Chưa Cưới Hôn Phu, Tôi Lại Cưới Chú Của Hắn

Chương 63: Cuộc sống thường ngày (4)



Khi Lục Phóng họp xong trở về, Diệp Tri Tùng đã ngủ gục trên sofa.

Trên bàn trà còn đặt một nửa chiếc bánh nhỏ, cậu ngả nghiêng trên sofa, trong tay ôm tạp chí Kinh tế tuần san, che kín nửa gương mặt, trông y như chơi mệt rồi ngủ quên.

Lục Phóng bước lại gần, giơ tay ra hiệu cho trợ lý đang chờ báo cáo đứng yên một bên.

Ngoài cửa sổ, cảnh sông rộng mở, ánh nắng lốm đốm rọi xuống người Diệp Tri Tùng, ngay cả bóng dáng cũng đẹp đẽ.

Lục Phóng nhẹ nhàng gỡ tạp chí khỏi mặt cậu. Người trong mộng dường như không yên, khẽ nhúc nhích.

Hắn cúi người xuống, ngón tay khẽ vuốt ve bên má, định bế cậu vào phòng nghỉ thì người trong lòng lại bất chợt tỉnh lại.

Trợ lý rất biết điều, lập tức đóng cửa văn phòng lại, ôm xấp tài liệu chưa xử lý quay về chỗ ngồi, tiện tay đặt tài liệu sang một bên, ung dung mở điện thoại bắt đầu lướt video g.i.ế.c thời gian.

Người yêu của sếp đã tới, công việc giờ chắc chắn không thể báo cáo được nữa. Từ giờ đến lúc tan làm có thể thong thả giải trí, có gì gấp tự nhiên sẽ có “nội tuyến” báo tin. Anh ta chỉ cần đợi… mà thường thì chả có cuộc gọi nào đến thật.

Ha ha, sướng!

Diệp Tri Tùng mở mắt còn chưa tỉnh hẳn, mơ mơ màng màng nhìn hắn chốc lát. Cậu đã chạy khắp nơi rồi không về nhà, mà chạy thẳng tới công ty đợi. Vừa gặp người liền rên rỉ nhào vào lòng, lập tức nhắm nghiền mắt.

Lục Phóng làm việc thật chán c.h.ế.t.

Diệp Tri Tùng nghĩ.

Toàn là họp hết cái này đến cái kia, báo cáo đọc mãi không xong, tài liệu xử lý không hết. Ngay cả bài phỏng vấn trên tạp chí Kinh tế tuần san cũng đầy thuật ngữ cậu nghe chẳng hiểu. Ban đầu còn định xem mọi người khen Lục Phóng thế nào, kết quả chưa lật được mấy trang đã ngủ mất rồi.

Ngủ như bị đ.á.n.h t.h.u.ố.c vậy.

Nhưng tuy không hiểu, "tài chính tài phiệt” nghĩa là gì cậu vẫn biết.

Tóm lại là đang khen chồng cậu rất lợi hại. Còn lợi hại thế nào thì cậu không nói được những lời văn hoa bóng bẩy kia, thì đã sao?

“Dù sao cũng lợi hại.”

Lục Phóng nghe cậu líu ríu nói, nhưng cũng không nghe rõ từng chữ.

Đôi môi đỏ khẽ mở khẽ hợp, phảng phất hương ngọt của kem tươi, nhìn thế nào cũng thấy nếu hơi ướt át một chút sẽ càng đẹp.

Âm thanh kia bỗng dừng lại. Một lát sau, đôi môi đỏ mọng quả thật trở nên tươi tắn ướt át.

Diệp Tri Tùng mở đôi mắt tròn ướt rượt nhìn hắn, hồi lâu còn khe khẽ thở dài bất lực:

“Anh lúc nào cũng thích hôn em ngay khi em đang nói…”

Mái tóc rối lòa xòa trên cái đầu tròn, Lục Phóng vươn tay xoa.

Cậu ngoan ngoãn ngẩng đầu, chẳng bao lâu đôi môi ướt át đã sưng mọng, đỏ như rớm máu.

Sau khi ngủ dậy cậu càng ngoan, ngoan đến mức lạ lùng. Đến ngón tay cũng lười động, mềm nhũn nằm đó, mặc hắn tùy ý đùa bỡn. Thỉnh thoảng bị chọc gấp quá mới kẹp chặt chân, kẹp lấy cổ tay hắn không cho tiếp tục.

Nhưng cậu nào có bao nhiêu sức.

Lục Phóng ngẩng mắt nhìn sang, ánh mắt dừng lại trên đôi chân gác nghiêng lên gối tựa. Ống quần mỏng rộng bao lấy đôi chân thẳng dài, dọc theo gấu quần mà lần lên rất dễ dàng chạm đến đầu gối.

Cặp chân khẽ co lại, nhưng sức ở đùi làm sao thắng nổi sức tay. Cổ tay hắn khẽ xoay, gấu quần liền bị cuốn lên đến tận đầu gối, bàn tay lập tức áp sát vào bên trong.

Quá gầy, nếu không thì làm sao từ mắt cá có thể dễ dàng vuốt một mạch đến đây.

Lục Phóng bóp một cái nơi hiếm hoi còn chút thịt: “Ra ngoài mấy hôm rồi lại không ăn uống cho đàng hoàng hả?”

Hàng mi Diệp Tri Tùng run lên, chắc cũng đoán được vì sao hắn phát hiện. Vội chống gối ngồi dậy: “Em ăn rồi mà.”

Lục Phóng rút tay ra, vuốt phẳng ống quần, rồi vỗ nhẹ lên mắt cá nhô rõ: “Đi cân.”

Ngón tay đang chống gối của Diệp Tri Tùng khẽ co lại.

Lục Phóng híp mắt nhìn, khóe môi hơi cong, ý cười như không, trong lòng lại nghĩ: Anh sờ qua bao lần rồi, chân eo gầy đi rõ rệt như vậy, anh lại không biết sao?

Quả nhiên, Diệp Tri Tùng khẽ dựa sang, nũng nịu:“Em thật sự ăn đầy đủ mà, không cần cân nữa đâu, phiền lắm.”

Lục Phóng thấy ánh mắt tròn vo kia né tránh, không dám nhìn thẳng, còn cứng miệng định giấu?

“Không phiền, để anh lấy cân đến.”

Thấy hắn sắp đứng dậy, Diệp Tri Tùng liền phồng má, vội kéo hắn lại: "Sao anh không tin em? Em đâu có biết nói dối.”

Lục Phóng bật cười: "Không biết nói dối, sao không dám lên cân?”

Diệp Tri Tùng cúi đầu, mắt đảo loạn: "Em… đâu có không dám…”

“Anh tin con số trên cân điện tử hơn.”

Diệp Tri Tùng nhỏ giọng lẩm bẩm, lại kéo tay anh: "Để em đi là được rồi, cân trong phòng nghỉ đúng không? Anh ngồi nghỉ đi, em không để chồng vất vả đâu, họp cũng mệt lắm rồi.”

Cậu lon ton chạy vào phòng nghỉ. Vừa đẩy cửa bước vào còn khẽ thở ra một tiếng.

Chẳng bao lâu, cái đầu tròn ló ra khỏi khe cửa: "Không gầy đâu, nặng hơn 0.2kg cơ, thật mà.”

Lục Phóng đặt tách cà phê xuống, ánh mắt quét qua cái đầu ló ra sau cánh cửa, giọng chậm rãi: “Thế à.”

“…Chắc vậy.”

Thấy hắn đứng lên đi về phía mình, sắc mặt Diệp Tri Tùng lập tức trắng bệch. Ngón tay nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa: "Thật, thật sự là có tăng cân… Anh đừng lại gần!”

Hắn càng bước đến, cái đầu tròn càng ngửa lên, vừa chạm ánh mắt Lục Phóng thì bản năng nhanh hơn lý trí: "Rầm” một tiếng, đóng sập cửa phòng nghỉ lại.

Lục Phóng suýt bị đập cho một cái: "……Mở cửa.”

Trong phòng vang lên tiếng lách cách khóa chốt: "Em không mở… Em sợ mở ra thì anh sẽ lột sạch em ở đây mất!”

Lục Phóng nhướng mày: "Em nói không biết nói dối cơ mà?”

“…Chỉ, chỉ gầy đi một chút thôi, thật sự chỉ một chút xíu. Em có ăn đầy đủ mà!”

“Chút xíu là bao nhiêu?”

“Không… không đến nửa ký!”

“Diệp Tri Tùng.”

“Một ký! Lần này thật sự không nói dối, chỉ một ký thôi!”

Hừ.

“Ra mở cửa.”

“Không!”

Khóe môi Lục Phóng kéo xuống: "Chỉ một ký thôi, sao lại không dám mở?”

Trong phòng quả nhiên im lặng. Diệp Tri Tùng á khẩu, dứt khoát chọn cách “giả c.h.ế.t”, hai tay ôm c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa. Trong lòng kêu thảm: Xong rồi. Mới đi chơi có mấy ngày mà về cân đã tụt bốn ký, rớt khỏi mức cân nặng tối thiểu anh ấy đặt ra mất.

Hơn ba tháng trời mới vất vả nuôi về được mức khỏe mạnh. Cậu chỉ ham mấy ly nước ngọt, vài cây kem, ăn cơm thì không nổi. Người ta bảo đồ ngọt dễ béo mà, sao cân lại tụt chứ?

“Diệp Tri Tùng, em không mở cửa thì không chỉ đơn giản là lột sạch là xong đâu.”

Cậu hoảng loạn ngay. Nhớ lại lần trước vì ăn một thùng kem lớn quá độ mà đau dạ dày, Lục Phóng đã lột sạch cậu trong chính phòng nghỉ này, trói cổ tay cậu vào đầu giường ba ngày trời.

Lục Phóng đúng là ác quỷ. Ở công ty mà dám giam cậu suốt ba ngày, bất kể giờ làm hay giờ nghỉ, cứ vùi lấy cậu không buông.

Thỉnh thoảng còn dừng giữa chừng đi họp hay ký văn kiện, nhưng hễ quay lại là lại ép cậu tỉnh dậy, bóp cằm hỏi: “Còn dám nữa không?”

Diệp Tri Tùng lúc ấy khóc nức nở: “Chẳng phải chỉ ăn có một thùng kem thôi sao…”

Lục Phóng tức đến gân xanh nổi đầy thái dương.

Chỉ một thùng kem ư?

“Cái thùng kem đó bày trong căng tin, để người ta múc từng viên bán cả ngày cũng chưa hết. Em lại ăn sạch một lần, không sợ xuất huyết dạ dày chắc?”

“…”

Ờ… thùng kem đó quả thật hơi to.

“Hơi to?”

Cái thùng kem đó to gần bằng… hai quả bóng rổ cộng lại!

Chỉ liếc mắt thôi cũng đủ khiến người ta muốn đem thằng nhóc này đi bệnh viện.

Cái dạ dày phải nuôi dưỡng suốt hơn ba tháng mới hoàn toàn hồi phục. Bác sĩ lúc đó cau mày dặn đi dặn lại: phải chú ý, phải kiêng khem.

“Thanh niên gì mà không biết tiết chế chút nào… Vậy sau này già đi thì tính sao?”

“Sau này già rồi thì không ăn được kem nữa, nhân lúc còn trẻ em muốn ăn nhiều một chút mà.”

Diệp Tri Tùng lúc này mới thật sự hoảng: Sao Lục Phóng lại có cả chìa khóa dự phòng chứ?!

Cậu tìm khắp phòng nghỉ chẳng có chỗ nào để trốn, cuối cùng đành c.ắ.n răng, liều mình xông lên, hai tay ôm chặt lấy eo hắn, ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt cầu khẩn:

“Em sai rồi.”

Lục Phóng vứt chìa khóa sang một bên, mắt cụp xuống nhìn cậu: “Đi cân.”

Rõ ràng cảm nhận được vòng tay ôm eo càng siết chặt. Gương mặt trước mắt ra sức chớp mắt, như muốn vắt ra chút nước mắt, đôi môi bĩu bĩu, lắc lắc nũng nịu: “Đừng cân nữa mà… Thật sự chỉ giảm có hai cân thôi, hai cân hơn một chút xíu…”

Lục Phóng nhướng mày: “Hơn một chút xíu?”

Giọng Diệp Tri Tùng càng nhỏ, còn rảnh giơ ngón tay cái và ngón trỏ khép sát lại, mắt híp híp ra hiệu: “Hơn một… tẹo tẹo tẹo thôi.”

Đôi mắt cậu đỏ lên, lại rướn người đến hôn khóe môi thẳng tắp kia.

Hôn rồi còn khẽ liếm, ngửa đầu mỏi thì lấy chóp mũi cọ lên yết hầu hắn.

“Chồng ơi…”

“Lục Phóng…”

“Tổng giám đốc Lục …”

Hoa Hải Đường

“…Anh trai tốt…”

Cuối cùng sắc mặt Lục Phóng cũng dịu đi đôi chút: "Hơn bao nhiêu?”

“Hơn… hai lạng?”

Lục Phóng vòng tay ôm eo cậu, bất đắc dĩ thở dài: "Hai lạng hai?”

Người trong lòng run lên một cái, im lặng hồi lâu, rồi lí nhí: “Hai… cộng hai cân…”

“……”

Lục Phóng nghiến răng: “Diệp Tri Tùng.”

Cậu lập tức ngẩng đầu, vội vàng tranh thủ: “Nói rồi, anh không được trói em ra đây lột sạch đâu đấy!”

Lục Phóng bóp chặt eo cậu, không cho chạy, cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng trẻo kia đôi mắt hoe đỏ, rõ ràng sợ đến rơm rớm nước mắt mà vẫn bĩu môi bướng bỉnh, mặc cả:

“Em… có ăn rất nhiều mà. Nhưng thật sự ngon lắm… Giờ không ăn thì sau này già rồi không ăn nổi thì làm sao? Em còn muốn mang về cho anh thử nữa cơ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ăn rất nhiều? Thế sao chơi có mấy hôm mà tụt mất bốn cân?”

“Em… là…”

“Ăn kem no rồi cơm không ăn, phải không?”

“…”

“Thế gọi là ăn nhiều à?”

Diệp Tri Tùng nghẹn lời. Thật ra Lục Phóng cũng không cấm tuyệt đối, chỉ yêu cầu đồ ngọt như kem hay nước ngọt phải ăn sau khi ăn xong bữa chính. Nhưng cơm đã no thì còn bụng đâu mà ăn vặt?

Cậu chẳng qua chỉ đổi thứ tự thôi mà. Ai ngờ ăn kem xong thì chẳng còn ăn được gì nữa.

Dù sao cũng ăn hết rồi, cậu chẳng tranh cãi nổi, bèn úp đầu vào cổ hắn, trong bụng thầm nghĩ: Cùng lắm thì lại bị xử lý ba ngày thôi.

“Em sai rồi, vậy anh cứ… hành c.h.ế.t em đi.”

“……”

Lục Phóng tức đến đau cả răng.

Hắn đưa tay bóp lấy cổ cậu, như xách một quả bóng nhỏ, nâng đầu cậu lên, mắt cụp xuống, giọng trầm nặng: “Học thói này ở đâu ra?”

Diệp Tri Tùng ấm ức chẳng đáp.

“Lấy kem làm cơm ăn, em còn thấy có lý hả? Đau dạ dày em không biết khó chịu thế nào à?”

“Lần này… không đau lắm…”

“Ha. Được lắm.”

Lục Phóng nắm cổ cậu lôi thẳng ra khỏi phòng nghỉ, liếc một cái đến cửa văn phòng còn đang khóa, rồi dắt cậu đến ngay trước bàn làm việc.

Eo Diệp Tri Tùng dựa vào bàn, mắt hoe đỏ ngơ ngác: Sao thế, lần này không phạt à? Dễ thế sao? Cậu còn tưởng lại phải chịu một trận lớn cơ.

Cho đến khi chính mình bị lột sạch đặt lên bàn làm việc, ngó sang trái là màn hình máy tính to đùng, ngoảnh sang phải là chồng tài liệu cao ngất, cậu mới sực hiểu: Lục Phóng lần này thật sự định cho mình một trận lớn ngay tại đây.

“Không được… Anh không thể! Lục Phóng! Anh không được ở đây… A!”

Lục Phóng thậm chí chẳng thèm nới lỏng cà vạt, hai tay chống bàn, cúi người xuống. Giữa một đống giấy tờ và tài liệu lạnh lẽo, chỉ có làn da trắng nõn kia lóa mắt. Hắn nhấc mắt cá gầy guộc, đẩy dần lên trên.

Ánh mắt trầm xuống, nhìn người vừa run rẩy vừa ỉ ôi cầu xin. Hai bàn tay nhỏ của Diệp Tri Tùng vụng về chẳng biết làm sao: muốn che miệng sợ kêu lớn quá bị nghe thấy, lại muốn giữ chặt quần áo khỏi bị cởi, rối loạn đến mức chẳng làm được cái nào ra hồn, giãy giụa trong hoảng loạn, tóc tai rối bời.

Cậu thật sự hoảng, không chỉ sợ hãi, mà còn quá mức căng thẳng.

Cậu sợ cửa văn phòng đột ngột bật mở. Một người là Lục Phóng áo quần chỉnh tề, người kia là cậu trong bộ dạng như thế này…

Gân cơ trên đùi đã căng hết, hai đầu gối kẹp lấy thành bàn gỗ đen bóng.

Trong tuyệt vọng, Diệp Tri Tùng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể chồng hai tay lên nhau, bịt chặt miệng, cố hết sức ghìm tiếng nức nở xuống.

Một bàn tay ghìm tiếng, còn một bàn tay ghìm lấy cậu.

Ngẩng đầu nhìn lên trần, cậu lạc trong suy nghĩ: Đây là dáng vẻ Lục Phóng khi làm việc sao?

Rồi lại cụp mắt nhìn mặt bàn, đầu ngón tay trắng muốt cong lại như đang cầm bút: Đây là dáng vẻ anh ấy ký văn bản sao?

Cậu nghẹn ngào khẽ cầu xin, nói không được, không thể, không được ở đây. Cậu thực sự rất sợ, không muốn bị người khác bắt gặp trong bộ dạng này.

Lục Phóng liếc vào màn hình giám sát hành lang, đưa tay vuốt những sợi tóc dính mồ hôi, để lộ vành tai trắng, bật cười thấp giọng dọa: “Cửa này có khóa đâu, bất cứ lúc nào cũng có thể có người vào.”

“Lỡ bị phát hiện thì…”

Diệp Tri Tùng bật khóc nức nở. Mọi lý do, mọi lời hứa, mọi kiểu xin tha đều vô dụng. Thậm chí còn nghĩ đến cả việc giả vờ đau dạ dày.

Nhưng Lục Phóng chỉ cần kiểm tra qua liền biết cậu giả, ánh mắt càng sâu thẳm:

“Không chỉ biết nói dối, còn dám giả bệnh.”

Diệp Tri Tùng sợ đến mềm nhũn, thấy Lục Phóng cầm điện thoại trên bàn, chẳng rõ hắn bấm gì, chỉ nghe đầu dây kia vang lên tiếng:

 “Vâng, tổng giám đốc Lục.” 

 “Nhận được, tôi đến ngay.”

Cậu hoảng đến nỗi tay che mặt ép mạnh đến in cả dấu lên má, chỉ biết điên cuồng lắc đầu, không dám phát ra một âm thanh. Nước mắt theo lông mi dài văng ra, khóc đến đáng thương.

Mà Lục Phóng lúc này chẳng dừng lại, còn thản nhiên đứng nhìn, thậm chí trước khi gác máy còn cố tình dùng sức hơn, ác ý muốn dọa cậu phát khiếp.

Tiếng kêu bị nghẹn lại trong cổ họng.

Sau cùng, Lục Phóng bế cậu xuống khỏi bàn, đặt ngồi trên đùi, bóp cằm buộc ngẩng đầu, ép ánh mắt đã dần mất tiêu điểm đối diện mình.

“Em không dám nữa… Em… sẽ không ăn kem nữa…”

“Còn gì nữa?”

“Em sẽ không… nói dối nữa… càng không giả bệnh nữa… Anh tha cho em lần này đi… chỉ lần này thôi…”

“Chỉ trong những lúc thế này em mới chịu nghe lời.”

“Lục Phóng… Anh, anh mau thả em xuống đi… Có người sắp tới rồi!”

Lục Phóng liếc qua góc màn hình giám sát, thấy trợ lý đang ôm xấp tài liệu đi về phía này. Hắn nhéo cằm cậu ngẩng lên, nở nụ cười tà ác như ma quỷ:

“Không kịp rồi.”

“!!!”

Diệp Tri Tùng gần như sụp đổ. Cửa văn phòng vang lên ba tiếng gõ, cậu nhìn hắn với vẻ kinh hoàng và tuyệt vọng.

“Tổng giám đốc Lục, ngài...”

Trợ lý đẩy cửa, còn chưa nói xong, liền thấy Lục Phóng đang ôm chặt người yêu mới đi du lịch về. Chàng trai ấy khoác ngoài một chiếc áo rộng thùng thình, ngoan ngoãn dựa vào lòng hắn, như đã ngủ say.

Lục Phóng ngẩng đầu, đưa ngón trỏ đặt lên môi, ra hiệu cho đối phương nhỏ tiếng, kẻo đ.á.n.h thức người đang ngủ.

Trợ lý vội ngậm miệng, nhẹ chân đi vào.

Lục Phóng khẽ chỉ về khu vực tiếp khách phía xa, ý bảo đặt tài liệu lên bàn trà.

Trợ lý gật đầu, làm theo, rồi khẽ hỏi xem có dặn dò gì thêm không.

Hắn hơi phẩy tay: ý là xong rồi, lui đi, chờ có việc sẽ gọi.

Trợ lý rất biết điều, rón rén đóng cửa, quay lưng một cái là chạy thẳng đi… tiếp tục “ngồi mát ăn bát vàng”.

Trong phòng.

Diệp Tri Tùng đã khóc ướt cả mảng áo sơ mi trước n.g.ự.c hắn. Chờ đến lúc người ngoài đi hẳn, cậu mới run rẩy đến nỗi cơ thể như cái sàng, ý thức mơ hồ.

Lục Phóng lần này chẳng cần hỏi “còn dám không”, mà cúi xuống, ác ý mổ nhẹ lên khóe môi ướt đẫm của cậu.

Lúc này, Diệp Tri Tùng cuối cùng cũng hiểu ra.

Có hai chuyện cho dù thế nào đi nữa cũng không thể nói thông với Lục Phóng.

Một là: đừng coi chuyện ăn uống qua loa là không quan trọng.

Hai là: đừng coi cơ thể của mình là chuyện nhỏ nhặt.

Diệp Tri Tùng từng lấy kem làm bữa chính.

Trong tủ lạnh nhà cậu lúc nào cũng chất đầy kem hộp mini, bình thường ăn được hai cái, có lúc làm nũng thì có thể ăn liền ba vị khác nhau.

Nhờ sự kiên trì không biết mệt của Lục Phóng, cái dạ dày yếu ớt của Diệp Tri Tùng cuối cùng cũng bớt đau thường xuyên.

Cân nặng của cậu cũng từ từ bò lên mức tiêu chuẩn khỏe mạnh, chỉ là tốc độ tăng quá chậm, khiến Lục Phóng đôi khi cảm thấy thất bại, lẩm bẩm:

“Nuôi nhiều thế rồi, rốt cuộc mỡ mấy cân đi đâu hết rồi hả?”

Diệp Tri Tùng vừa rôm rốp nhai ốc quế vừa nghiêm túc trả lời:

“Có, có thể là do anh làm nhiều quá đó? Vận động nhiều như thế, sao mà béo nổi?”

“……”

Diệp Tri Tùng lại bày ra dáng vẻ bác sĩ, ra chiều nghiêm trọng khuyên nhủ:

“Thanh niên à, phải biết tiết chế, chứ không sau này về già thì biết làm sao?”

Cậu vừa nói vừa liếc trộm phản ứng của hắn, phát hiện Lục Phóng quả nhiên đang nghiêng người áp sát lại, bàn tay đã đặt lên gáy cậu.

Diệp Tri Tùng giật mình, vội vàng nhét toàn bộ phần ốc quế còn lại vào miệng. Khi gáy bị giữ chặt, đôi mắt cậu mở to tròn xoe, cái miệng thì nhồm nhoàm nhai liên hồi.

Lục Phóng liếc cậu một cái: “?”

Diệp Tri Tùng cau mày, ú ớ mấy tiếng:

“&%@*#……!”

Dịch ra chính là: Còn có mỗi một miếng này thôi mà anh cũng giành với em à?!

Nhưng ốc quế lại quá giòn, cậu chỉ có thể nhai chứ chưa kịp nuốt xuống, trong lúc định mở miệng lên án…

Diệp Tri Tùng sững ra mấy giây, rồi hốt hoảng nuốt ực, nuốt mãi mới trôi hết, sau đó lắp bắp:

“Em… em tưởng…”

Giọng cậu nhỏ xíu, đôi mắt tròn xoe, khóe mày cong lên như muốn cười:

“Em tưởng anh giành ăn kem của em.”

Lục Phóng im lặng lau sạch vụn ốc quế dính trên mặt cậu.

Thật là vừa tức vừa buồn cười.

“… Anh lúc nào giành đồ ăn với em chưa?”

“Thì tại anh kiểm soát kem của em quá chặt đó! Em ăn chẳng đủ mà…”

Diệp Tri Tùng lắc đầu, thấy sắc mặt người kia bất đắc dĩ, khóe mắt càng cong hơn, cười híp mắt áp sát lại:

“Vậy… em cho anh nếm thử nhé~”

Lục Phóng đưa tay lau sạch mấy vụn kem dính bên khóe môi cậu.

Diệp Tri Tùng thơm ngọt, còn cố tình dí sát lại:

“Vị nho rượu rum đó~ Ngon lắm! Ngọt cực kỳ luôn~”

Mười mấy phút sau, Lục Phóng mới chịu buông cánh môi kia ra.

Ừ. Đúng là rất ngọt.