Trước đây, Diệp Tri Tùng từng cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng Lục Phóng rất khó chịu được khi không chạm vào cậu một ngày. Nhưng có những lúc hắn thật sự bận đến mức phải rời đi, mà khi cậu cùng Viên Bác ra ngoài sáng tác, một đi là vài ngày liền. Vậy thì trong khoảng thời gian chỉ có một mình ở nhà, Lục Phóng đã sống thế nào?
Lục Phóng khi ấy không trả lời, chỉ im lặng một lát rồi lảng sang chủ đề khác, mơ hồ cho qua chuyện.
Mãi cho đến một ngày nọ, khi mấy bé mèo trong nhà chơi parkour xong lại bắt đầu chơi trốn tìm. Diệp Tri Tùng lùng sục khắp nơi để tìm, cuối cùng chui cả vào tận góc sâu nhất của phòng thay đồ.
Lúc ấy, cậu đã tìm khắp căn nhà mà chẳng thấy đâu, suýt nữa tưởng rằng Tiểu Bạch Cầu mất tích rồi. Ai ngờ cuối cùng lại phát hiện nó trốn trong tủ quần áo.
Diệp Tri Tùng xắn tay áo, thò cả nửa người vào lôi mèo ra. Nhưng mèo lại ngoáy m.ô.n.g trốn tránh, thế là cậu quỳ hẳn xuống sàn, cố gắng vươn tay thật dài vào trong, nắm được một thứ mềm mềm lông xù thì liền mạnh tay kéo ra.
Thế nhưng thứ bị kéo ra không phải con mèo con nhảy nhót kia.
Mà là một mảnh vải xù lông, mềm nhũn, cũ rách đến mức gần như sắp nát vụn.
Diệp Tri Tùng nghi hoặc mở mảnh vải đó ra xem.
Thì ra là bộ đồ ngủ len hình dâu tây mà trước đây cậu mặc, đã sớm bị mèo con cào rách nát chẳng thể mặc được nữa.
Lục Phóng từng nói đã vứt nó đi rồi mà?
Hoa văn dâu tây trên đó đã bị kéo sợi, len sợi rối tung thắt nút vào nhau, chỗ len mềm mại đã bị cào nham nhở thành một đống xơ bông, nhìn qua chẳng khác nào một cái giẻ lau cũ kỹ.
Cậu kẹp mảnh vải mềm oặt ấy, đưa đến mũi khẽ ngửi thử.
Mùi hương rất nhạt, không hề ẩm mốc khó chịu, ngược lại giống như vừa mới được giặt sạch sấy khô, rồi được cất giữ cẩn thận.
Cậu còn đang bận nghi ngờ, thì Tiểu Bạch Cầu lại nhảy nhót làm cậu phân tâm. Mãi sau này biết rõ sự thật, cậu mới hiểu rằng những ngày cậu không ở nhà, Lục Phóng đã dựa vào bộ đồ ngủ này để vượt qua từng đêm dài vắng cậu.
Ngón tay Lục Phóng kẹp lấy mảnh vải, đôi mắt cụp xuống thừa nhận.
“Đồ ngủ có mùi của em.” Lục Phóng nói.
Hắn không hề làm gì khác với nó, chỉ để nó ở đầu giường, có khi nửa đêm tỉnh dậy, sẽ đưa tay vò vài cái.
Nhưng nếu chỉ thỉnh thoảng vò vò thôi, sao có thể làm nó thành ra nát tươm thế này chứ?
Bộ đồ ngủ đã bị vò đến mức chẳng khác nào một mảnh giẻ rách, giống như là từng đêm từng đêm đều bị nắm chặt trong lòng bàn tay, ép vào n.g.ự.c mà ôm ngủ mới yên.
Cái tâm trạng phấn khởi vốn muốn tạo bất ngờ khi Diệp Tri Tùng đổi vé về sớm một ngày, trong khoảnh khắc ấy liền bị một cảm xúc khác lấp đầy.
Cậu mấp máy môi, muốn nói lại thôi rất lâu, cuối cùng nhìn thẳng vào mắt Lục Phóng, khẽ khàng hỏi:
“Giống như em đi xa thì phải ôm gấu bông mới ngủ được sao?”
Cái bụng tròn vo của gấu bông kia đã bị cậu ngủ đè bẹp lép rồi.
Lục Phóng cụp mắt, ừ một tiếng.
Con gấu đó chiếm chỗ hành lý lắm, thế nhưng mỗi lần ra ngoài, Lục Phóng đều giúp cậu bỏ nó vào vali. Ban đầu Diệp Tri Tùng còn thấy phiền, cảm thấy không có gấu bông cũng chẳng sao.
Nhưng rồi cậu phát hiện, không có gấu bông thì quả thật rất khó ngủ.
Cậu đặt gấu bông bên gối, vỗ vỗ nhồi lại bông bên trong cho nó phồng tròn trở lại, sau đó vùi cả mặt vào cái bụng tròn ấy mà ngủ.
Giống như vậy, cứ như được chôn vào trong lồng n.g.ự.c của Lục Phóng.
Mọi thứ xung quanh cậu thường xuyên đều là mới mẻ, bởi Lục Phóng luôn thích mua những món đẹp đẽ mới tinh về cho cậu. Thế nhưng duy nhất con gấu cũ kỹ chẳng thể dựng dậy kia, Lục Phóng chưa bao giờ đề nghị đổi.
“Bởi vì trên đó có mùi của chúng ta, đúng không?”
“Ừ.”
Diệp Tri Tùng bặm môi, chẳng thể diễn tả rõ ràng cảm xúc trong lòng lúc ấy là gì.
Cậu biết Lục Phóng sẽ nhớ mình, bản thân cậu cũng vậy. Nhưng cậu không ngờ, Lục Phóng lại nhớ nhung mình đến mức ấy.
Thế nhưng sắp tới cậu lại phải đi xa nữa, đã hẹn với người ta cùng đi xem bông tuyết lớn rơi ở bên biển, nơi đó không có tín hiệu, một đi lại mất thêm mấy ngày. Cậu chẳng muốn kéo dài thêm một mùa đông lạnh lẽo khác, nhưng trong cuốn sổ kế hoạch rõ ràng có ghi lần tới phải dẫn Lục Phóng cùng đi.
Diệp Tri Tùng ôm gấu bông, ngẫm nghĩ hồi lâu, khẽ nói:
“Để gấu bông thay em đi cùng anh nhé.”
Lục Phóng mở miệng, lại chuyển ngay sang kênh kinh dị:
“Cũng được, thế thì nhét camera siêu nhỏ vào mắt gấu bông, kết nối trực tiếp vào điện thoại anh. Em mang gấu theo, tức là mang theo cả đôi mắt của anh.”
Diệp Tri Tùng gật đầu theo bản năng, nhưng ngay sau đó thì cả người cứng đờ, như thể mọc cả dấu chấm hỏi to đùng trên đầu.
?
Gắn camera vào mắt gấu bông?!
Lục Phóng nhịn cười, khóe môi hơi nhếch, nhưng vẫn giả vờ nghiêm túc trêu cậu:
“Như thế có phải tốt không? Em mang theo đôi mắt của anh, thì anh có thể nhìn thấy em mọi lúc mọi nơi.”
… Có tốt không nhỉ?
Diệp Tri Tùng ngó gấu bông một cái, bỗng thấy đôi mắt cúc áo nhỏ xíu kia trở nên mờ ám hẳn.
Không đến mức thế đâu nhỉ…
Ngay khi cậu đã chuẩn bị m.ổ x.ẻ con gấu bông tội nghiệp, Lục Phóng mới chịu kéo cậu lại, thấp giọng nói:
“Không có đâu, anh không gắn gì trong mắt gấu cả.”
Diệp Tri Tùng ôm gấu, mắt tròn xoe nhìn chằm chằm mới tạm yên tâm, miệng thì lẩm bẩm:
“Biết đâu được chứ, có lúc… anh đúng là đồ biến thái.”
Lục Phóng bật cười trong mắt, bóp cằm cậu:
“Biến thái chỗ nào?”
Diệp Tri Tùng nói, trong điện thoại, trong sợi dây chuyền, cả đồng hồ nữa, hắn cài bao nhiêu thiết bị định vị rồi. Mỗi lần cậu ra ngoài còn có người theo sau, “Ai không biết còn tưởng em bị quản thúc, như phạm nhân bị giám sát ấy.”
“Em có nói rồi, em là của anh.”
Diệp Tri Tùng gật đầu, “Em là của anh, nhưng em đâu phải phạm nhân. Em tuân thủ pháp luật, từ nhỏ đến lớn còn dắt bà cụ qua đường, thậm chí chưa từng dẫm c.h.ế.t một con kiến. Anh sao lại xử em tội tù chung thân chứ.”
“Tù chung thân?”
Diệp Tri Tùng lắc đầu, rồi ngã ập vào lòng hắn, hai tay vòng qua eo, giọng mềm nhũn dán sát người hắn, đổi tông giọng.
“Em bị tình yêu kết án tù chung thân rồi.”
Lồng n.g.ự.c Lục Phóng khẽ phập phồng, hắn hít sâu một hơi, bất ngờ bật cười khẽ.
Aizz, sao lại ngọt thế này chứ.
“…Hôm nay ăn mật ong à?”
Diệp Tri Tùng vùi trong lòng hắn cười trộm, một lát sau còn chu môi lại gần:
“Ừm~ vị cola đấy, anh nếm thử đi?”
Lục Phóng cúi xuống hôn cậu.
Hắn nếm kỹ vị ngọt của cậu, vị mềm mại của cậu. Những lo lắng âm thầm trong lòng cũng nhạt dần, hắn sợ sự giám sát quá chặt của mình khiến cậu khó chịu, nếu Diệp Tri Tùng nguyện ý, hắn vẫn chưa nghĩ được nên nhượng bộ thế nào.
May mắn thay, cậu chưa từng phản kháng.
Mỗi lần ra ngoài, trong đế giày, trong đồng hồ, cả những món trang sức cậu đeo đều có bộ định vị theo dõi, kể cả khi không có sóng vẫn tìm được.
Hắn lo trang sức dễ mất, đồng hồ có thể quên, nhưng giày thì chắc chắn không thể nào quên đi. Dù có đi đâu, cậu cũng chẳng bao giờ quên mang giày.
Nơi cậu đến có thể không nguy hiểm, nhưng cũng chẳng hẳn an toàn.
Lục Phóng giảm thiểu hết mức mọi rủi ro xuống trong phạm vi có thể kiểm soát. Ngay cả chuyến băng qua hang băng xanh cùng đoàn leo núi, hắn cũng phải nhấn mạnh, những thứ thật sự nguy hiểm đến tính mạng thì nhất định phải đi cùng hắn, ngoài ra muốn chơi gì thì cũng được.
Những trò chơi mang tính thử thách như thế, kiểm nghiệm rõ ràng nhất… chính là lòng người.
Dù khẩu hiệu của núi Habaxue có là “bao sống sót”, thì vẫn phải ký giấy sinh tử trước khi đi.
Lục Phóng không dám chắc trăm phần trăm. Đám tâm phúc theo bên Diệp Tri Tùng tuy trung thành, nhưng khi đứng trước lựa chọn giữa sống và chết, liệu có thể bỏ qua bản thân để đổi bằng cả mạng sống, mang cậu trở về hay không?
Chỉ có hắn mới làm được.
Hắn từng cùng Diệp Tri Tùng băng qua vùng đất hoang, bước vào sa mạc đá cằn cỗi, nhìn những sinh mệnh hiếm hoi vẫn ngoan cường sinh trưởng giữa khắc nghiệt.
Họ từng bị bầy sói bao vây dưới trời đầy sao, cũng từng run rẩy trong sợ hãi. Nhưng khi sắp ra khỏi vùng đất hoang ấy, bất ngờ gặp một chiếc xe đi ngang qua, Lục Phóng lại nhét khẩu s.ú.n.g lạnh băng vào tay Diệp Tri Tùng.
Cậu cúi đầu nhìn vật kim loại lạnh lẽo kia, ánh sáng sắc bén chiếu ra như băng. Thật ra cậu hiểu rõ, ở nơi tín hiệu chẳng vươn tới, pháp luật cũng không quản được, thứ duy nhất còn lại để ràng buộc con người chính là đạo đức. Nhưng đôi khi, đạo đức lại chẳng chống đỡ nổi bản tính đen tối xấu xí nhất.
Lần đầu tiên được hắn dạy b.ắ.n súng, cậu còn rất phấn khích. Trong câu lạc bộ, ông quản lý mắt xanh tóc vàng từng cười bảo rằng: bất kể nam hay nữ, khỏe mạnh hay gầy yếu, dữ dằn hay đáng yêu, hễ là người Trung Quốc thì chỉ cần bóp cò một lần, chẳng những không sợ mà còn thấy hứng thú.
Diệp Tri Tùng từ s.ú.n.g lục chơi đến cả AK, lực giật mạnh đến mức cánh tay ê ẩm, thế mà mắt lại sáng rực, khiến quản lý kia phải lùi hẳn hai bước, sợ cậu hứng quá quay s.ú.n.g sang b.ắ.n nhầm mình làm bia sống.
Lục Phóng đứng phía sau ôm lấy cậu, hướng dẫn ngắm bắn, giúp cậu hãm súng. Từ b.ắ.n trượt đến b.ắ.n vào vòng chín, quả nhiên thiên phú.
Nhưng cậu chưa từng thật sự chĩa nòng s.ú.n.g đen ngòm ấy vào đồng loại.
May mắn là họ an toàn, chiếc xe kia có lẽ cũng sợ, đạp ga bỏ chạy, chỉ để lại làn khói trắng, vòng sang đường khác tránh xa họ.
Thẩm Phong Nhiên thở phào:
“Tôi còn tưởng sắp diễn cảnh cao bồi miền Tây đấu s.ú.n.g trong sa mạc rồi.”
Phạm Hành nhe răng cười, hàm răng trắng sáng lóa. Thẩm Phong Nhiên quay đầu suýt chói mắt:
“Má ơi, sao răng cậu trắng thế?!”
Phạm Hành: “???”
Diệp Tri Tùng nghe vậy quay qua nhìn, thoáng ngẩn người, “Ủa, chẳng phải là Phạm Hành sao? Tôi còn tưởng mình nhìn thấy Đại Hắc rồi chứ.”
Phạm Hành: “!!!”
Thẩm Phong Nhiên ngẩn vài giây, sau đó bật cười “phì” một tiếng, cười ngặt nghẽo:
“Ha ha ha! Sao cậu đen thế hả?!”
Khóe môi Lục Phóng khẽ cong, nghiêng đầu liếc nhìn Diệp Tri Tùng. Cậu nhóc nhà hắn vẫn trắng nõn nà, bất kể nắng gắt ngoài biển hay nền nhiệt hơn bốn mươi độ trên cao nguyên, tia tử ngoại dường như cũng thiên vị, chẳng hề làm da cậu sạm đi.
Phạm Hành cũng phát hiện ra vấn đề, kêu to:
“Phi khoa học rồi đấy!”
“Rất khoa học.” Lục Phóng thản nhiên đáp, “Bởi vì cậu ấy được thần linh ưu ái, làm sao có ai sánh bằng.”
Diệp Tri Tùng nghiêng đầu, nắng chiếu vào làm những sợi lông tơ mảnh trên mặt cậu phủ lên một lớp ánh vàng nhàn nhạt.
Cho đến khi bọn họ lái xe hoàn toàn vào khu thành phố, hương khói nhân gian ập đến. Phạm Hành ôm cả cái đùi dê gặm nhồm nhoàm, Thẩm Phong Nhiên bê mấy thùng bia mát lạnh ngồi phịch xuống, tiện tay đưa cho Diệp Tri Tùng một lon bia địa phương vị hoa quả.
“Không có coca lạnh đâu, uống thử cái này đi? Nghe nói là vị cam, à mà cũng có thể là bia dứa.”
Diệp Tri Tùng nhìn lon bia đọng sương lạnh, rồi lại nhìn lon bia 0 độ vị trái cây trong tay, chỉ cảm thấy uống bia thường thôi mà nhiệt độ như nước ấm bốn, năm chục độ.
“Tôi muốn uống bia lúa mạch cơ.”
“Hả?” Thẩm Phong Nhiên ngẩn ra, rồi phản ứng được, quay qua hỏi Lục Phóng:
“Nhóc con nhà cậu uống được rượu à?”
Lục Phóng đang cầm con d.a.o đen bóng, thân d.a.o sắc bén ánh lên vẻ nguy hiểm trong đêm. Hắn thong thả cắt một miếng thịt dê nướng vàng ươm, cho vào đĩa của Diệp Tri Tùng.
“Cậu ấy muốn thì uống thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thẩm Phong Nhiên đảo mắt, khịt mũi:
“Chẳng phải chính cậu từng nói sau này không cho cậu ấy uống nữa còn gì.”
Hồi đó, Diệp Tri Tùng uống say, khăng khăng giả làm con nai, bảo trên đầu có sừng, rượt Lục Phóng cả đêm, đến mức đầu u sưng cục. Sáng hôm sau còn hỏi hắn có phải đ.á.n.h mình không, sao ngủ dậy lại thấy đầu đau thế.
Diệp Tri Tùng vội vàng ngẩng đầu ngó trời, tỏ vẻ ta chẳng biết gì hết.
Lục Phóng lại cắt thêm một miếng, lựa chỗ ngon nhất, lớp ngoài giòn vàng, bên trong mềm mọng, chỉ tẩm chút muối tiêu và ớt bột. Một miếng c.ắ.n vào, thịt vừa béo vừa thơm, nước thịt hòa với dầu mỡ lan trong miệng, hương vị khiến người ta không ngừng muốn ăn thêm.
Diệp Tri Tùng ôm lấy ly bia mát lạnh còn vương vụn đá, nhấp từng ngụm nhỏ, ánh mắt lại hết lần này đến lần khác rơi xuống bàn tay gân guốc của Lục Phóng. Nhìn đôi tay ấy cầm con d.a.o quân dụng đen nhánh, cổ tay khẽ xoay, mu bàn tay nổi rõ đường gân, mang theo sức mạnh bùng nổ, rồi đưa đến trước mặt cậu, kèm theo một miếng thịt nướng nóng hổi.
Diệp Tri Tùng nhìn một hồi, Lục Phóng nhận ra ánh mắt cậu, nhưng không quay lại, chỉ trầm giọng hỏi:
“Làm sao thế?”
“Đây là d.a.o gì vậy…”
Diệp Tri Tùng nhìn chằm chằm vào bàn tay kia, nuốt nước bọt:
“Rất ngầu, rất đẹp.”
Quanh bếp than là những chiếc ghế nhỏ thấp. Lục Phóng ngồi đó, đôi chân dài duỗi tự nhiên, khuỷu tay chống lên gối, lưng hơi nghiêng về phía trước, bờ vai rộng và eo hẹp được ánh trăng chiếu lên, kéo ra một đường bóng mờ lạnh lẽo.
Giọng hắn trầm thấp, giữa cái vùng đất chênh lệch nhiệt độ ngày đêm khắc nghiệt lại chẳng hề lạnh lẽo, trái lại theo gió đêm len vào tai, còn mang theo một chút ấm áp.
Lục Phóng chậm rãi kể cho cậu nghe: đó là một loại d.a.o quân dụng có từ thời Thế Chiến II, đến nay vẫn còn sử dụng. Hắn kể về nguồn gốc của “Ka-bar”, kể rằng từng có một thợ săn, khi đã hết đạn, sau một trận tử chiến cuối cùng dùng con d.a.o ấy g.i.ế.c c.h.ế.t được một con gấu nâu trưởng thành.
Diệp Tri Tùng vừa nghe vừa gật gù, lại lén nuốt từng ngụm nước bọt.
Đôi bàn tay kia, thật sự quá hợp để cầm dao. Hoàn toàn khác hẳn với lúc ở công ty, tay cầm bút, lật giấy tờ.
Lục Phóng kể xong, liếc sang nhìn cậu. Thức ăn trong đĩa đã sạch trơn, nhưng trông Diệp Tri Tùng lại vẫn như chưa no.
Ánh mắt cậu từ tay hắn dời sang gương mặt, chỉ thoáng chốc rồi cụp xuống, hàng mi dài rũ ngoan ngoãn, để bóng trăng vẽ nên một vệt mờ trên gò má. Thế nhưng ánh mắt ấy, vẫn dính chặt lấy bàn tay của hắn.
“Em… em còn đói…”
Lục Phóng im lặng nhìn cậu một lúc, rồi nâng tay. Hắn phát hiện ánh mắt Diệp Tri Tùng cũng di chuyển theo từng cử động của hắn, cho đến khi con d.a.o ấy bị cắm thẳng vào khung xương dê nướng trước mặt.
Yết hầu Diệp Tri Tùng khẽ nhấp động, lại nuốt nước bọt.
Lục Phóng rút tay về, không rút d.a.o ra.
Ánh mắt cậu cũng đi theo, nhưng chẳng còn nhìn thịt nướng thơm phức nữa.
Đến khi nghe tiếng cười trầm thấp của hắn tan trong gió đêm, Diệp Tri Tùng mới ngẩng đầu, bắt gặp gương mặt luôn lạnh nhạt xa cách kia, lúc này đang ngồi trong gió rét thấu xương, ánh lửa bập bùng chiếu lên gò má, nhướng mày cười với cậu.
Tuyết và lửa giao hòa, vẽ lên một đường nét dịu dàng phức tạp.
Lạnh và ấm, đan xen trên bóng hình hắn, tạo nên một gam màu đặc biệt.
Diệp Tri Tùng ngồi trên chiếc ghế nhỏ, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn: lưng thẳng, hai gối khép lại, giống hệt như đứa trẻ mầm non ngoan ngoãn ngồi chờ đến giờ ăn.
Hoa Hải Đường
Nhưng đứa trẻ ấy lại ngẩng gương mặt quá mức trong sáng, ôm lon bia lạnh to hơn cả mặt mình, ánh sao ngân hà phản chiếu trong mắt, c.ắ.n môi nhìn hắn, vành tai đỏ bừng, khẽ cười:
“Em còn muốn ăn nữa.”
Lục Phóng bật cười khẽ. Cậu muốn ăn, là thịt nướng… hay là hắn?
Phạm Hành uống say quay đầu lại nghe thấy, ngạc nhiên:
“Dạ dày cậu rộng thế cơ à! Tôi no căng rồi mà cậu còn chưa đủ?”
Lục Phóng lau sạch mùi thịt mỡ còn vương trên tay, rồi tiện tay bóc một trái nho, đưa đến môi Diệp Tri Tùng.
Đôi mắt cậu ươn ướt ánh men say, ngước lên nhìn hắn, rồi ngoan ngoãn há miệng, c.ắ.n lấy trái nho căng mọng kia, thuận thế khẽ c.ắ.n vào đầu ngón tay hắn.
Nước quả ngọt lịm vỡ ra, nhuộm ướt đôi môi cậu, long lanh ánh sáng.
Đầu lưỡi xoắn nhẹ, lướt qua ngón tay nóng ấm, cuối cùng nuốt trọn vị ngọt ấy vào bụng.
“Ngon quá.”
Lục Phóng nheo mắt lại. Quả thật… rất ngon.
Đêm hôm đó.
Con d.a.o được hắn lau sạch, cắm thẳng xuống đầu giường, sát ngay bên má Diệp Tri Tùng. Khuôn mặt ngoan ngoãn ấy thoáng hiện chút hoảng loạn và bối rối, nhưng trong đôi mắt đỏ hoe lại lấp lánh hưng phấn không che giấu nổi.
Con d.a.o ấy, từng có thể g.i.ế.c cả gấu. Lưỡi bén lạnh lẽo, tỏa ra sát khí lẫm liệt.
Lục Phóng tiếc nuối, sao hôm nay hắn mới phát hiện, Diệp Tri Tùng lại thích đôi tay hắn đến thế.
Răng cậu c.ắ.n dọc khớp xương, đầu lưỡi ấm nóng để lại ẩm ướt tê dại, đau nhói xen cùng mềm mại, hơi thở dồn dập trong phòng. Lưỡi d.a.o như còn tiện đứt mấy sợi tóc, rơi lả tả xuống gối trắng.
Đôi mắt đỏ hoe của Diệp Tri Tùng sáng rực.
Ngoài xương quai xanh, cậu còn phát hiện một chỗ khác để “mài răng”, gặm c.ắ.n ngấu nghiến, rồi l.i.ế.m lấy mùi vị riêng biệt trên da thịt hắn.
Lục Phóng trêu chọc:
“Là con d.a.o rất ngầu, rất đẹp sao?”
Hàng mi dày khẽ run rẩy, Diệp Tri Tùng rưng rưng lắc đầu:
“Là anh.”
Ai mà chịu nổi chứ.
Vừa bị l.i.ế.m vừa bị khóc.
Sau đó, cậu mở to đôi mắt ươn ướt nhìn hắn rất lâu.
Nhìn đôi tay ấy vén đi lọn tóc vướng nơi má, nhìn đôi tay ấy nhẹ nhàng lướt qua khóe môi cậu, nhìn đôi tay ấy gom mái tóc ướt mồ hôi, để lộ vầng trán trơn láng, rồi cúi xuống mạnh mẽ ấn cậu vào.
Ngón tay hắn lau đi nước mắt ở khóe mắt cậu.
Đuôi mắt đỏ hoe đẹp đến thắt lòng người.
Lục Phóng khẽ nói, hôm nay hắn muốn làm bẩn gương mặt này.
Diệp Tri Tùng ngẩng lên, giọng khàn khàn đáp lại bằng tiếng “ư ư” khe khẽ.
Đây là lần đầu tiên cậu trọn vẹn, từ đầu đến cuối, cùng hắn.
Trước kia Lục Phóng sợ cậu khó chịu, sợ cậu ghét mùi sữa tanh, chỉ cho cậu nếm một chút, đủ để thỏa mãn chút sở thích bí mật kia thôi.
Diệp Tri Tùng từng nói, cậu thích uống sữa.
Chỉ một câu, hắn đã nhớ suốt ba năm.
Đến hôm nay, cậu mới thực sự nếm trọn.
“Cũng… cũng không tệ lắm.”
Diệp Tri Tùng chống tay trên vai hắn, ngẩng đầu lên:
“Anh nói dối.”
Ánh mắt Lục Phóng thâm trầm, nhìn cậu thật lâu, rồi khẽ đáp:
“Ừ.”
Sau đó lại cúi thấp giọng, ghé bên tai cậu:
“Anh muốn dùng em như thế này, em có thấy khó chịu không?”
Ngón tay đặt ở dưới yết hầu cậu. Diệp Tri Tùng khẽ nuốt, cổ họng quả thật hơi đau.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn lắc đầu. Cậu như sắp chìm đắm trong ánh mắt chuyên chú của Lục Phóng, ánh mắt hòa trộn giữa dã tính nguyên thủy muốn chiếm đoạt, tàn phá, lại vừa kiềm chế, vừa chan chứa tình yêu cuộn trào. Chính vì hắn mà Diệp Tri Tùng thấy một loại khoái cảm kỳ lạ, thứ chỉ hắn mới mang đến, chỉ mình hắn mới nhìn thấy.
Cậu chợt hiểu ra, vì sao khi mình buông lỏng không kiểm soát được biểu cảm, Lục Phóng lại thấy cậu đẹp đến thế.
Cậu c.ắ.n nhẹ đầu ngón tay hắn, chậm rãi bò lên rồi ngồi xuống. Nghe được hơi thở sâu trầm dội ra từ lồng n.g.ự.c hắn.
Cậu bắt lấy tia u tối bất ngờ lóe lên trong mắt Lục Phóng, xen lẫn sự mất kiểm soát, sự thỏa mãn và cả niềm vui sướng. Dù còn vụng về, còn non nớt, nhưng lại khiến người ta thích đến không thể dứt ra.
Diệp Tri Tùng run rẩy, mang theo tiếng nức nở, áp sát gương mặt hắn, thì thầm bên tai:
“Em đang học cách yêu anh… Hình như em đã học được rồi.”
Cậu nói, trước kia đã hiểu rằng khi rất yêu một người, sẽ buồn vì họ buồn. Vậy bây giờ:
“Em vui vì anh vui, thích vì anh thích, muốn đem tất cả những gì em thấy tốt trao cho anh.”
“Cả em cũng cho anh.”
Đứa trẻ làm gì không có yêu và hận. Chỉ là yêu và hận đều quá mãnh liệt, đến mức không thể kiểm soát, không biết cách giải tỏa, nên mới bị nén thành bộ dáng hoang mang bất lực kia.
Giờ đây, từng chút một cởi bỏ lớp vỏ mềm trong suốt, từng chút cởi giáp cứng, như con bướm phá kén, thoát khỏi xiềng xích giam hãm, phơi bày bản chất nguyên sơ.
Cậu thấy được, người đàn ông mạnh mẽ kia, trước mặt mình luôn kiềm chế hết thảy.
Cậu cũng thấy được, phía sau tình yêu nồng nàn ấy, là sự yếu mềm, là cảm giác áy náy và sợ bất an.
Cậu đưa bản thân chen vào khoảng trống đó, khẽ khàng nói với hắn:
“Em chính là của anh.”
“Em vẫn luôn là của anh.”
“Em mãi mãi là của anh.”
Tình yêu của cậu cho đi nồng nhiệt, dũng cảm, tràn đầy.
Cậu dốc hết tất cả, trong trái tim ngập tràn muốn tràn ra ngoài.
“Anh muốn em làm gì cũng được. Chỉ cần là anh cho, em đều thích.”
Cậu đoán được, khi Lục Phóng nheo mắt, ánh nguy hiểm trong đáy mắt hắn sẽ mang ý nghĩa gì.
Nhưng chẳng sao cả, cậu không sợ. Bởi Lục Phóng luôn mang lại cho cậu sự hứng khởi đặc biệt, khiến cậu kinh ngạc, khiến cậu vui sướng, khiến cậu dù bao lâu đi nữa, vẫn giữ được một niềm mong chờ chưa biết trước, sống với trái tim rực cháy.
Sự mới mẻ, phải là cùng người cũ đi trải qua những điều mới.
Chứ không phải với người mới đi lặp lại những chuyện cũ.
Cậu còn rất nhiều việc muốn làm, rất nhiều bức tranh muốn vẽ, bọn họ còn rất nhiều nơi muốn đi cùng nhau, muốn trải nghiệm biết bao ánh sáng chưa từng chạm tới.
Tương lai rất dài.
Họ sẽ mãi mãi mới mẻ.
Như lần sau, khi Lục Phóng hỏi cậu:
“Anh muốn em làm gì cũng được, thật sao?”
Diệp Tri Tùng liếc hắn kỳ quặc, lắc đầu ậm ừ một tiếng, rồi lại nghiêng đầu khó hiểu:
“Anh tự nhiên đi mua du thuyền làm gì vậy?”
“Để làm em.”
“?”
“Anh muốn cùng em ngắm trận tuyết lớn ngoài biển khơi.”