“Cô ấy muốn bỏ trốn khỏi hôn lễ!”
“Không ngờ Diệp Uy Đức sau lưng lại là loại người này…”
“Thật không ra gì, thật không ra gì… Sao hắn có thể làm ra chuyện như thế?”
“Đúng là đồ không biết xấu hổ!”
“Chặn cô ta lại! Mau chặn lại! Đừng để cô ta chạy!”
“Lâm Lam Hi! Cô đứng lại cho tôi!”
Một người phụ nữ mặc váy cưới trắng, xách vạt váy chạy ra khỏi khách sạn xa hoa, lúc gần đến cửa chính còn quay đầu nhìn lại.
Dưới tùng váy phồng xòe lại lộ ra một đôi giày thể thao trắng. Mái tóc búi cao trong lúc hỗn loạn bung ra, suối tóc đen rơi xuống vai, đôi môi đỏ như máu. Cô dùng sức đẩy cánh cửa nặng nề, nghênh đón ánh mặt trời chói chang buổi trưa.
Trong đám đông, Diệp Uy Đức hét gọi cô, nhưng khi Lâm Lam Hi quay đầu lại, chỉ thấy môi hắn mấp máy không ra tiếng.
Giọng hắn đã hoàn toàn bị nhấn chìm trong vô số tiếng mắng nhiếc, từng lời từng lời đ.â.m vào lưng, giẫm nát lòng tự tôn của hắn.
Diệp Uy Đức vừa phẫn nộ vừa sợ hãi. Hắn thế nào cũng không ngờ, chuyện giữa hắn và Tiết Giai Dĩnh lại bị Lâm Lam Hi phát hiện. Cô dồn hắn vào đường cùng, chọn đúng ngày cưới công khai việc hắn không chỉ “bắt cá hai tay” mà còn có một đứa con riêng từ lâu.
Xong rồi, hoàn toàn xong rồi.
Sự nghiệp đang lên, danh tiếng tốt đẹp hắn gầy dựng bấy lâu, hình tượng “người đàn ông chất phác đáng tin cậy” sụp đổ trong chốc lát. Người từng được tin tưởng giờ biến thành rác rưởi bị mọi người phỉ nhổ, thua cả loài chó.
Lâm Lam Hi tháo bỏ tấm khăn voan trắng trên đầu, kiêu hãnh rực rỡ như một con thiên nga. Cô ngẩng cao đầu, nở nụ cười sáng chói nhìn hắn:
“Đi tìm c.h.ế.t đi.”
Sống lại một đời, tôi tuyệt đối sẽ không lặp lại sai lầm nữa!
Tôi không phải con gái của ai, không phải mẹ của ai, cũng không phải vợ của ai.
Tôi chính là Lâm Lam Hi.
“Lam Hi! Ở đây! Lên xe!”
Lâm Lam Hi chạy về phía chiếc Ferrari đỏ, chưa kịp mở cửa đã nhảy phắt vào. Chung Hinh Nhi giật mình đến nỗi đẩy kính râm lên trán, nhíu mày:
“Nhẹ thôi! Không phải còn đang m.a.n.g t.h.a.i sao? Em chạy nhảy như khỉ thế hả!”
Lâm Lam Hi khẽ xoa bụng nhỏ vẫn chưa lộ rõ, nụ cười thoáng ngưng lại một giây, rồi lại rạng rỡ:
“Nó không yếu ớt như thế đâu.”
“Quyết định chưa? Sinh hay không sinh?”
Chung Hinh Nhi không tranh cãi thêm, trực tiếp đạp ga:
“Chị thật sự bội phục dũng khí của em, dám phá hỏng cả đám cưới của chính mình, không sợ sau này gả không nổi à?”
Lâm Lam Hi vẫn ôm bó hoa cưới, vốn định đưa cho Chung Hinh Nhi, nghe vậy lại kéo về.
Chung Hinh Nhi khó hiểu bật cười:
“Sao thế? Phúc lành tặng người khác còn thu lại được à? Chị vất vả lắm mới ly hôn với lão già kia, em không chúc chị sớm tìm được người tốt hơn à?”
Lâm Lam Hi lắc lắc bó hoa trắng:
“Sao em lại cảm thấy… đây chẳng phải phúc lành gì tốt đẹp cả.”
Chung Hinh Nhi sững người, ánh mắt nhìn cô thêm phần dò xét.
Câu nói kia, dường như không thuộc về thời đại này.
Từ sau khi cô tỉnh lại với những mảnh ký ức vụn vỡ, luôn có một giọng nói nhắc nhở phải cảnh giác với người ngủ chung giường. Cô từng mơ thấy vô số giấc mộng dự báo, và cũng nhờ sự chỉ dẫn mơ hồ đó mà gặp được Lâm Lam Hi. Chính Lam Hi đã giúp cô nhìn rõ bộ mặt thật của gã đàn ông bên gối.
Người mà cô từng tưởng là định mệnh, là tri kỷ đồng điệu, hóa ra chỉ là một kẻ giỏi ngụy trang. Hắn hiểu rõ mọi sở thích, mọi cảm xúc của cô, dịu dàng chu đáo chỉ là vì muốn biến cô và con trai cô thành công cụ để hắn hút máu, lợi dụng.
Từ chỗ không dám tin đến khi dứt khoát rời bỏ, Chung Hinh Nhi đã giằng co suốt hơn một năm. Mãi đến ngày hôm đó, ở bờ sông, cô gặp Lâm Lam Hi vừa cầm kết quả khám thai vừa khóc vừa cười.
Lúc này, dưới nắng rực rỡ, khuôn mặt Lam Hi ôm hoa cưới lại tỏa sáng chói lọi. Cô nghiêng đầu, nụ cười rạng rỡ, môi đỏ răng trắng:
“Chúc chị tìm được người đàn ông tốt, đó gọi là phúc lành sao?”
“Em càng muốn chúc chị được tự do, chúc chị luôn rực rỡ, chúc cuộc đời chị huy hoàng, tương lai sáng lạn.”
“Đàn ông ấy à, mặc kệ hết đi.”
Chung Hinh Nhi ngẩn người nhìn, chỉ thấy bó hoa trắng vẽ một đường cong trên không trung, bị tiếng động cơ Ferrari gầm rú che lấp, không ai biết nó rơi về đâu.
Trong mắt cô chỉ còn nụ cười phóng khoáng, ngạo nghễ của Lâm Lam Hi. Ở tuổi đôi mươi, cô sống nhiệt liệt, tràn đầy sức sống.
Cũng chính nụ cười đó, thắp sáng lại tuổi ba mươi lăm của cô.
Chung Hinh Nhi thì thầm:
“Đàn ông… mặc kệ hết đi.”
Lâm Lam Hi hét to trong gió:
“Đàn ông… mặc kệ hết đi!”
Hai người hò reo vài tiếng, rồi Chung Hinh Nhi cười sảng khoái, dứt khoát đạp mạnh ga, lao thẳng về nhà họ Lục.
Nửa tiếng sau, trên ghế phụ, Lâm Lam Hi trừng mắt nhìn thằng bé Lục Phóng đang bĩu môi.
Cậu nhóc mới hơn một tuổi, còn chưa cai sữa, đang uống bình sữa thì bị mẹ bế cả người lẫn bình lên xe, giờ bị nhét vào lòng “cái dì kỳ lạ” cười suốt dọc đường.
…Ơ?
Chung Hinh Nhi hốt hoảng:
“Đừng cựa quậy! Dì còn đang mang thai, con đừng đè lên em bé trong bụng dì!”
Cậu bé chớp chớp mắt, không hiểu có nghe rõ hay không, cúi đầu ngậm bình sữa, rồi chìa bàn tay mũm mĩm sờ vào bụng Lâm Lam Hi.
Lâm Lam Hi cúi mắt, ánh mắt khẽ lay động.
Hoa Hải Đường
Sau lần chụp MRI ở bệnh viện, xác nhận vùng não tạm thời chưa xuất hiện tổn thương, cô ngồi chờ trong hành lang, chìm vào suy nghĩ.
“Cô Lâm Lam Hi, Lâm Lam Hi…”
“Có cô Lâm Lam Hi không?”
Hôm đó nắng rất đẹp, sau cơn mưa, không khí ngập tràn mùi cỏ non. Cô bước ra khỏi bệnh viện, xé tờ số thứ tự, vẫy tay với Chung Hinh Nhi đang đợi.
“Quyết định xong chưa?”
“Quyết định xong rồi.”
“Được! Có khó khăn thì cứ đến tìm chị, chị chẳng có gì ngoài tiền! Một đứa trẻ thôi mà, nào có chuyện nuôi không nổi?”
Lâm Lam Hi cong mày cười dịu dàng, mái tóc dài buộc gọn phía sau:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Vậy thì làm phiền chị Hinh rồi.”
——
Trong sân nhà họ Chung, bé Diệp Tri Tùng bốn tuổi đang khóc òa, da trắng, mặc áo hồng ngắn tay với quần đùi trắng. Cậu gào to, mặt đỏ bừng, khóc mãi không ngừng, cái miệng há rộng đến mức nhìn thấy cả lưỡi gà.
Bé Lục Phóng sáu tuổi thì cau có, hoàn toàn không biết dỗ thế nào. Cậu đã là “anh lớn” rồi, nào có kinh nghiệm đối phó với nhóc con như thế?
Chỉ vì lúc gặp mặt, cậu lễ phép chào: “Chào em gái.”
Đôi mắt tròn xoe của Diệp Tri Tùng lập tức đỏ hoe, con gấu nhỏ định tặng bạn cũng rơi xuống đất. Cậu khóc nấc, vừa nức nở hét:
“Em không phải con gái!” Rồi khóc đến mức suýt ngất.
Lâm Lam Hi dịu dàng xoa đầu con, còn Chung Hinh Nhi thì lúng túng không biết làm sao.
Lâm Lam Hi mỉm cười hiền hòa:
“Không sao đâu, nó muốn khóc thì cứ để nó khóc, khóc xong sẽ ổn thôi. Trẻ con mà, gọi là… em bé có nhu cầu cao.”
Chung Hinh Nhi nhìn thằng bé khóc khản cả giọng, vẻ mặt phức tạp:
“… Em thật sự không định dỗ nó sao?”
“Không cần,” Lâm Lam Hi cười mắt cong cong, khoát tay. “Phải để nó xả ra trước, rồi mới dẫn dắt cảm xúc. Rất nhanh sẽ ổn thôi.”
“……”
“Mẹ ơi! Anh ấy bảo con là con gái! Vì con mặc áo hồng! Hu hu!” Khóc đủ rồi, Diệp Tri Tùng túm áo Lâm Lam Hi cáo trạng, hấp tấp đến mức còn phụt ra cả bong bóng mũi.
Lúc này Lâm Lam Hi mới ngồi xổm xuống, lấy khăn ướt lau mặt cho cậu bé:
“Thế con đã nói với anh trai chưa, rằng con trai cũng có thể mặc áo màu hồng?”
“Chưa có!”
“Vậy thì con đi nói với anh đi, con không phải em gái mà là em trai, chỉ là em trai thích mặc đồ màu hồng thôi. Anh biết rồi thì sẽ không gọi con là em gái nữa.”
Diệp Tri Tùng gật đầu cái rụp, lạch bạch chạy đi ngay. Lục Phóng vừa từ chỗ quản gia lấy được hai chai sữa, quay đầu lại thì đụng ngay phải Diệp Tri Tùng đang chạy loạng choạng, "bốp” một cái, bị đ.â.m cho ngã chổng mông.
Diệp Tri Tùng cũng chẳng đứng vững, ngã thẳng vào n.g.ự.c Lục Phóng. Cậu nhóc cảm giác m.ô.n.g mình sắp vỡ ra thành tám mảnh, còn chưa kịp kêu đau thì “cái gối thịt sống” đang đè lên người lại có vẻ sắp khóc òa.
“Đừng… đừng khóc trước đã.”
Diệp Tri Tùng há cái miệng nhỏ, lấy hơi chuẩn bị gào thật to.
Lục Phóng nhanh mắt lẹ tay "chụp” một chai sữa nhét ngay vào miệng cậu.
“Uống sữa đi, ngọt lắm đó, uống xong sẽ không khóc nữa nha!”
“???”
Khó uống quá.
Diệp Tri Tùng “òa” một tiếng, khóc càng to hơn.
Lục Phóng luống cuống tay chân, trong lòng hoang mang: rốt cuộc cái đứa hay khóc nhè này từ đâu chui ra thế, sao mà phiền phức thế không biết!
Diệp Tri Tùng vừa “hu hu oa oa” khóc một hồi lâu, mới sực nhớ đến chuyện chính. Cậu phồng má, nghiêm túc dạy bảo: cho dù là con trai cũng có thể mặc đồ màu hồng, chẳng có ai quy định con trai bắt buộc phải mặc màu xanh, con gái thì bắt buộc mặc màu hồng cả.
“Đó là mẹ em nói cho em biết, em cũng nói cho anh biết, anh hiểu chưa?”
Lục Phóng rất nghiêm túc gật đầu, còn giống như một người lớn nhỏ mà xin lỗi. Cậu nói mình không phải vì cậu bé mặc đồ màu hồng mà gọi cậu bé là em gái.
“Thế thì vì sao?”
“Là… là…”
Là vì cậu xinh đẹp.
Giống như búp bê tinh xảo trong tủ kính.
“Sau này hai đứa sẽ cùng đi học mẫu giáo nhé~ Một lớp nhỏ, một lớp lớn~”
Lục Phóng nắm tay Diệp Tri Tùng đưa cậu đến lớp. Chưa đến giờ ăn trưa, cô giáo lớp nhỏ đã vội vàng chạy sang lớp lớn, nói rằng đứa trẻ mới đến khóc mãi không dỗ được, người nhà bảo anh trai cũng đang học ở đây, thử xem anh có dỗ được không, nếu không thì phải gọi phụ huynh đến đón sớm.
Lục Phóng đặt bút vẽ xuống, "soạt” một cái đứng bật dậy.
Nghĩ ngợi một lát, lại “phịch” một tiếng ngồi xuống, lấy món đồ chơi trong ngăn bàn nhét vào trong ngực, khuôn mặt nghiêm túc, đi về phía lớp nhỏ.
Vẻ mặt kia nghiêm trang, cứ như sắp đi dự một cuộc họp quốc tế quan trọng vậy.
Lâm Lam Hi nhận được điện thoại từ cô giáo, nói Diệp Tri Tùng đã ổn định cảm xúc, đang chơi rất vui với Lục Phóng trong giờ nghỉ trưa, tạm thời không cần phụ huynh đến đón.
Chung Hinh Nhi thay đồ đi xuống lầu, có vẻ sắp ra ngoài. Thấy Lâm Lam Hi nghe điện thoại xong, tiện miệng hỏi:
“Lần này về thì ở lại bao lâu?”
“Khoảng hai tuần, mấy hôm nữa phải đi New Zealand.”
“Em đúng là… bay khắp thế giới.”
Lâm Lam Hi cười khẽ:
“Tổng giám đốc Chung cũng bận tối mắt còn gì, quản gia nói tháng này chị chỉ ở nhà có ba ngày.”
“Công ty không thể thiếu người. Lần trước bị tên kia lừa, suýt nữa xảy ra chuyện lớn, từ đó ba chị cũng không thúc ép chị đi tìm chỗ dựa nữa, sợ lại bị người ta nuốt chửng, chẳng phải chị phải tự mình trông coi sao?”
Chung Hinh Nhi xua tay:
“À đúng rồi, ba em dạo này thế nào? Vẫn không nói thông được à?”
“Ông ấy á, tư tưởng cổ hủ, luôn cảm thấy em làm mẹ mà không tròn bổn phận.”
“Ông giáo sư già mà, bảo thủ là chuyện thường, có thể hiểu thôi. Thế em nói với ông thế nào?”
“Không nói được, nên mới cãi nhau to, đến mức em gửi thằng bé cho chị. Làm như thể nếu em không tái hôn thì một bà mẹ đơn thân như em sẽ khổ sở, con cái không ai chăm ấy…”
“Tái hôn thì sẽ có người chăm chắc?” Chung Hinh Nhi bật cười. "Thôi, Tiểu Tùng ở chỗ chị thì em cứ yên tâm, đúng lúc chị bận, cũng lo một mình Tiểu Phóng cô đơn, giờ hai đứa có bạn với nhau.”
Lâm Lam Hi thấy hành lý trong tay cô:
“Chị đi công tác?”
“Ừ, đi H thị, chắc một tuần.”
“Vậy thì vừa hay, em rảnh thì ở cùng bọn nhỏ, chị cũng đỡ lo.”
Chung Hinh Nhi gật đầu, đeo kính râm, ngay lập tức khôi phục dáng vẻ nữ tổng tài bá đạo:
“Đi đây, họa sĩ.”
Lâm Lam Hi cười vẫy tay:
“Tổng giám đốc Chung, thượng lộ bình an."