Chưa Cưới Hôn Phu, Tôi Lại Cưới Chú Của Hắn

Chương 60: Cuộc sống thường ngày (1)



“Chúc mừng tốt nghiệp!!!”

“Chúc mừng tốt nghiệp nhé, Tri Tùng~”

Hoa Hải Đường

“Chúc mừng tốt nghiệp, hoạ sĩ.”

Diệp Tri Tùng đội vòng nguyệt quế trên đầu, được bện từ những cành lá xanh thẫm, phía sau buộc ruy băng đỏ Bordeaux, bên tóc đen lấm tấm những đóa hồng trắng nở rộ, điểm xuyết thêm vài quả mọng đỏ au.

Buổi lễ tốt nghiệp ở đây vẫn còn giữ lễ cổ… Cậu đội nguyệt quế, bật champagne, dải ruy băng vàng tung bay như mưa, tựa tiên tử giáng trần, như cánh bướm lạc vào giữa hoa, sáng rực đến chói mắt.

Mọi người vỗ tay, reo hò, muốn cho tuổi trẻ của mình một cái kết trọn vẹn, muốn ôm hoa hồng để tỏ tình.

Nhưng chín mươi chín đóa hồng kia của cậu còn chưa kịp tặng đi, thì bầu trời xanh bỗng vang lên tiếng rền vang của động cơ.

Máy bay không người lái xuất hiện, bay ngang dưới tầng mây, giống như một đội quân sắp công chiếm thành Florence.

Chúng lướt qua bầu trời của học viện, rồi trút xuống “đạn dược” đã chuẩn bị sẵn: vô số cánh hoa hồng ào ào rơi xuống, phủ kín cả bầu trời thấp, biến thành một biển hoa rực rỡ.

“Lãng mạn quá đi mất…”

“Đây là tổng tài nhà nào chuẩn bị tỏ tình thế?”

“Trời ạ, viện mình sắp có một người được cưng chiều đến tận trời rồi sao?”

“Tiểu thuyết bước ra đời thực! Aaaa chúng ta chính là những dân mạng đang ‘nổ tung’ đó! Ai vậy trời, rốt cuộc ai mới là người may mắn thế này, cảm động quá đi thôi!”

Diệp Tri Tùng đẩy bó hồng trong tay, ngẩng đầu nhìn lên, sợ rằng Lục Phóng sẽ thật sự lái trực thăng đến, hạ xuống ngay trước mặt cậu, khoa trương quá mức… rồi thả một cái thang mềm, kéo cậu lên bay một vòng quanh bầu trời Florence.

Ý nghĩ đó khiến cậu không kìm được mà khẽ căng thẳng, bắt đầu tính toán nếu thật sự xảy ra, thì làm sao để bỏ chạy mà vẫn giữ được thể diện.

Bởi vì cậu tuyệt đối không thể mặt không biến sắc, tim không loạn nhịp, làm ra vẻ hạnh phúc xúc động rồi che miệng khóc nấc như trong phim ngôn tình. Nếu ngày hôm sau hình ảnh ấy bị cắt ra làm sticker, xuất hiện khắp nơi trên mạng xã hội thì đúng là… thôi, cậu không dám nghĩ nữa.

Không thể nào chứ.

Lục Phóng từ bao giờ đã có thể làm ra những trò khoa trương thế này?

Trước giờ cậu vẫn thấy hắn là kiểu người trầm ổn, thậm chí đôi khi còn văn nghệ hơn cả một sinh viên mỹ thuật như cậu. Thỉnh thoảng hắn còn đọc ra mấy câu thơ bóng bẩy mà cậu chẳng hiểu nổi, ví cậu là mặt trời, là ngôi sao, là trăng gió hoa tuyết… nói chung không giống người thường.

Nhưng cũng chẳng sao.

Vì bản thân cậu cũng đủ… trừu tượng rồi. Cứ thường xuyên khen hắn đến mức hắn phải giả vờ cười mà ngón tay lại gõ lên trán cậu cái cốc.

Hì hì.

May quá, Lục Phóng không lái trực thăng, cũng chẳng đu dây như Tarzan vung vẩy trong không trung.

Hắn chỉ cho cả học viện một cơn mưa hoa hồng, phủ đầy từng góc nhỏ, để vòng nguyệt quế trên đầu cậu cùng vương miện rực rỡ được đặt ngay ngắn trên mái tóc, rồi thật lặng lẽ nắm tay cậu bước ra cổng trường… khẽ khàng, dịu dàng vẽ một dấu chấm tròn thơm ngát cho tuổi trẻ của cậu.

Bên hồ nước, tiếng violin cất lên, như thể đang đứng trên sân khấu.

Sau pho tượng, chiếc piano cổ điển ngân vang, nghệ sĩ như say trong điệu nhạc.

Bầy bồ câu trắng tung cánh bay qua mái vòm nhà nguyện, ánh nắng xuyên qua kính màu thành những vệt sáng như đèn sân khấu.

Học viện tràn ngập không khí nghệ thuật trong tiếng hò reo.

Học sinh mỹ thuật đeo bảng vẽ, thu hết cảnh tượng kỳ ảo này vào mắt.

Học sinh âm nhạc rút nhạc cụ, lập tức tham gia vào buổi diễn ngẫu hứng.

Có người nhảy múa, có người lắng nghe, có người tự nhiên hòa giọng, cùng nhau hát lên bài ca tuổi trẻ.

Tán lá rung động, cành cây vươn ra tựa như nhạc trưởng.

Phong cầm mở từng lớp gió, giống như thế giới này lật sang một trang mới.

Họ chúc phúc cho cậu hôm nay đội nguyệt quế, và mai sau bước đi trên con đường trải hoa.

Thời học sinh của cậu kết thúc trong hương hoa hồng, và giữa những khúc nhạc cuồng nhiệt ấy.

Cậu bước ra khỏi cổng trường, đón lấy ánh nắng vàng rực, sau lưng là tiếng reo hò của học viện.

Về sau, mỗi khi nhớ lại chặng đường học tập của mình, cậu vẫn sẽ không quên được mùi hương hoa hồng ngày hôm ấy, và giai điệu ấm áp rung động vang lên bên tai.

Có lẽ ký ức về hình ảnh sẽ phai nhạt, nhưng ký ức về âm thanh và mùi hương thì sẽ ở lại lâu dài nhất.

Lục Phóng cắm vào trong lòng cậu từng cái neo, để rồi bất luận đi đến đâu, khi ngửi thấy hương hoa, khi nghe tiếng chim hót, trong một cơn mưa hay giữa một trận tuyết, hay chỉ là làm những việc tầm thường giản dị nhất, trước mắt cậu đều sẽ hiện lên gương mặt của Lục Phóng.

Ví dụ như cậu luôn thích rúc trong n.g.ự.c hắn để xem phim.

Cậu muốn cảm nhận nhiệt độ quen thuộc, muốn bàn tay người kia vỗ về, ghi nhớ từng mảnh hình ảnh lướt qua màn ảnh. Thỉnh thoảng quay đầu lại hôn hắn một cái ngắn ngủi, để đến khi phim kết thúc thì vẫn còn dư vị cảm động, rồi lại cùng nhau làm một chuyện vui vẻ thoải mái.

Như thế, từng việc nhỏ bé bình thường trong những ngày bình thường, khi nhớ lại, đều sẽ thành hạnh phúc.

Khi bị một bi kịch hành hạ đến khóc lóc đau lòng, hắn sẽ lau khô nước mắt cho cậu, dỗ từng chút từng chút một. Dỗ xong rồi ại còn cố tình xấu xa khiến cậu khóc thêm một trận nữa.

Khi bị một bộ phim hài vô lý chọc cười đến ha ha không dứt, hắn sẽ ngồi bên cạnh nhét đồ ngọt cho cậu, làm má cậu phồng lên, rồi lại bôi kem đầy mặt cậu, chọc vào chỗ thịt mềm để nếm cái vị ngọt tươi mới ấy.

Dần dần, những ký ức về nước mắt của Diệp Tri Tùng cũng đều biến thành tốt đẹp.

Cậu mở triển lãm tranh, tham gia thi đấu và diễn thuyết; cậu bay khắp thế giới, đến những nơi hẻo lánh không bóng người, tự do như một đứa trẻ hoang nhét cây bút vẽ trong túi.

Khi tiếp nhận phỏng vấn tạp chí thì lại ngồi ngay ngắn, ngoan ngoãn trả lời từng câu hỏi một cách nghiêm túc.

Có phóng viên hỏi: Người ta vẫn nói nghệ sĩ thường thần bí, lập dị, điên cuồng, khác người. Sao cậu lại không giống như vậy?

Diệp Tri Tùng nghe xong liền cong mắt cười, nói có lẽ: “Trong mắt các nghệ sĩ khác, tôi cũng kỳ quặc thôi, bởi vì tôi… quá giống người bình thường rồi, không phải sao?”

Phóng viên sững người, rất lâu sau vẫn không nói nên lời.

Về sau, trong chuyên mục phỏng vấn của tạp chí Nefelibata, câu nói này bị vô số học giả phân tích ra đủ loại hàm ý triết học sâu xa. Cuối cùng họ kết luận: cậu là họa sĩ thần bí nhất thế kỷ XXI.

Khi đọc được từng bài bình luận dài dằng dặc ấy, Diệp Tri Tùng cũng cảm thấy rất kinh ngạc.

Cậu gọi điện cho Grave, nói rằng mình ngày càng giống người bình thường, có lẽ sẽ sớm biến thành một “Rivers”, không biết mấy vị thần khác có chừa chỗ cho cậu không nữa.

Grave cười suốt nửa ngày, rồi gào một tiếng thế là cái bánh mì nhỏ trong lò bị cháy khét.

Thật ra hắn chỉ muốn nói, cảm thấy Diệp Tri Tùng ngày càng… giống người thường rồi.

Vui giận buồn vui đều hiện rõ trên mặt, thật đến mức quá đáng.

Ví dụ như, cậu sẽ không bao giờ chịu ăn mấy chiếc sủi cảo kiểu Anh mà hắn nấu nữa, thẳng thắn chê khó nuốt, trong khi trước kia ngay cả bánh mì cháy đen cứng như đá cậu cũng ráng ăn, đến mức ngay cả Viên Bác không kén ăn còn phải phàn nàn.

Grave buồn rầu mất mấy ngày, than: “Leaf không hiểu ẩm thực!”

Diệp Tri Tùng chớp mắt mấy cái, thoáng buồn bực, sau đó liền đặt thẳng một chiếc vé máy bay, gửi Grave đến ngay Thành Đô.

Ngày đầu tiên đặt chân tới, Grave đã khóc.

Hắn ta vừa khóc vừa kêu: “Chúa ơi, nếu con chưa từng được thấy ánh sáng này thì tốt biết bao!”

Khóc đến nghẹn ngào nhưng ngón tay cái vẫn giơ cao, vừa sụt sịt vừa lẩm bẩm “best thing~”.

Hắn thậm chí còn hùng hồn lập lời thề: “Trong vòng một năm! Tôi phải ăn sạch toàn bộ Trung Quốc!!”

Nhưng một năm trôi qua, hắn ta vẫn chưa bước chân ra khỏi Tứ Xuyên.

Viên Bác chỉ biết thở dài, Phạm Hoành thì mỉm cười không nói.

Một năm sau gặp lại… ôi thôi, Grave vốn là một thân hình cao gầy như cái mắc áo, giờ lại béo tròn như một con gấu trắng to đùng.

Grave lạch bạch chạy đến chào hỏi Diệp Tri Tùng, vui vẻ hết sức.

Diệp Tri Tùng lại mặt không cảm xúc đi lướt qua, bởi vì vốn dĩ cậu không giỏi nhận mặt người.

Rồi cậu ngạc nhiên quay sang hỏi Lục Phóng:

“Ê? Grave sao còn chưa đến? Vừa rồi có một người tròn tròn trắng trắng như quả bóng nhỏ vẫy tay với em ấy?”

Grave: “…”

Quả bóng nhỏ đó nặng thêm 8kg rồi.

______

Ai dà. Diệp Tri Tùng bất đắc dĩ chọt chọt cái bụng tròn, trong lòng than không biết phải làm sao.

Trời mới biết, dưới lớp lông trắng mềm mại ấy, tất cả đều là thịt đặc!

Mỗi lần Diệp Tri Tùng về nhà, “quả bóng nhỏ” lại chạy lạch bạch ra, kêu “meo meo” hai tiếng, rồi “phịch” một cái nhảy lên bàn, lăn ra phơi bụng đòi xoa.

Mà vừa xoa một cái đã thấy toàn thịt.

Một chút cũng chẳng còn dáng vẻ nhẹ nhàng.

Diệp Tri Tùng có chút lo lắng, sợ “quả bóng nhỏ” mà béo thêm nữa thì sau này sẽ thành khách quen của bệnh viện thú y mất thôi.

Sau đó Lục Phóng bèn mua về một cái máy chạy cho mèo, lạnh lùng giám sát nó chạy vòng mỗi ngày, còn tàn nhẫn cắt giảm khẩu phần pate hộp của nó.

“Quả bóng nhỏ” khổ sở quá, meo cũng chẳng ra tiếng, gào ầm ĩ với Lục Phóng, như hét lên “Cíu tui!!!”

Diệp Tri Tùng lại vuốt bụng nó, thương xót: “Tội nghiệp quá, mèo con chẳng được ăn no gì hết.”

Mèo ta gật đầu lia lịa: Đúng đúng!

Thế rồi Diệp Tri Tùng treo một thanh snack mèo lên trên vòng chạy, cúi đầu liếc “quả bóng nhỏ” một cái, khóe môi khẽ cắn, nở nụ cười tà tà.

Chạy đi nào, vòng quay lớn!

Bánh xe xoay ào ào, Tiểu Bạch Cầu thì hì hục chạy. Nó chẳng hiểu nổi, sao con đường dưới móng vuốt càng lúc càng nhanh như thế?

Nhưng nó cũng không rảnh để nghĩ nhiều, vì ngay trước mắt là thanh thịt mèo thơm phức, sắp ăn được rồi, nó hí hửng chạy mãi…

Nếu Tiểu Bạch Cầu từng thấy qua con lừa đuổi củ cà rốt.

Ai…

Lục Phóng tan ca về nhà, cúi người cười khẽ, xoa xoa đầu Diệp Tri Tùng.

Hắn nói: “Tiểu tư bản cũng biết bày mưu với mèo rồi cơ à.”

Diệp Tri Tùng hớn hở ôm lấy Tiểu Bạch Cầu khoe: “Quả nhiên có tác dụng đó nha, mấy ngày nay bụng của Tiểu Bạch Cầu nhỏ đi hẳn, gầy mất 0.3 cân rồi!”

“Giỏi quá, Miu thật lợi hại.”

Diệp Tri Tùng chọc chọc vào bụng mèo, nói: “Vậy hôm nay cho Miu ăn pate hộp nhé!”

Miu: “Meo ao~!”

Thế là, thanh thịt mèo trước mắt Tiểu Bạch Cầu lập tức biến thành hộp thịt tươi thơm nức. Nó vừa chạy vừa chảy nước dãi.

Kết quả, hơn nửa hộp thịt đó lại vào bụng Đại Hắc Quỷ.

Là Lục Phóng làm.

Miu tức giận, Miu hắc hóa.

Nó tát bay bàn tay Lục Phóng, khóc um sùm rồi nhào đến cào ống quần Diệp Tri Tùng.

Như thể đang c.h.ử.i rủa thậm tệ.

Diệp Tri Tùng nghe một lúc, nghiêm túc gật gù: “Ra là vậy à, Lục Phóng thật xấu.”

Miu: “Meo meo meo!!!”

Diệp Tri Tùng cong mắt mỉm cười, nâng nhẹ cằm, nhướng mày với Lục Phóng đang bị mèo cô lập.

Lục Phóng nghĩ bụng: Tiểu tư bản này cũng đâu kém gì, rõ ràng vừa rồi là Diệp Tri Tùng nhét hộp đồ ăn vào tay hắn, rồi trốn mất, để hắn đi cho Đại Hắc Quỷ ăn.

Nhưng cũng chẳng sao.

Đợi khi Miu c.h.ử.i mệt, lát nữa lại đến lượt Tiểu tư bản khóc hu hu.

Rất nhanh thôi, Tiểu tư bản chẳng còn “tà ác” được nữa. Nói đến chuyện bày mưu bóc lột, vẫn phải để đại tư bản lòng dạ hiểm độc ra tay.

Cậu sắp bị vắt kiệt đến không còn một giọt, vậy mà đại tư bản vẫn tinh thần phơi phới, nhét cậu đầy ắp, chẳng để lại chút thời gian hay khe hở nào cho cậu cả.

Vừa chọc xong bụng mèo nhỏ, bây giờ Diệp Tri Tùng lại bị Lục Phóng chọc bụng.

Hơn nữa là một người từ ngoài, một người từ trong.

Lục Phóng còn nhiều chiêu trò hơn cậu. Cậu chẳng qua chỉ thỉnh thoảng ấn móng mèo vào chọc cái bụng mà mèo không thích bị chọc, đa phần thì thả cho mèo tự do chơi.

Nhưng Lục Phóng thì khác, Diệp Tri Tùng nghĩ, hễ đến lúc này là cậu chẳng còn chút tự do nào, bụng luôn bị hắn chọc ra đủ loại hình dáng, bị người ta ấn móng, cách bụng mà nhấn xuống lòng bàn tay hắn.

Tự do của cậu giờ bị tước đoạt sạch sẽ, đến cả khi nào có thể đi đến “đích” cũng phải chờ hắn đồng ý, cho phép thì mới được.

Nếu không thì…

Lần đầu cậu bị uy h.i.ế.p vì sợ bẩn bức tranh kia, lần thứ hai thì bị cái ống hút bị nhét chặn lại bằng một thanh thủy tinh nhỏ.

Tâm lý lẫn sinh lý đều có thể cho phép một lần, hai lần, nhưng tuyệt đối không có lần ba.

Lục Phóng nói, nếu không quản chế cậu, để cậu muốn là có thể buông thả thoải mái, đến cuối cùng chắc chắn sẽ phải trải qua chuyện “ướt giường”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mà Diệp Tri Tùng thì tuyệt đối không muốn “ướt giường”.

Từ bé cậu đã biết tự đi toilet, hiếm khi phải mặc tã, từ khi có trí nhớ là chưa từng vì chuyện nhỏ này mà bị mắng. Hồi mẫu giáo, những bạn nhỏ khác còn hay vì tè dầm mà khóc òa, thì cậu đã học được cách giơ tay xin phép cô giáo, uống nhiều nước là sẽ chủ động đi vệ sinh.

Các cô giáo đều rất thích cậu, khen cậu thông minh, nghe lời.

Diệp Tri Tùng từng vì thế mà kiêu ngạo nho nhỏ, nghĩ rằng mình quản lý bản thân rất tốt, siêu lợi hại, những việc người khác không làm được thì mình làm được.

Ấy thế mà, mười mấy năm trôi qua, cậu sắp chẳng còn được khen “siêu lợi hại” nữa rồi.

Không biết Lục Phóng là cố ý hay sao, vừa nhanh vừa chuẩn. Một sơ sẩy, hắn đã bỏ rơi cậu lại phía sau, còn mình thì đến đích trước.

Xong rồi. Diệp Tri Tùng có chút sợ hãi, cũng có thể không hẳn, chỉ là toàn thân run lẩy bẩy.

Cậu ngậm nước mắt, run rẩy nằm trong vòng tay Lục Phóng.

Trong lòng nghĩ, lần này thật sự xong rồi. Lục Phóng từng nói, nếu còn có lần sau, hắn sẽ không khống chế hay giúp cậu quản lý nữa, cứ để cậu thật sự “ướt giường”, sau đó lần nào cũng sẽ mặc cho cậu phải trải qua.

Cậu còn chưa kịp lấy lại hơi để cầu xin tha thứ.

Thì giọng nói trầm thấp của hắn đã ghé sát tai cậu trước một bước.

“Không ngoan.”

Tiểu tư bản đã bị đại tư bản bày mưu rồi. Đại tư bản không chỉ nhanh gọn, tàn nhẫn, mà còn đầy tâm cơ, khó mà nói rõ rốt cuộc có phải cố ý hay không.

Cậu làm sao có thể là đối thủ của hắn chứ.

Lục Phóng cho cậu sự khống chế và tự do đều quá cực đoan.

Khi hắn muốn, hắn có thể thả cậu bay bổng tự do.

Nhưng một khi về đến nhà, toàn bộ quyền kiểm soát lại bị hắn thu hồi.

Tiểu tư bản thật đáng thương, có lúc ăn quá no, thật sự chẳng thể chịu nổi.

Cậu bị cà vạt che mắt, mất đi thị giác, thính giác và xúc giác lập tức trở nên nhạy bén quá mức.

Ví dụ như lúc này, giọng nói trầm tĩnh của Lục Phóng không ngừng khuấy đảo màng nhĩ cậu, như ác ma tà thần, hết lần này đến lần khác mê hoặc cậu:

“Không sao đâu, muốn thì cứ để nó ra, đừng cố nhịn nữa.”

Thực ra trước đây hai người họ cũng đã rất hòa hợp sau nhiều lần làm tì.nh rồi. Nhiều khi chỉ cần chờ thêm một chút, đến khi tốc độ cao, cũng đủ mang lại khoái cảm rất dễ chịu.

Nhưng bây giờ thì khác. Giống như tàu cao tốc chạy nhanh và ổn định, lại còn đi thẳng một mạch. Vốn dĩ Diệp Tri Tùng đã chẳng kiên nhẫn chờ nổi, vậy mà Lục Phóng cứ dụ dỗ mê hoặc. Mỗi lần hắn chỉ nói vài câu thôi, cậu đã…

Cơ thể con người chỉ có ngần ấy nước, cho dù Diệp Tri Tùng có làm bằng nước đi chăng nữa, cũng không thể vắt ra được nhiều đến thế.

Cậu thật sự không tự kiềm chế nổi nữa, ác ma lòng dạ đen tối kia lại cố tình phóng đại mọi khát vọng và ý niệm trong cậu, khiến cậu lần lượt buông thả, phóng túng hết lần này đến lần khác.

Không còn nữa, thật sự không còn nữa. Cậu khóc, nghẹn ngào nói không chịu nổi rồi.

Trong màn đêm tối đen, cổ tay cậu bị trói chặt, bị dụ dỗ, bị mê hoặc. Cậu quá quen thuộc với giọng nói ấy, mà chủ nhân của giọng nói đó, há chẳng phải cũng đã quá quen thuộc với cậu rồi sao.

Được thôi.

Từ ba tuổi cậu đã không còn tè dầm.

Thế mà ở tuổi hai mươi ba…

Ngay cả câu “không được nữa rồi” cũng không thể thốt ra.

Diệp Tri Tùng tức đến mức ba ngày không thèm để ý tới Lục Phóng.

Cậu xấu hổ đến mức chỉ hận không thể đào hố chôn mình xuống đất, rồi đội thêm cái chậu hoa trên đầu, biến thành cây nấm nhỏ sống trong góc tối, chẳng bao giờ muốn nở hoa nữa.

Trong lòng cậu thề rằng lần này nhất định phải quyết chiến với Lục Phóng đến cùng. Dù hắn có cầu hòa thế nào, cậu cũng sẽ không mềm lòng…nếu không sau này thật sự mỗi lần cũng bị “dắt đi tè” thì biết làm sao!

Cậu đã hai mươi ba tuổi rồi!

Cậu tuyệt đối không chịu!

“Em có biết bánh chưng là phải bị dây lạt trói lại đem đi nấu không?”

“…”

Bị quấn trong chăn, Diệp Tri Tùng lập tức cứng họng.

Cậu từng nhiều đêm tự biến mình thành “bánh chưng”, quấn chăn kín mít.

Nhưng từ sau lần đó, cậu mới nhận ra mình thua thiệt quá lớn. Sau này mới hiểu, Lục Phóng không chịu nổi việc không ôm cậu ngủ, hoặc có thể nói, hắn không chịu nổi cảm giác không chạm được vào cậu.

Khó trách mỗi lần cậu rời nhà rồi quay về, còn chưa kịp mở hết quà trong vali, thì chẳng biết bằng cách nào đã bị đẩy ngã xuống giường. Đến khi trí nhớ mơ hồ quay lại, thường thì đã là chiều tối hôm sau, bữa cơm cũng bị bỏ lỡ vài bữa.

Thật là một kiểu uy h.i.ế.p trắng trợn.

Được thôi. Giữa việc tiếp tục làm bánh chưng để kháng chiến, hay trở thành bánh chưng bị trói đem nấu, Diệp Tri Tùng do dự, lại vừa hưng phấn, cuối cùng chọn… cả hai.

Trẻ con mới chọn, cậu đã hai mươi ba tuổi rồi!

Dù sao cũng phải chiến đấu đến cùng, cùng lắm thì bị trói chặt nấu một trận, có thể thế nào chứ? Chẳng lẽ thật sự g.i.ế.c c.h.ế.t cậu chắc?

Có lẽ cậu đã quên mất mình ban đầu chiến đấu với Lục Phóng vì lý do gì.

Đến khi sợi dây siết vào da thịt, hằn lên những đường cong căng tràn.

Cái bánh chưng bị trói chặt kia lập tức tuôn ra vô vàn dòng nước tươi mới.

Diệp Tri Tùng gần như mất hết sức lực.

Cậu thậm chí thoáng hoài nghi, rằng mình thật sự sẽ bị hắn “giết chết”.

Cậu cảm thấy mình sắp hỏng mất rồi. Nếu không, sao cơ thể lại chẳng còn giống của mình nữa? Trong đầu thì nói không được, không thể, không chịu nổi, nhưng thân thể lại biểu hiện “kích thích quá, chắc cũng chẳng sao, dù có c.h.ế.t thì cũng là sung sướng mà chết.”

Chiến tranh lạnh thì cuối cùng cũng phải kết thúc bằng vũ khí nóng.

Mà cuộc chiến tranh lạnh đơn phương của Diệp Tri Tùng thật ra cũng chẳng kéo dài được bao lâu.

Có lẽ thậm chí còn ngắn hơn cả trận chiến bùng nổ sau khi “vũ khí nóng” xuất hiện.

Cậu khàn giọng, run rẩy lên tiếng, yếu ớt trách móc: “Lục Phóng là đồ biến thái.”

Nhưng Lục Phóng chỉ vuốt ve môi cậu, ghé sát tai thì thầm điều gì đó. Khiến cậu ngạc nhiên đến mức há miệng, đỏ bừng cả tai, lan xuống tận cổ.

“Em thấy sướng đến thế à…”

“Không tin thì, lần sau chúng ta thử trước gương nhé?”

Lục Phóng cười thấp giọng, bổ sung: “Có điều, chắc em sẽ nhìn không rõ đâu, vì đồng tử đã mất tiêu cự rồi.”

“……!”

Diệp Tri Tùng không muốn nói thêm nữa.

Lục Phóng vừa mới kể với cậu rằng khi đó cậu sướng đến mức miệng chẳng ngậm lại được, chỉ có thể thè đầu lưỡi thở dốc, nước miếng chảy ra mép mà còn chẳng nhớ để nuốt.

Diệp Tri Tùng tuyệt vọng úp mặt xuống gối, ủ rũ rất lâu, cuối cùng chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ngay cả quản lý biểu cảm cũng thất bại… chắc xấu lắm đúng không.”

“Không xấu đâu.”

Lục Phóng kéo cậu ra khỏi gối, sợ cậu xấu hổ quá mà tự lấy gối đè c.h.ế.t mình. Khuôn mặt cậu đỏ bừng, bị hắn nhéo tai dụ dỗ: “Đẹp lắm.”

Ánh mắt Lục Phóng trầm tĩnh mà nóng rực, chăm chú nhìn cậu: “Thật sự rất đẹp.”

Đẹp đến mức c.h.ế.t người.

Diệp Tri Tùng vùi mặt vào hõm cổ hắn, cứng miệng đáp: “Em không tin.”

“Thế phải làm sao đây?”

Lục Phóng cười khẽ, ra ý kiến: “Hay lần sau anh quay phim lại nhé?”

“Không cần!!”

Diệp Tri Tùng giãy giụa kéo cổ áo hắn, không chịu đồng ý. Cậu nói nếu lưu lại ảnh hay video, thì khi mình không ở nhà, ai biết Lục Phóng sẽ làm gì với chúng chứ.

Dù sao lúc đó miệng cậu đã há ra, còn chẳng nhớ để khép lại.

Lục Phóng nheo mắt: “Ảnh của em thôi cũng không được à?”

“Không được!”

Lục Phóng cười, ôm cậu vào ngực, xoa mái đầu tròn trịa: “Bá đạo quá…”

Đúng, bá đạo đó.

Diệp Tri Tùng c.ắ.n chặt vai anh không buông, lẩm bẩm: “Của em, tất cả đều là của em. Ngay cả ảnh của em cũng không được cho.”

“Nhưng thật sự em rất đẹp.”

Lục Phóng nâng mặt cậu, ngón tay lướt vào khe môi, trêu chọc đầu lưỡi non mềm.

Diệp Tri Tùng chịu không nổi, toàn thân run rẩy.

Hàm răng bị nhẹ nhàng tách ra, ngón tay vuốt ve từng chiếc răng sắc bén, từng cái một, rồi nói cậu ham ngọt quá nên phải kiểm tra xem răng hàm phía sau có bị sâu không.

Ngón tay lật mở niêm mạc mềm hai bên miệng, tỉ mỉ kiểm tra rất lâu, sau đó mới chịu tha cho cậu, khen rằng răng rất trắng, cũng rất khỏe, sau này có thể uống coca lạnh.

“Em chăm đ.á.n.h răng mà…”

Ánh mắt Diệp Tri Tùng mơ màng, môi hé mở quá lâu, ướt át, bất giác nuốt xuống chút nước thừa. Một lát sau, cậu cựa quậy, lục lọi tìm điện thoại.

“Em tìm gì vậy?”

Diệp Tri Tùng không trả lời, chỉ im lặng lấy điện thoại trên tủ đầu giường. Lục Phóng thoáng nghĩ, chắc cậu muốn kiểm tra hắn.

Hắn chưa bao giờ giấu giếm cậu điều gì. Cậu muốn tra, hắn còn vui vẻ không kịp. Bởi với hắn, sự chiếm hữu ấy là minh chứng rằng cậu là người duy nhất trên đời này, khác biệt với tất cả.

Diệp Tri Tùng chỉ tra mỗi mình hắn, chỉ tò mò mỗi bí mật của hắn.

Cậu xem mục ghim, xem tên lưu, rồi mở album ảnh, lần nào cũng thấy hàng loạt khoảnh khắc đời thường của mình được Lục Phóng âm thầm lưu giữ.

Nhưng lần này, cậu không lặp lại thói quen đó.

Cậu cúi đầu mở máy ảnh, rồi vòng tay qua cổ Lục Phóng, má đỏ ửng nói: “Có thể kiểm tra lại lần nữa không… Hình như em mọc răng khôn, miệng hơi khó chịu.”

Lục Phóng không phát hiện dấu hiệu mọc răng khôn.

Hắn nhíu mày, nói cần đưa cậu đi chụp X-quang, nếu là răng khôn mọc ngầm thì phải nhổ sớm.

Diệp Tri Tùng đỏ mặt hơn, c.ắ.n răng: “Không đi nha sĩ!”

Cậu quýnh lên đến mức tóc mai dựng cả lên, nói: “Trước… trước cứ kiểm tra kỹ lại đi, nhỡ đâu không phải thì sao?”

Được thôi. Lục Phóng không nỡ cãi, lần này kiểm tra cẩn thận hơn, ngón tay đưa sâu vào, tìm kiếm dấu hiệu sưng tấy phía sau răng hàm, lo rằng thật sự mọc răng khôn sẽ viêm.

Diệp Tri Tùng há to miệng, hắn ấn ở chiếc răng cuối cùng, chỗ nhẵn nhụi vị trí răng khôn, lặp đi lặp lại hỏi: “Có phải chỗ này khó chịu không? Đau không?”

Cậu bị trêu đến mức chẳng nói nên lời, chỉ ú ớ ừ ừ vài tiếng, nước dãi tràn ra khỏi khóe môi, lấp lánh trên đầu ngón tay hắn.

“Không giống mọc răng khôn lắm, còn cảm giác gì khác không?”

Diệp Tri Tùng đỏ mặt, mắt cũng đỏ hoe, mờ nước. Cậu không trả lời, chỉ lén cầm điện thoại nhét vào n.g.ự.c Lục Phóng, trán tựa lên vai hắn, giọng trong trẻo nhưng nhỏ xíu, môi bĩu ra:

“Cho anh.”

“?”

Lục Phóng thoáng ngạc nhiên, mở album, phát hiện có thêm một đoạn video vừa quay, thời gian là một phút trước.

Diệp Tri Tùng giấu mặt trong lòng anh, lí nhí nói: “Nếu thật sự nhớ em quá… thì có thể cho phép xem một chút thôi.”

Dù không chạm được, có lẽ như thế cũng đỡ hơn. Không phải có câu “nhìn mận đỡ khát” đó sao.

Hơi thở Lục Phóng nghẹn lại, lửa trong n.g.ự.c bùng lên, nóng rát đến tận xương cốt.

Nhưng “nhìn mận đỡ khát” chỉ càng nhìn càng khát, sao mà đỡ nổi.

Diệp Tri Tùng khẽ lắc đầu, bổ sung: “Nhưng chỉ được xem thôi nhé! Những cái khác không được đâu.”

Lục Phóng ôm chặt cậu, hận không thể khắc vào xương máu, hòa vào thân thể. Cậu nhóc của hắn sao mà ngoan, mềm mại và ấm áp thế này, khiến hắn chỉ muốn ôm trọn suốt hai mươi bốn giờ.

Giọng hắn khàn khàn, đáp: “Anh chỉ xem thôi, sẽ không làm gì khác.”

Diệp Tri Tùng đỏ mặt, gật đầu, ngập ngừng rồi nói nhỏ: “Thỉnh thoảng… cũng không phải là không thể tha thứ.”

“Ngay cả thỉnh thoảng cũng không.”

Ngón tay vuốt dọc cổ cậu, ấn vào động mạch nóng bỏng.

Lục Phóng bật cười trầm thấp: “Tất cả đều là của anh.”

“…”