Bức tranh kia mới vẽ được một nửa, Lục Phóng đã đến nhà.
Hắn bước trên những tia hoàng hôn cuối cùng, trên vai vương đầy mảnh vụn tông màu ấm, vừa vặn bắt gặp người chưa ăn cơm mà lại định bụng rỗng uống coca.
Lần này bị bắt quả tang, Diệp Tri Tùng không rụt cổ, ngược lại thành thật dựa hẳn vào người hắn, nhân lúc Lục Phóng ở gần liền vội vàng uống thêm mấy ngụm, ừng ực ừng ực rót hết nửa lon. Lúc này cậu mới đem lon Coca hơi lạnh còn đọng nước trả lại.
Lục Phóng bật cười, hoàn toàn không có cách với cậu, đưa tay vỗ nhẹ vào m.ô.n.g người kia:
“Hôm nay tâm trạng sao lại tốt như vậy?”
“Có sao?”
Diệp Tri Tùng nghiêng đầu, có lẽ tâm trạng đúng là không tệ thật. Cậu muốn kéo Lục Phóng đi xem phòng vẽ của mình, cậu đang vẽ một khối pha lê màu hồng nhạt.
Lục Phóng tùy ý đi theo, nghe Diệp Tri Tùng kể hôm nay con mèo con lại quậy phá ra sao, may mà có dì giúp đỡ, nếu không cậu hoàn toàn không chăm nổi nó.
Lục Phóng vừa nghe vừa trả lời tin nhắn, trầm giọng ứng vài câu, rồi hỏi cậu:
“Có muốn mời thêm hai người nữa không?”
Nhưng đợi mãi vẫn không thấy trả lời. Khi hoàn hồn, hắn mới nhận ra bên cạnh đã không còn tiếng động.
Ngẩng đầu, hắn phát hiện Diệp Tri Tùng đang nghiêm túc nhìn chằm chằm mình.
“Làm sao vậy?”
Diệp Tri Tùng không nói gì, mà nghiêng người sát lại gần hơn một chút, đầu ngón tay trắng mảnh khẽ chạm vào trước mắt Lục Phóng, như thể phát hiện ra một điều gì mới mẻ.
Cậu nhìn kỹ một lúc, rồi nhăn mũi, đưa tay đặt lên hai vai hắn, gác đầu lên cổ, khẽ lẩm bẩm:
“Có phải anh rất mệt không?”
Cậu vốn cực kỳ nhạy cảm với màu sắc, đoàn màu xanh nhạt trước mắt kia không thể trốn khỏi mắt cậu. Huống chi, trong đáy mắt hắn đã nổi lên những sợi tơ m.á.u đỏ, dày đặc như lẩn dưới tóc mái từ thái dương.
Lục Phóng vốn luôn chỉn chu, những sợi tóc rối kia trông như vừa vào cửa đã bị người mạnh mẽ ấn xuống để ép phục tùng, bề ngoài lúc nào cũng gọn gàng.
Câu “Không có” của hắn mắc lại ở môi, một lúc lâu sau mới không nỡ lừa cậu, chỉ thấp giọng nói:
“Cũng ổn.”
Chỉ là bận việc liên tục đến giờ vẫn chưa ngủ mà thôi.
“Cũng ổn…”
Diệp Tri Tùng gật đầu, không rõ là thật sự tin hay chỉ vì quá dễ tin. Ngón tay cậu mơn man trên lưng vai hắn, hồi lâu mới nhẹ giọng nói:
“Nơi này có gió.”
“Gì cơ?”
Cậu ôm trong n.g.ự.c hắn, rồi lui lại một chút, hai tay đặt trên vai, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lục Phóng.
“Sau lưng anh có gió, em cảm giác được.”
Lục Phóng ngẩn ra một lúc, theo bản năng định quay lại xem có phải cửa sổ chưa đóng không.
Nhưng ánh mắt Diệp Tri Tùng sáng đến mức khiến hắn không thể cử động.
Hắn biết, cậu tuyệt đối không chỉ đang nói đến gió theo nghĩa vật lý.
“Anh chặn rất nhiều, chúng nó thổi không đến em.”
Diệp Tri Tùng khẽ nói:
“Chỉ khi em chạm tay vào, mới có thể cảm nhận được một chút, phải không?”
Lúc này, hai người ngồi đối diện nhau, Lục Phóng gần như dùng một tư thế tuyệt đối bảo vệ để ôm trọn cậu trong ngực. Thân hình gầy yếu chỉ lộ ra một đoạn cánh tay trắng nhỏ, từ bờ vai hắn thăm dò đến vị trí cổ của hắn.
“Có phải đã xảy ra chuyện không hay?”
Lục Phóng nín thở, im lặng một lúc, rồi lắc đầu, lại thấp giọng nói một câu:
“Cũng ổn.”
Diệp Tri Tùng gật đầu, một lát sau mới khẽ hỏi:
“Em có thể biết không?”
Thật ra trước đây, cậu cũng sẽ không hỏi.
Cậu rất hiếm khi quan tâm đến những chuyện này, mọi việc ngoài kia với cậu mà nói hoàn toàn không liên quan. Cậu không cảm nhận được, cũng chẳng để tâm, dù cho địa cầu có hủy diệt, cậu cũng chẳng thấy gì quan trọng.
Nhưng khi nhìn thấy trong đáy mắt kia mảng màu xanh nhạt, ngửi thấy trên người hắn mùi mệt mỏi bao trùm, cậu cảm nhận được những sợi dây như bị kéo căng, run rẩy rút lui.
Rõ ràng chạm vào là một mảnh lạnh lẽo.
Những xúc tu nhạy cảm lại bị cuốn vào rìa của năng lượng đó.
Lục Phóng khựng lại, rất lâu sau mới đưa tay ấn đầu cậu trở lại:
“Anh không muốn lừa em, cũng không muốn giấu em.”
Hắn xoa xoa mái đầu ấy, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng thở dài.
Bạn nhỏ mẫn cảm đến vậy, làm sao có thể không cảm nhận được. Trước khi thần kinh xúc giác chạm vào, trực giác thứ sáu đã cho cậu dự cảm mơ hồ, khiến hắn không biết làm thế nào để xua đi cảm giác bất an vô cớ đó.
Sau khi trầm mặc một lúc, Lục Phóng chỉ dùng vài câu nhẹ nhàng lướt qua, rồi dặn rằng sắp tới hắn có thể sẽ không có thời gian về, bảo cậu phải ăn ngủ đàng hoàng, chờ chuyện này qua đi, đến lúc đó sẽ bồi thường cho cậu.
“Trừ anh ra, trong thời gian này người khác có nói gì với em cũng đừng nghe, biết chưa?”
Diệp Tri Tùng ngoan ngoãn gật đầu. Cậu luôn nghe lời, nhưng chính vì sự nghe lời ấy lại khiến Lục Phóng không biết phải đặt cậu ở đâu để che chở cho tốt.
Hắn không phải không thể chắn gió cho cậu, hắn chỉ sợ, chỉ một chút mưa gió lọt qua vai mình cũng sẽ rơi xuống người Diệp Tri Tùng, biến thành cơn lốc cuốn người ấy đi mất.
Thậm chí hắn còn muốn dứt khoát nhốt cậu trong nhà, cắt đứt mọi liên hệ với thế giới bên ngoài, để cậu ngoan ngoãn chờ hắn trở về.
“Ba ngày.”
Lục Phóng nhẹ giọng nói:
“Cho anh thêm ba ngày nữa, anh sẽ xử lý xong mọi chuyện, rồi đưa em đi xem cá nhỏ, được không?”
“… Được.”
Lục Phóng không ở lại lâu. Hắn trở về bầu bạn, dỗ người ngủ, rồi lại rời đi trong bóng đêm.
Những người mặc áo đen hòa vào màn đêm xuất hiện lặng lẽ quanh nhà, đứng yên dưới tán cây, dõi mắt về căn phòng tối không bật đèn.
Nhà cũ.
Từ đường Lục thị.
Lục Phóng đứng ở đây một ngày một đêm. Tính toán thời gian, thời gian không sai biệt lắm.
Nghe nói Sở lão gia tử bị chọc tức đến mức quăng cả chén trà rồi phất tay bỏ đi. Sở Minh Ngọc tức giận, dựng thẳng sống lưng, trực tiếp từ phòng khách lao ra, dẫn người mắng một trận.
Đại tiểu thư vốn không dễ chọc, đã nhẫn nhịn, mềm mỏng bao dung từ lâu, lần này ngay cả mặt Lục Phóng cũng chưa nhìn.
Hiện tại gần như đã hoàn toàn xé toang lớp mặt nạ. Chuyện thiên kim Sở gia đại náo nhà cũ Lục thị nhanh chóng truyền ra ngoài, khiến một đám người hóng chuyện đều vươn cổ chờ tin.
Tới thời điểm này, Lục lão gia tử cũng hiểu rõ, người che giấu sâu nhất bên cạnh mình vẫn luôn là Lục Phóng.
Không biết hắn đã bày bố bao lâu, nhưng giờ có cơ hội ra tay, đến cả cháu ruột cũng không tha. Bước tiếp theo, e rằng sẽ nhắm thẳng vào Lục Xương Đông và Lục Đằng Hoa.
Nếu không có Sở gia chen ngang, có lẽ chỉ ba tháng nữa, không tốn sức đánh đã có thể đưa Lục thị vào tay.
Giờ ông ta ép liên hôn với Sở gia, Lục Phóng lại phản đòn, lấy toàn bộ Lục thị làm lợi thế, buộc ông đến mức ngay cả đường lui cũng không còn.
Lục lão gia tử không tin hắn có thể độc tâm đến mức này, nghĩ rằng hắn chỉ tàn nhẫn ngoài mặt, sẽ không bỏ mặc Lục thị.
Nhưng Lục Phóng chỉ lạnh nhạt liếc ông một cái:
“Vậy cha cứ chờ Lục thị c.h.ế.t trong tay cha đi.”
“Tạo nghiệt!”
Lục lão gia tử lùi một bước, hỏi hắn: chỉ giả ly hôn thôi cũng không được sao? Đợi mọi chuyện ổn định, hắn cũng không nhất thiết phải hoàn toàn ràng buộc với Sở gia, cho dù giao hết mọi việc cho Diệp Tri Tùng cũng được.
“Diệp gia chưa chắc sẽ không đồng ý, con hà tất phải tuyệt tình như vậy?”
Lục Phóng khẽ cười:
“Cho nên Chung gia năm đó đáng bị các người hút m.á.u đến tận cùng sao?”
Năm đó, Lục lão gia tử tính kế Chung gia, tính kế Chung Hinh Nhi, liên quan đến đứa bé trong bụng cô. Hiện tại Lục thị có được ngày hôm nay, công lao của Chung gia không thể phủ nhận.
Thế nhưng khi Chung Hinh Nhi chìm đắm trong ảo giác tình yêu, hết lòng gả đến đây, nuôi dưỡng và vun đắp cho Lục thị, thì có lẽ Lục phụ lúc đó đang cùng vợ trước đếm tiền.
Lục Phóng nói:
“Tôi vĩnh viễn sẽ không đưa ra lựa chọn giống cha.”
Lục lão gia tử tức đến thở hổn hển, chất vấn: chỉ cần hắn đồng ý liên hôn, thì toàn bộ Lục thị sẽ là của hắn.
Lục Phóng cười nhạt:
“Không vội. Tôi sẽ chờ, chờ đến ngày cha phải cầu xin tôi.”
“Con muốn hủy hoại toàn bộ Lục thị! Sở gia cũng sẽ không tha cho con! Con thật muốn làm đến mức cá c.h.ế.t lưới rách, lưỡng bại câu thương sao?!”
Cuộc tranh chấp của hai người kết thúc khi hệ thống giám hộ báo động.
Lục lão gia tử tức đến suýt phải vào ICU.
Bên kia.
Diệp Tri Tùng khép cổng viện, mờ mịt nhìn người đứng ngoài, Sở Tu Minh.
“Anh là…?”
Nụ cười của Sở Tu Minh cứng lại. Trong lòng hắn thầm nghĩ, em mình vừa làm loạn ở nhà cũ Lục gia, giờ đến lượt hắn đường hoàng chạy đến tận nhà mới của Lục Phóng để gây chuyện.
“Chúng ta từng gặp nhau trước đây, ở triển lãm tranh Paris,” hắn nói: “Còn nhớ không? Tôi là anh trai của Kỷ Cương.”
Diệp Tri Tùng gật đầu, ngừng một lát rồi lại lắc đầu:
“Tôi không có anh trai.”
“……”
Không sao, không sao. Sở Tu Minh vẫn cố giữ nụ cười, nói chuyện dăm ba câu không đầu không cuối với cậu. Rõ ràng hắn nhận ra Diệp Tri Tùng hình như không giỏi trong việc từ chối để kết thúc đề tài, nhưng mặc cho hắn cố gắng dẫn chuyện thế nào, cũng không thể mở ra được cánh cửa này. Diệp Tri Tùng không cho hắn vào nhà, cũng không ra ngoài với hắn, duy nhất có thể gọi là lễ phép chính là cậu không quay lưng bỏ đi, mà vẫn ngồi đó, nói mệt thì còn kéo một cái ghế nhỏ ra ngồi nghe.
“Thật sự không mời tôi vào nhà ngồi một lát sao?”
“Cái này… không tiện lắm…”
Diệp Tri Tùng khẽ nói: “Chồng của tôi không cho tôi tùy tiện mở cửa cho người khác.”
Sở Tu Minh khựng lại một chút, nhưng vẫn kiên trì truy hỏi:
“Tôi đâu phải người khác, tôi là anh của Kỷ Cương mà, sao có thể gọi là tùy tiện mở cửa chứ?”
Diệp Tri Tùng nghiêm túc nói:
“Chồng của tôi cũng không cho tôi gọi người khác là anh trai.”
Sở Tu Minh lại bị chặn họng lần nữa:
“Ha ha… chồng của em quản em nghiêm thật đấy? Nhưng bây giờ hắn không có ở đây, sao em vẫn nghe lời như vậy?”
Diệp Tri Tùng nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phía sau lưng Sở Tu Minh. Một người phụ nữ xa lạ đi giày cao gót hấp tấp chạy tới, chỉ vào mặt Diệp Tri Tùng hỏi Sở Tu Minh:
“Cậu ta chính là tiểu thiếu gia nhà họ Diệp đúng không?”
Sở Tu Minh vội vàng buông tay, trong lòng kêu khổ: Bà cô ơi, làm ơn nói nhỏ một chút, tôi khó khăn lắm mới lừa được cậu ấy ra cửa, dọa người ta chạy thì làm sao bây giờ?
Sở Minh Ngọc từ đầu nhìn xuống chân Diệp Tri Tùng, rồi lại từ chân nhìn lên đầu. Diệp Tri Tùng vẫn ngồi trên chiếc ghế nhỏ, ngửa đầu nhìn cô.
Một lát sau, Sở Minh Ngọc khoanh tay, hơi ngẩng cằm về phía cậu:
“Chúng ta nói chuyện.”
Diệp Tri Tùng nhìn cô một lúc, nhẹ giọng đáp:
“Không cần.”
Sở Tu Minh: “……”
Sở Minh Ngọc trợn to mắt, có chút không thể tin nổi:
“Không nói chuyện? Không phải chứ? Cậu còn không muốn nói chuyện với tôi? Cậu không biết tôi là ai sao?”
“Không biết.”
Ha!
Sở Minh Ngọc tức đến bật cười:
“Cậu là không đọc tin tức sao? Tôi! Tôi là Sở Minh Ngọc!”
Thấy rõ Diệp Tri Tùng thật sự trông như thể hoàn toàn không quen biết mình, Sở Minh Ngọc tức điên. Từ trước đến nay, chưa bao giờ cô tự giới thiệu thân phận xong mà lại bị người ta phớt lờ như vậy.
Cô hầm hầm nói:
“Chính là nghe đồn Lục Phóng muốn cùng cậu l…y h…ôn, rồi cùng Sở gia chúng tôi liên hôn, cùng Sở Minh Ngọc ta đây!”
Diệp Tri Tùng nghe xong, chỉ đáp:
“À.”
“… À?!”
Sở Minh Ngọc suýt nữa tức đến phát điên. Sở Tu Minh lập tức bước lên ngăn lại, rồi cười ha hả nhìn Diệp Tri Tùng:
“Em không biết chuyện này sao? Chồng của em không nói cho em à?”
Diệp Tri Tùng im lặng, không trả lời.
Sở Tu Minh vẫn cười:
“Oa, vậy là em nghe lời thật đấy. Chồng em cái gì cũng không nói với em, hắn đối xử với em như vậy là quá tệ rồi…”
Sở Minh Ngọc trừng mắt với Sở Tu Minh. Cô vốn khó chịu kiểu nói chuyện nhẹ giọng nhưng châm chọc của hắn, vừa ẻo lả vừa đáng ghét.
Sở Tu Minh mặc kệ, vẫn dịu dàng hỏi:
“Vậy bây giờ em đã biết rồi, có thể cho chúng tôi vào trong nói chuyện chứ?”
“Không cần.”
“… Em không muốn biết một chút về chuyện của chồng em sao? Hắn cái gì cũng không nói với em đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Diệp Tri Tùng ngẩng đầu nhìn ra phía sau hai người. Sở Tu Minh vẫn lải nhải, bảo rằng hắn biết rất nhiều bí mật của Lục Phóng, hỏi cậu có muốn nghe không, hắn đều có thể kể hết.
“Hoặc là em có muốn biết hắn hiện tại ở đâu không? Chúng tôi có thể dẫn em đi gặp hắn…”
“Không cần đi.”
Diệp Tri Tùng bỗng đứng bật dậy khỏi chiếc ghế con, “rầm” một tiếng mở cửa. Khuôn mặt vốn dĩ không có biểu cảm của cậu đột nhiên nở một nụ cười ôn hòa, ánh mắt cong cong…
Chính xác mà nói, là cười với ai đó đứng phía sau hai người này.
Lục Phóng sải bước đi tới, không thèm liếc hai người đứng trước cửa lấy một cái.
Diệp Tri Tùng chạy nhanh về phía hắn, câu “Tôi đã gặp được rồi” vang lên giữa gió. Một chiếc áo khoác được khoác lên vai cậu, bao bọc lấy cậu trong hơi ấm quen thuộc.
Sở Tu Minh đứng ngây ra tại chỗ, nụ cười trên mặt vẫn còn cứng đờ.
Hắn nghe Diệp Tri Tùng hỏi một câu kỳ lạ:
“Tôi đang đợi chồng về nhà, anh vẫn ở đây chờ cái gì?”
“…”
Ra là vậy. Thì ra nãy giờ ngồi ở cửa nói chuyện, cậu chỉ đang chờ chồng về nhà.
Bảo sao mấy lần trước hẹn cũng không thấy mặt, hôm nay khó khăn lắm mới dụ được ra đến cổng, hóa ra là vì Lục Phóng hôm nay trở về.
“Sở tiên sinh cũng thú vị thật, đứng ở cửa nhà người ta mà muốn nói bí mật với vợ người ta.”
Lục Phóng liếc Sở Tu Minh:
“Không biết tôi còn cái bí mật gì mà cần Sở tiên sinh tự mình đến nói với người yêu của tôi?”
“Hà hà, chỉ đùa thôi, Lục tiên sinh đừng tưởng thật.”
“Ý tốt lần trước của Sở tiên sinh tôi đã thay người yêu mình đáp lễ, mấy hôm trước chắc là đã nhận được rồi. Nhớ kiểm tra lại nhé.”
Sở Minh Ngọc mặt khó coi đến cực điểm, còn Sở Tu Minh vẫn tỏ vẻ không để tâm, thậm chí còn khen vài câu cho có.
Lục Phóng không để bọn họ bước vào nhà. Người gác cửa tiến lên bao vây, hắn gật đầu ra hiệu tiễn khách.
Thấy sắp bị đuổi, Sở Minh Ngọc vốn đã ở nhà cũ mấy ngày không gặp được hắn, giờ lại bùng nổ. Không quan tâm xung quanh có người nhìn, nàng hét về phía Diệp Tri Tùng:
“Cậu có biết rốt cuộc Anh ấy muốn cái gì không? Thứ anh ấy muốn chỉ có tôi mới cho anh ấy được! Cậu cái gì cũng không cho anh ấy được! Cậu dựa vào cái gì mà chẳng quan tâm gì hết, lại độc chiếm anh ấy, khiến anh ấy vì cậu mà mất hết tất cả?!”
Diệp Tri Tùng khựng bước. Sắc mặt Lục Phóng sa sầm, hắn nghiêng người, cánh tay ôm eo cậu càng thêm chặt, giọng trầm xuống:
“Sở tiểu thư, tôi đã nói rất rõ rồi, mong cô tự trọng.”
Sở Minh Ngọc vẫn không bỏ qua:
“Nếu thật sự vì tốt cho anh ấy, sao cậu không nghĩ cho anh ấy nhiều hơn? Anh ấy vì cậu mà cùng Lục gia xung đột đến mức này, sao cậu không thể vì anh ấy mà hy sinh một chút?!”
Lục Phóng nhíu mày, ra hiệu cho người xung quanh lập tức tiễn khách.
Sở Tu Minh vội bước lên chặn lại:
“Ở cửa nhà mà động tay động chân, Lục tiên sinh làm vậy cũng hơi khó coi đấy. Sở gia chúng tôi không phải loại muốn đến thì đến, muốn đi thì đi đâu.”
Lục Phóng lạnh lùng nhìn hắn, cánh tay vẫn ôm chặt eo Diệp Tri Tùng:
“Sở gia các người thì lại thích đứng trước cửa nhà người khác, trắng trợn mơ tưởng người đang ở trong lòng người ta, rồi còn sợ bị đuổi?”
Sắc mặt Sở Minh Ngọc đỏ bừng. May mà bị Sở Tu Minh giữ lại, nếu không có khi đã ầm ĩ đến mức bị đuổi thật.
Diệp Tri Tùng nghiêm túc nhìn hai người một cái, như đang quan sát điều gì đó, rồi cúi đầu suy nghĩ.
“Anh ta nói chuyện cũng quá khó nghe!” Sở Minh Ngọc tức tối.
Sở Tu Minh cười nhạt:
“Thế mà cũng gọi là khó nghe à? Hắn có nói sai đâu. Hai anh em chúng ta đúng là đang đứng trước cửa người ta mà mơ tưởng người trong lòng người ta còn gì. Hắn không mắng vào mặt ngươi, chỉ mắng ta thôi, ngươi giận cái gì?”
Sở Minh Ngọc tức nghẹn:
“Không biết xấu hổ thì thôi, không cần thẳng thắn đến mức này! Anh đúng là quá thẳng thắn!”
“Cũng được, cũng được.”
Một lúc lâu sau, Sở Minh Ngọc mới thốt ra được một câu:
“Đồ thần kinh! Em với anh vốn dĩ chẳng giống nhau!” Rồi vội vã bỏ đi.
⸻
Ngày hôm nay là ngày thứ ba kể từ khi Lục Phóng và Diệp Tri Tùng hẹn gặp. Trong ba ngày này, Lục thị xảy ra biến động lớn, Lục Phóng đã bàn giao quyền hành và trở về nhà.
Tập đoàn Lục thị chao đảo, Lục lão gia cố gắng chống đỡ để tạm thời ổn định, nhưng quả thực lực bất tòng tâm.
Ngoài Lục Phóng ra, không ai có thể vực dậy cơ nghiệp cả đời ông gây dựng.
Ông vừa ép Lục Phóng phải đưa ra lựa chọn, thì Lục Phóng đã đẩy ông đến bước đường này.
Nhưng ông vẫn không cam lòng.
Ông ta chỉ muốn một cuộc hôn nhân liên kết trên bề mặt, trói chặt hai “đại thụ” lại với nhau. Liên hôn với nhà họ Sở là trăm lợi không một hại, điểm bất lợi duy nhất có lẽ chỉ là phải ly hôn với Diệp Tri Tùng trước.
Dù chỉ là ly hôn giả thì cũng được.
Nhưng Lục Phóng không đồng ý.
Đến tận cuối cùng, ông ta vẫn nghĩ mình có thể đánh cược một phen, cược rằng Lục Phóng chỉ tàn nhẫn bề ngoài, rằng hắn sẽ không nỡ buông bỏ tất cả, cái gì cũng không cần mà rời đi.
Ông ta nghiến răng:
“Cùng lắm thì cái thân già này sẽ cùng nó cãi nhau đến chết! Ta không tin nó ngay cả những thứ mẹ nó để lại cũng không cần sao?!”
Ông ta dốc hết những mối quan hệ cuối cùng để xoay xở, cố gắng duy trì vẻ ngoài bình tĩnh, hy vọng chống đỡ tòa cao ốc đang nghiêng ngả…
Nhưng khi nhận được tin Lục Phóng đã lên máy bay, ông ta hoàn toàn sững sờ.
Hắn đã khiến Lục thị thành ra thế này… mà bản thân lại định đi nghỉ phép?
“Gọi nó về! Gọi nó về ngay!”
Lục lão gia tức giận đến phát điên:
“Lục thị không thể sụp đổ… Gọi nó về! Ta bây giờ sẽ ký giấy nhượng quyền!”
“GỌI NÓ VỀ CHO TA!!!”
Quản gia bất đắc dĩ lắc đầu:
“Lão gia, cậu ấy đã bay tới Santorini rồi.”
“…”
(Ông ta gần như chửi thề thành tiếng.)
⸻
Santorini.
Diệp Tri Tùng ngồi ở ban công, ngắm dãy nhà trắng trải dài, tay ôm quyển sổ ký họa, bút lia liên tục.
Lục Phóng từ trong phòng đi ra, trên tay bưng đĩa trái cây đã cắt sẵn. Cậu liền dịch người sang bên để hắn ngồi xuống, rồi nghiêng người tựa vào lòng hắn.
“Lâu rồi không nghe em gọi tên anh.”
Cậu cắn một miếng dâu tây, vị ngọt mọng nước nhuộm đỏ khóe môi. Nghe Lục Phóng thấp giọng trách, cậu mới ngẩng lên, nghiêng đầu:
“Gọi chồng không tốt sao?”
“… Gọi chồng thì tốt, nhưng chỉ gọi vậy thôi thì không được.”
Diệp Tri Tùng bật cười khẽ:
“Anh rõ ràng biết tại sao mà.”
“Ừ, anh biết.” Lục Phóng ôm cậu chặt hơn, giọng khẽ khàng: “Anh sai rồi, đừng giận nữa, được không?”
Cậu không đẩy hắn ra, để hắn ôm, để hắn vuốt ve, nhưng miệng thì vẫn không chịu gọi tên hắn. Thỉnh thoảng còn bắt chước giọng điệu của Sở Tu Minh, nói mấy câu kiểu: ‘chồng của tôi có bí mật đó nha’, ‘chồng tôi muốn gì vậy ta?’ Giọng nghiêm túc nhưng châm chọc, khiến Lục Phóng chỉ muốn bóp trán.
“Cho nên, ngay từ đầu anh vốn không định nói cho em biết,” Diệp Tri Tùng vừa ăn miếng dâu vừa nói, “Anh chỉ muốn nhốt em lại, để em chẳng biết gì cả, còn cho nhiều người theo dõi em, sợ lộ ra chút tin tức, đúng không?”
“… Đúng.”
“Vậy thì anh cũng chỉ là chồng, chứ không phải Lục Phóng.”
Lục Phóng thở dài, siết người trong lòng rồi cười: bất kể là “chồng” hay “Lục Phóng”, rõ ràng bọn họ vẫn làm mọi chuyện như trước đây, hỏi cậu có ngốc không khi giận dỗi kiểu đó, bởi ngay cả khi tức giận, cậu vẫn dùng cách khiến hắn được lợi.
Diệp Tri Tùng nhìn hắn, hỏi ngược:
“Nếu đã vậy, sao anh còn để ý đến một cách xưng hô?”
Sao có thể không để ý…
Lục Phóng khẽ đáp:
“Anh không chỉ là chồng đâu.”
Hoa Hải Đường
Hắn vẫn chưa tìm được nơi để đặt trái tim mà cậu mang đi.
Diệp Tri Tùng nhăn mũi, vẫn chưa hoàn toàn hiểu:
“Anh nói muốn em tin anh, đừng nghe bất kỳ ai khác, em làm được đấy. Nhưng tại sao ngay từ đầu anh không nói cho em nguyên nhân?
Là vì không muốn em biết anh đã từ bỏ điều gì, hay vì không muốn trao cho em quyền lựa chọn?”
“… Cả hai.” Lục Phóng ấn nhẹ lên đỉnh đầu cậu, im lặng một lúc rồi khẽ nói:
“Còn vì không muốn để em nhìn thấy anh ti tiện.
Việc anh sẵn sàng từ bỏ vì em là chuyện của riêng anh, em không nên bị trói buộc bởi điều đó. Nhưng anh không thể hoàn toàn giấu em được. Trong thâm tâm, anh vẫn nghĩ… nếu em phát hiện, liệu em có cảm động một chút không. Anh không muốn trao quyền lựa chọn cho em, anh sợ em sẽ vì một câu nói tốt đẹp từ anh rồi lại nghe theo bọn họ. Thế nên dứt khoát để em chẳng biết gì cả, để em không phải mang cảm giác áy náy hay trách nhiệm, không thấy ở bên anh là thiệt thòi. Nhưng trong lòng anh lại nghĩ… nếu như thế, có khi sẽ giữ em bên anh lâu hơn.
Thực ra mấy thứ kia, sớm hay muộn thì anh cũng sẽ lấy được, chỉ là khác nhau ở thời điểm và cách làm. Anh không muốn dùng mọi thủ đoạn để có được em… nhưng mỗi bước anh đi, vẫn là không từ thủ đoạn. Giống như bây giờ.”
Lục Phóng đặt tay lên cổ họng Diệp Tri Tùng, chỉ cần hơi siết là có thể nhìn thấy hàng mi dài của cậu run lên:
“Em đã không rời khỏi anh, đúng không? Anh khiến em quen có anh, khiến cách em hiểu về tình yêu được định hình, khiến em sau này gặp bất kỳ ai cũng sẽ so sánh với anh. Khi em nhận ra cả đời này ngoài anh ra, không còn ai dám vì em mà không giữ lại điều gì… đến lúc đó, em hoàn toàn thuộc về anh rồi.”
“Đây là tình yêu sao?”
Lục Phóng bật cười khẽ:
“Sao anh lại thấy… nó giống một hình phạt hơn.”
Diệp Tri Tùng gật đầu:
“Giống thật.”
Lục Phóng cúi mắt, giọng rất thấp:
“Diệp Tri Tùng, anh muốn… chỉ cần em cam tâm tình nguyện trao cho anh tất cả.”
“Giống như anh đang chờ người ta tự nguyện giao cả Lục thị cho anh?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng anh đi xa thế này, đã sắp xếp mọi thứ như vậy, không sợ xảy ra ngoài ý muốn sao?”
“Anh rất biết dùng người.” Lục Phóng nói chậm rãi, “Người anh chọn sẽ tuyệt đối trung thành.”
Ánh mắt hắn có sự áp chế và chắc chắn, ánh sáng tối mờ phản chiếu trên khuôn mặt hắn, một nửa trong nắng, một nửa trong bóng tối.
Diệp Tri Tùng khẽ gật:
“Em hiểu rồi.”
Lục Phóng buông cổ cậu ra, khẽ hỏi:
“Không sợ sao?”
Diệp Tri Tùng lại mỉm cười, trong mắt chẳng có chút sợ hãi nào, hàng mi cong che đi ánh mắt sáng long lanh xen chút hưng phấn:
“Nghe kích thích thật.”
Lục Phóng khẽ cười:
“Anh biết mà.”
Ngay cả câu đó cũng mang mục đích ẩn giấu, nhưng Diệp Tri Tùng không chỉ hiểu rõ mà còn chẳng trách, càng không cần tha thứ. Cậu chỉ nhìn hắn bằng đôi mắt trong suốt, như có thể nhìn thấu cả phần tối tăm nhất trong tâm hồn hắn.
“Bọn họ anh đã sắp xếp xong cả rồi, thế còn em?”
Diệp Tri Tùng nghiêng đầu, giả bộ ngây ngô hỏi:
“Kế tiếp anh định làm gì với em?”
“Trước hết là ăn sạch sẽ, rồi đưa em đi chơi, khống chế toàn bộ mọi thứ của em, để ngay cả sinh hoạt em cũng không thể tự lo, tất cả ký ức và cảm xúc liên quan đều chỉ gắn với anh.”
Lục Phóng khẽ xoa vành tai trắng mịn của cậu:
“Muốn thử không?”
Diệp Tri Tùng ngoan ngoãn cười, buông một câu mà có lẽ chỉ Lục Phóng mới hiểu:
“Cơn gió kia căn bản không chạm được vào em… Người khác đâu biết, thật ra anh mới là cơn bão còn đáng sợ hơn tất cả.”
Cái gọi là ti tiện, là đem tình yêu tới cực hạn, kể ra gần như không còn gì che giấu.
Chỉ cần vạch nhẹ một góc, là có thể lập tức cuốn người ta vào.
Cơn gió mạnh ấy tràn vào, dồn dập len lỏi vào tận bên trong con người.
Diệp Tri Tùng vui vẻ bám lấy hắn, trao trọn cả kỳ nghỉ này vào tay hắn, để từng chút cảm giác nhỏ nhất cũng được lấp đầy.
Có gì mà phải sợ?
Được yêu đến mức bị san phẳng cả bản thân một lần.
Ẩn mình ở góc nguy hiểm, nơi bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống, lại chính là điểm hấp dẫn c.h.ế.t người.
Một bên là người hỏi xin thứ mà có thể cả đời cũng không được.
Bên kia là người chủ động nhảy vào một nhà giam ngập tràn mê hoặc.
Cả hai đều bị bao bọc trong lớp vỏ gọi là tình yêu.