa sẽ trao vào tay hắn sao?

Năm xưa nhà họ Chung đã biến mất hoàn toàn chỉ trong vài năm, chẳng phải cũng bắt đầu như vậy sao?

Lục lão gia tử khẽ cười, ánh mắt đục ngầu lại lóe lên hình bóng của ông khi còn trẻ như đang nói: Ta đã biết con muốn gì.

Người ta vẫn nói vô dục thì vô cầu. Nhưng một khi đã có thứ muốn, thì khi con gặp tình cảnh giống ta năm xưa…

Con sẽ chọn thế nào?

Chọn thứ nhất, nghĩa là mất hết. Bao nhiêu năm thu liễm mũi nhọn, che giấu dã tâm, rốt cuộc có thể bỏ sạch tất cả, để công sức chảy về biển Đông, tay trắng chẳng được gì?

Chọn thứ hai, chính là phản bội.

Năm đó ta cũng có nỗi khó xử riêng, nhưng ta vẫn lợi dụng tình cảm của mẹ con để làm điều đó.

Còn bây giờ, khi tòa cao ốc một lần nữa chao đảo, thân là con cháu nhà họ Lục, phương án tối ưu đã ở ngay trước mắt, con sẽ không làm giống ta năm đó sao?

Giờ khắc này, nụ cười của Lục lão gia tử vô cùng hòa ái, thân thiết đến mức xưa nay chưa từng có:

“Sở Minh Ngọc vẫn luôn ở nhà cũ chờ con.”

Lục Phóng chỉ lạnh lùng liếc ông một cái, đáp vỏn vẹn hai chữ:

“Không gặp.”

Lục lão gia tử khẽ cười, nói rằng đến tuổi này, còn có thể dạy cho hắn một đạo lý cuối cùng, đã là rất vui mừng…

“Rồi con sẽ hiểu thế nào là thân bất do kỷ.”

Trên đời này làm gì có nhiều phương án toàn vẹn như vậy.

Người này muốn, người kia cũng muốn, nhưng chẳng thể cái gì cũng được.



Diệp Tri Tùng ngủ không yên giấc.

Cậu mơ mơ màng màng thiếp đi, lại lơ mơ tỉnh dậy, rồi khi mở mắt lần nữa mới nhận ra mình đang mặc bộ đồ ngủ len họa tiết dâu tây. Trong lòng còn ôm con gấu nhỏ mà Lục Phóng để ở đầu giường cho cậu, cái bụng tròn vo của gấu bị cậu ép đến bẹp dí.

Trong phòng yên tĩnh đến mức lạ thường, chỉ có ánh đèn đầu giường tỏa ra thứ ánh sáng mỏng manh.

Cảm giác lạnh băng từ mép giường kéo cậu trở lại thực tại. Trong khoảnh khắc hoảng hốt, cậu nhận ra đã thật lâu rồi mình không còn thức dậy vào lúc mặt trời lặn mà chỉ có một mình.

Diệp Tri Tùng vừa tỉnh đã lại muốn lim dim ngủ, ngón tay vô thức vò nhẹ ống tay áo len dâu tây.

Cậu đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh hoàng hôn nhạt đang buông xuống. Trong khoảnh khắc lam chiều ngắn ngủi nhưng rực rỡ ấy, một cơn cô độc mãnh liệt bất ngờ ập tới, nhấn chìm toàn thân cậu vào một thứ ảo giác mờ mịt và bất lực.

Lâu lắm rồi, thật lâu rồi cậu không cảm nhận rõ rệt cảm giác “bên cạnh không có một ai” như lúc này.

Lục Phóng không ở đây.

Vai Diệp Tri Tùng hơi sụp xuống. Cậu đưa tay nắn lại bụng gấu bông đã bị ép bẹp, rồi lại dùng ngón tay chọc chọc vào cái bụng tròn vo ấy.

Giống như… hơi hụt hẫng.

Ánh hoàng hôn còn sót lại phủ lên bóng dáng nhỏ bé đang quỳ ngồi trên giường, phác ra một đường nét gầy gò mong manh.

Mặt trời lặn hẳn xuống đường chân trời, mang theo chút ấm áp cuối cùng trên người cậu.

Hoa Hải Đường

Bóng tối hoàn toàn nuốt trọn Diệp Tri Tùng.

Nếu cậu chưa từng được ai ở bên…

Thì vào giây phút này, khi nghe tiếng chuông cửa vang lên…

Cậu cũng sẽ không chạy chân trần xuống lầu, muốn mở cánh cửa kia, mang theo niềm chờ mong và vui mừng đến chính bản thân còn không nhận ra.

“Lục…!”

…Phóng.