Chưa Cưới Hôn Phu, Tôi Lại Cưới Chú Của Hắn

Chương 45: Có người để ý



Diệp Tri Tùng và năm cặp mắt tròn xoe sáng như sao đồng loạt nhìn nhau.

Tiểu Bạch Cầu là một quả cầu lông trắng mắt lam, Đại Hắc thì như một ngọn lửa quỷ đen với đôi mắt vàng rực. Ngoài ra còn ba bé mèo con khác: một con mắt xanh biếc, một con mắt màu thiên thanh, bé nhỏ nhất thì mặt nửa đen nửa trắng, lông dài, một mắt lam một mắt vàng, xinh đẹp nhưng cũng kỳ lạ, khí chất thì kiêu ngạo khó tả.

Bị đưa đến môi trường mới, mấy bé mèo con vẫn chưa quen.

Nhưng khi mèo còn chưa kịp phản ứng, Diệp Tri Tùng đã đứng ngây ra trước.

Những tiếng kêu “meo meo” vang lên quanh chân cậu, quấn quýt, vòng vèo tạo thành một bản hợp âm lập thể kỳ quặc.

Dì đang nấu ăn dở trong bếp, nghe tiếng động vội tắt bếp, cầm cái xẻng chạy ra như cứu hỏa.

“Ai da, tiểu thiếu gia của tôi… Cẩn thận kẻo bị cào.”

Dì nắm lấy gáy một con mèo, kéo nó từ ống quần ngủ của Diệp Tri Tùng xuống.

Bé mèo vừa được đưa cho cô bé giúp việc thì lập tức có một con khác trèo lên, Diệp Tri Tùng vẫn đứng im, hai chân dài chỉ như một cái cột nhà cho mèo leo.

Tiểu Bạch Cầu là nghịch nhất. Nó ôm chặt mắt cá chân gầy của cậu, lăn lộn cái bụng tròn trên chân cậu, vừa cọ vừa phát ra những tiếng “gào” khe khẽ.

Căn phòng vốn yên tĩnh bỗng chốc náo nhiệt hẳn. Cảm giác mất mát khi nãy đã tan biến như chưa từng tồn tại. Giờ đây Diệp Tri Tùng chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ ngợi, bị cả đám mèo con vây quanh, kêu đến nhức cả đầu.

Cậu bắt mèo, trêu mèo, đuổi mèo chạy khắp phòng, phía sau còn có người vừa cười vừa quay video.

Có lẽ Lục Phóng từng tưởng tượng ra vô số hình ảnh Diệp Tri Tùng nuôi mèo ở nhà. Nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ rằng ngày đầu tiên có mèo lại thành ra như thế này.

Cậu không dám túm, cũng chẳng dám bế, vì mèo mềm quá, sợ chỉ cần bóp mạnh một chút là chúng sẽ bẹp dí. Mặc dù bây giờ mấy con mèo đều tròn như bánh, mềm oặt như chẳng có lấy một khúc xương, nằm lăn qua lăn lại trên người cậu.

Diệp Tri Tùng ngồi xếp bằng trên thảm, lưng thẳng đuột, trông chẳng khác gì đang ngồi thiền.

Mấy con mèo chơi mệt, liền tìm cơ hội, chen chúc nằm ngủ: con thì gối đầu lên đầu gối cậu, con thì chen vào kẽ chân, con lại cuộn tròn bên mắt cá. Ngủ đến mức lăn ngửa phơi bụng, tạo thành một hình chữ X kỳ quặc.

Rồi… mèo về nhà là cứ nằm ngủ thế này, thì phải làm sao bây giờ?

Diệp Tri Tùng nhìn quanh, mặt hơi ỉu xìu, nhất thời không biết làm cách nào để không phá giấc ngủ của chúng, đành quay sang nhìn A di đang nấu cơm.

Thôi vậy. Dì cũng chỉ biết thở dài.

Mười phút sau, Diệp Tri Tùng vẫn ngồi im tại chỗ, trong lòng ôm một bát cơm trộn đầy ắp, bên cạnh là năm cái đầu tròn nhấp nhổm.

…Dì càng thêm bất lực.

Điện thoại không biết bị quăng vào góc nào, đến khi rung chuông cũng chẳng ai nghe.

Khi gương mặt Lục Phóng hiện lên trên màn hình điện thoại của A di, Diệp Tri Tùng mờ mịt ngẩng đầu, chạm ngay vào ánh mắt tràn đầy ý cười của hắn.

“Thế nào? Ổn chứ? Ở chung với mèo có vui không?”

“Gọi cho em bao nhiêu cuộc mà không nghe, hóa ra là đang họp với mèo à.”

“Giờ họp xong là đến tiệc liên hoan sao? Sếp Tùng Tùng có muốn phát biểu vài lời quan trọng không?”

Diệp Tri Tùng ôm bát cơm, ngồi xếp bằng ngay ngắn, năm cái đầu mèo tròn xoe nhảy nhót hướng về phía trước.

Một con trong số đó dựng thẳng đầu lên, tròn mắt nhìn Lục Phóng một lúc, giữa trán khẽ nhíu lại, gương mặt cũng bắt đầu biến đổi kỳ lạ.

Lục Phóng thu lại nụ cười, khẽ hỏi:

“Làm sao vậy?”

Chờ một lúc, Diệp Tri Tùng bỗng nhiên gọi hắn một tiếng lanh lảnh, giọng như vừa mang theo ý trách cứ, lại vừa có chút tức giận.

“Lục Phóng!”

“Ừ, anh đây.”

“Anh mau về cứu em… Em, em…”

Diệp Tri Tùng cau mày, lục lọi từ để nói: “Em bị chúng nó tập kích!”

Tập kích?

Lục Phóng sững lại một thoáng, nhìn thấy Diệp Tri Tùng phồng má, ôm chén cơm vào lòng để che chở, lúng túng chẳng biết phải làm gì với cả một đám mèo con. Biểu cảm của cậu còn sinh động hơn cả mấy con mèo đang kêu gào đòi ăn kia.

“Cục cưng… em nói lại lần nữa xem, em muốn anh làm gì?”

Cơm sắp bị mèo cướp mất, Diệp Tri Tùng né không thoát khỏi mấy con mèo đang bò lên người, nhưng ngẩng đầu lên lại thấy trên màn hình Lục Phóng vẫn còn rảnh để cười với mình.

Diệp Tri Tùng: ?

Diệp Tri Tùng: …

Diệp Tri Tùng: !

“Lục… Phóng!”

Cậu chẳng biết diễn tả cảm giác lúc này thế nào, chỉ là mỗi khi thấy Lục Phóng cười khẽ như vậy, n.g.ự.c cậu lại dâng lên thứ gì đó khiến cậu khó chịu.

“Em nói… anh, mau, về, ngay!!”

Triệu tập thành công.

Diệp Tri Tùng bị kéo vào lòng, còn chưa kịp nhận ra mình đã phát cáu thế nào, Lục Phóng đã về đến nhà.

Vừa bước vào cửa, hắn đã bị người túm tay áo tố cáo: nào là Tiểu Bạch Cầu chạy loạn, Đại Hắc Quỷ kêu inh ỏi, Tiểu Hắc số 1 rủ Tiểu Hắc số 2 l.i.ế.m tóc cậu, Tiểu Hắc số 3 thì vùi đầu vào bát cơm của cậu, không cho cậu ăn.

Đi theo cậu một vòng quanh nhà, Lục Phóng nghe cậu chỉ vào chậu cát mèo bảo Tiểu Bạch Cầu đang “khảo cổ” ở đó; đến chậu hoa thì nói Tiểu Hắc số 1 đang khai quật; vào phòng ngủ thì Đại Hắc Quỷ chiếm gối ôm của cậu và Tiểu Hùng; cuối cùng chỉ vào Tiểu Hắc số 3 mới tắm xong, chỉ khác giống loài, rồi bảo nó vừa ngâm mình trong chén canh của cậu!

Lúc đó tình hình thật sự khẩn cấp, vô cùng khẩn cấp.

Diệp Tri Tùng và dì giúp việc luống cuống vớt Tiểu Hắc số 3 ra khỏi chén canh, toàn thân nó ướt nhẹp, lơ lửng giữa không trung, còn lười nhác l.i.ế.m móng vuốt và nghịch cái thìa câu cá đồ chơi.

“Em không biết nuôi mèo… Em cũng không biết cho mèo ăn!”

Mới chưa đầy nửa ngày, bộ đồ ngủ in dâu tây của Diệp Tri Tùng đã bị mèo cào rách tả tơi, mấy quả dâu tây bung chỉ, lủng lẳng từng mảng trên người, trông rối tung rối mù.

“Em, em…”

“Em còn chưa kịp ăn cơm nữa là!”

Phanh…

Rầm…

“Meo?!”

Loảng xoảng loảng xoảng…

“…”

Một con mèo làm vỡ bình hoa pha lê.

Diệp Tri Tùng đang tố cáo thì khựng lại, giọng bỗng im bặt, ngạc nhiên nhìn ra cửa. Chỉ thấy một cái bóng “vèo” một cái phóng ra ngoài, thủ phạm nhanh chóng rời khỏi hiện trường, khó mà tưởng tượng nổi bên ngoài phòng đang hỗn loạn đến mức nào.

Lục Phóng im lặng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Diệp Tri Tùng ngừng lại một lúc, n.g.ự.c phập phồng, đôi mắt tròn xoe ngước lên nhìn hắn đầy tuyệt vọng. Một lúc lâu sau…

Cậu “Oa” một tiếng khóc òa ra.

Thật phiền.

Thật bất lực.

Từ khi mở mắt tới giờ, hết đợt cảm xúc mới mẻ chưa từng trải qua này đến đợt khác ập tới, cậu còn chưa kịp tiêu hóa xong cái trước thì cái sau đã tràn đến, rối bời đến mức muốn ngất xỉu.

“Em không muốn nuôi mèo đâu oa…”

Thật tuyệt vọng.

Thật sụp đổ.

Trong nhà sao lại có nhiều mèo con như vậy chứ!

Cậu thậm chí còn chưa được ôm con nào, chưa được chọc vào móng mèo mềm mềm hay cái bụng nhỏ xíu của chúng.

Mèo con thì sắp cưỡi lên đầu cậu mà bắt nạt.

Rối tung rối mù, Diệp Tri Tùng chân tay luống cuống.

Cậu ăn vạ trong lòng Lục Phóng, than phiền mình vừa đói vừa khát, đuổi mèo chạy khắp nhà mệt muốn xỉu. Muốn đi tắm cũng không yên, vì mèo cứ đi theo rình, lại sợ chúng rơi vào bồn tắm hoặc làm đổ thùng màu của cậu…

Mèo nhiều, nhà rộng, cậu đuổi không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng quậy phá, chẳng con nào cản được, còn khiến cậu thở hồng hộc, mệt lả người.

Lục Phóng xoa đầu cậu, yên lặng lắng nghe, khóe môi vẫn mang ý cười chưa chịu buông.

Chờ mọi thứ được thu xếp xong, cuối cùng Diệp Tri Tùng cũng được ngồi yên trước bàn ăn, cầm muỗng sứ ăn miếng cơm đầu tiên kể từ khi Lục Phóng về.

Hoa Hải Đường

Cậu ấm ức, từ lúc bước lên chuyến bay trở về nước, cậu đã nghĩ mình đủ hiểu chuyện, nhưng không ngờ… mọi chuyện lại thành ra thế này.

Nhưng cái loại ấm ức này, dù có nói rõ cũng không thể nói hết, vẫn luôn kẹt lại trong khe hở, đến khi vừa tỉnh ngủ thì cảm giác mất mát bị phóng đại, rồi bị đám mèo con quấy đến rối tung cả lên, tất cả dồn lại, cuối cùng bùng nổ ngay khoảnh khắc này.

Cảm xúc khó hiểu ấy chưa bao giờ là chuyện vô căn cứ. Sau khi bình tĩnh lại, Diệp Tri Tùng vẫn hơi nghi hoặc nhìn về phía Lục Phóng, thấy lạ là tại sao mình vừa phát cáu xong, Lục Phóng chẳng những không giận, mà ngược lại còn trông rất vui.

Có lẽ cậu vẫn chưa hiểu, điều khiến người ta cảm thấy dễ chịu không phải là việc được giận dữ, mà là vì có người để ý.

Lục Phóng cuối cùng cũng bị cậu chọc cười thành tiếng, rồi bắt lấy thủ phạm chính — Tiểu Bạch Cầu. Hắn giữ chặt móng mèo không cho chạy, để lộ cái bụng tròn vo cho Diệp Tri Tùng chọc.

Tiểu Bạch Cầu giãy giụa, kêu “meo” cầu cứu.

Diệp Tri Tùng khẽ chọc một cái, đầu ngón tay trắng trẻo mảnh mai bị bộ lông mềm mại bao bọc, cảm giác ấm áp ấy khiến cậu ngẩn người.

Cậu chọc thêm hai lần, rồi hơi do dự liếc Lục Phóng, sau lại quay đầu, nhìn chằm chằm cái bụng mèo thật lâu, như đang giằng co điều gì.

Đến khi Lục Phóng khẽ bật cười, dịu giọng bất đắc dĩ nói: “Có thể hít.”

Diệp Tri Tùng nuốt ừng một ngụm nước bọt, cuối cùng cũng chôn mặt vào cái bụng mèo.

Hô…

Hít được rồi!

Tiểu Bạch Cầu giơ cao móng đầu hàng, bị Lục Phóng giam trong ngực, tuyệt vọng thở dài.

Lục Phóng cúi mắt nhìn cái đầu nhỏ trước ngực, Diệp Tri Tùng vùi mặt vào, giữa hai người chỉ cách một lớp mèo mềm mại, mái tóc cậu cọ vào lông mèo.

“Mềm không?”

“Ừm!”

Đại Hắc Quỷ lượn lờ đi ngang qua, lạnh nhạt liếc hai người đang ngồi trên sofa, lặng lẽ đổi sang một góc khác để chải lông.

Thật là lũ nhân loại đáng sợ… nhưng ngàn vạn lần đừng để bị bắt.

Sau đó, Lục Phóng bắt hết tất cả mèo con lại đây, để Diệp Tri Tùng lần lượt hít từng cái bụng mềm mại thơm tho.

Đêm xuống, sau một ngày mệt mỏi, Diệp Tri Tùng nằm cuộn trên giường, đẩy cái đầu khác đang ở trước mặt mình ra.

Cậu đã hít hết bụng của tất cả mèo con, mà lúc này, lại bị một người khác “hít” trở về.

Lục Phóng hôn cậu thật lâu, nói rằng về sau cứ như thế này, cậu có giận cũng là điều hắn rất thích.

Diệp Tri Tùng ướt mắt, cổ bị hơi thở ấm nóng cọ đến ngứa ran, ngón tay run run chọc vào vai hắn: “Em không giận… Anh, anh đừng…”

“Đừng trêu… A!”



Khi Diệp Tri Tùng lần nữa tỉnh lại, Lục Phóng vẫn không ở bên cạnh.

Nắng trưa loang lổ chiếu vào, sưởi ấm vị trí bên cạnh cậu, yên tĩnh nằm đó là Tiểu Hùng.

Trên bụng Tiểu Hùng đặt một tờ giấy: chào buổi sáng cục cưng.

Diệp Tri Tùng đặt Tiểu Hùng lại đầu giường, gỡ tờ giấy xuống nhìn một lúc, rồi mới xuống giường.

Ra khỏi phòng ngủ, không còn cảnh hỗn loạn nào nữa. Trên bàn ăn là bữa sáng vẫn còn bốc khói, lũ mèo con cũng đã tìm được chỗ phơi nắng ấm, nằm ườn ra, lúc thì l.i.ế.m lông, lúc thì ngủ, cả không gian an tĩnh, yên hòa.

Tim cậu khẽ lệch nhịp.

Diệp Tri Tùng ôm điện thoại, xem từng tin nhắn thông báo Lục Phóng để lại, gõ chữ, nhập vào, cuối cùng gửi đi một biểu cảm.

[mèo_nhỏ_rời_giường.GIÌ]

Sau đó, cậu đi về phía phòng vẽ, chuẩn bị sẵn vải, bút và màu. Nét cọ đầu tiên trải xuống là một gam hồng nhạt trong trẻo.

Đó là sắc màu mà trước đây cậu chưa từng dùng bao giờ.

Cậu cúi đầu, nhìn vào lồng n.g.ự.c gầy gò của mình, trong lòng chất đầy những cảm xúc, dư vị nhấm nháp lại tất cả những gì đã xảy ra hôm qua.

Rồi khi nhận được tin nhắn Lục Phóng nói sẽ về nhà trước khi trời tối…

Cậu bất chợt bật cười khẽ.

Cậu chợt nhận ra, mình đã có thể nhớ rõ khuôn mặt của Lục Phóng.

Không chỉ là đường nét, cũng không chỉ là cảm giác mơ hồ.

Cậu có thể rành rẽ hồi tưởng lại độ cong nơi khóe mắt khi hắn cười, sống mũi cao thẳng, đường viền cằm sắc bén, và cả ánh mắt nhìn về phía cậu — thứ ánh nhìn chưa bao giờ thay đổi, luôn mang theo hơi ấm.

Cảm giác mất mát thoáng qua đã bị quét sạch hoàn toàn. Thì ra, chờ đợi một người cũng không hề cô độc như cậu vẫn nghĩ.

Mong ngóng và chờ đợi vốn không đáng sợ, ngược lại còn có thể mang đến nhiều niềm vui và bất ngờ hơn.

Cậu ngước nhìn cánh cửa phòng đang khép chặt, dường như đã thấy được dáng vẻ lúc hoàng hôn, có người sẽ đẩy nó ra.

Trong khoảnh khắc ấy, cậu lập tức có thật nhiều, thật nhiều điều muốn bày tỏ, và tất cả như dồn hết về cây bút trong tay, vội vã tuôn trào lên tấm toan rực rỡ trước mặt.