Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế

Chương 156



Thấy anh dần bình tĩnh lại,  Hạ Thụ nhẹ nhàng kéo góc chăn lên cho anh, rồi cô đứng dậy đi ra ngoài.

 

Hạ Hùng Hải đang ở ngoài sân.

 

Khi Hạ Thụ đi tới, Hạ Hùng Hải đang ngồi hút thuốc trên ghế đá, ông ấy lặng im nhìn vầng trăng trên trời.

 

Cô tiến tới gần ông ấy: “Ba ơi.”

 

Hạ Hùng Hải quay đầu lại: “À, Tiểu Mộc à.” Rồi ông dập tắt điếu thuốc, khẽ vẫy tay gọi cô: “Đến đây.”

 

Hạ Thụ ngồi xuống bên cạnh ông ấy.

 

“A Hành ngủ rồi hả con?”

 

“Dạ.” Hạ Thụ khẽ gật đầu, rồi cô cúi đầu.

 

Hạ Hùng Hải nhẹ nhàng hỏi tiếp: “Hôm nay xảy ra chuyện gì thế?”

 

Hạ Thụ khựng lại.

 

Hạ Thụ không giấu diếm ông, cô kể hết toàn bộ mọi chuyện gần đây, kể cả chuyện đêm nay. Hạ Thụ nức nở: “Ba ơi, con xin lỗi ba nhiều lắm.”

 

Từng giọt, từng giọt nước mắt lã chã rơi xuống phiến đá trên mặt đất, dưới ánh trăng le lói: “Con biết, con kém cỏi hơn A Hành rất rất rất nhiều, nhưng con không có cách nào để buông bỏ tình cảm của con được. Con phải thử một lần. Con không sợ vất vả, con chỉ sợ anh ấy đau khổ, con không muốn anh ấy phải đau lòng.”

 

Hạ Hùng Hải thở dài.

 

“Tiểu Mộc à, nếu con muốn tiếp tục tiến về phía trước, thì cứ đi đi, con đừng sợ, cũng đừng quay đầu lại.” Ông ấy lau nước mắt cho cô, rồi nói tiếp: “Ba già rồi. Nhưng dù có bất kỳ khó khăn gì, ba cũng sẽ cố gắng bảo vệ con.”

 

*

 

Lúc Hoắc Cận Hành tỉnh dậy, anh không biết lúc này là lúc nào. Trong phòng, chỉ một ngọn đèn bàn tỏa ánh sáng yếu ớt. Trời vẫn còn chưa sáng.

 

Anh không còn đau dạ dày nữa, cả người cũng có sức lực hơn nhiều. Mồ hôi ra rất nhiều khiến áo sơ mi trên người anh nhớp nháp dính vào da lưng, rất khó chịu.

 

Anh muốn nâng tay lên, nhưng khi giật giật đầu ngón tay thì có một lực cản anh lại.

 

Một bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy đầu ngón tay của anh. Anh quay qua nhìn thì cũng sững sờ.

 

Hạ Thụ đang ngủ ở bên cạnh anh.

 

Trái tim Hoắc Cận Hành càng lúc đập càng nhanh, đến nỗi xương sườn cũng thấy đau đớn,

 

Cô vẫn cầm di động trong tay, màn hình điện thoại hiện báo thức có vẻ để bấm giờ anh truyền dịch xong. Có lẽ sợ báo thức đánh thức anh dậy nên cô còn quay loa điện thoại về phía tai mình.

 

Anh cố sức dùng tay kia tắt báo thức, sau đó khẽ để điện thoại sang một bên.

 

Bình truyền dịch chỉ còn lại một chút xíu.

 

Nằm yên đợi dung dịch thuốc chảy hết, anh cố gắng nhẹ nhàng hết sức rút tay mình ra khỏi bàn tay của cô, rồi rút kim truyền dịch ở tay ra.

 

Có một hai giọt m.á.u chảy ra.

 

Anh lấy tay lau đi.

 

Sau khi làm xong hết thảy, anh mới nhìn chăm chú vào khuôn mặt của cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

 

Ánh sáng mờ ảo bao phủ khuôn mặt của cô, cô gái yên lặng đến lạ thường, cũng không biết cô ở đây từ khi nào.

 

Những giọt nước mắt trên khóe mắt cô đã khô cạn.

 

Hoắc Cận Hành không kiềm được, anh chìa tay vuốt khóe mắt của cô.

 

Dường như cảm thấy có gì chạm vào mắt, lông mi của Hạ Thụ khẽ chớp rồi cô tỉnh dậy.

 

“A Hành?” Thấy anh tỉnh rồi, Hạ Thụ ngẩn người ra một giây, mắt hạnh sáng lên: “Anh thấy thế nào rồi? Có còn đau không? À đúng rồi… Còn kim truyền nữa.”

 

Cô cúi xuống nhìn thì thấy anh đã gỡ kim truyền ra rồi, Hạ Thụ nhẹ nhàng nâng bàn tay anh lên soi cẩn thận, giống như nhìn bảo bối của mình vậy.

 

Hoắc Cận Hành cũng nhìn cô chăm chú.

 

Dường như bao nhiêu lưu luyến cứ đọng lại trong khoảnh khắc tĩnh mịch này, anh muốn khoảnh khắc ấy kéo dài lâu thêm.

 

Hạ Thụ xác nhận anh không sao, cô mỉm cười: “A Hành, anh có khát không? Bác sĩ bảo anh tỉnh lại rồi thì nhớ uống nước ấm, để em đi lấy cho anh.”

 

Cô bèn đứng dậy, nhưng một bàn tay đã nắm lấy cổ tay cô, như không muốn để cô đi khỏi vậy.

 

Hạ Thụ thoáng giật mình.

 

Hoắc Cận Hành nhìn cô, giọng nói có vẻ đáng thương:  “Hạ Thụ, anh đau…”

 

Hạ Thụ luống cuống: “Anh đau hả? Dạ dày còn đau đúng không? Anh chờ một lát,  để em đi gọi bác sĩ Lương…”

 

Hoắc Cận Hành lắc đầu.

 

Anh khẽ chỉ vào n.g.ự.c mình.

 

Vành mắt Hạ Thụ chua xót, cổ họng cô nghẹn ngào tới mức không thốt nên lời.

 

Trong nháy mắt, cô bỗng nhớ những câu mình nói mỗi khi gặp anh.

 

Người đàn ông này đã từng bướng bỉnh vượt qua hơn nửa Trung Quốc đi tìm cô, từng vứt bỏ kiêu ngạo để cầu xin người khác với cô trong làn tuyết trời đông giá rét, từng đứng ba ngày trong trận mưa to tháng chín chỉ để tìm được bóng dáng của cô, từng đi hơn nửa Đế Đô chỉ để mua kẹo mà cô yêu thích.

 

Nhưng cô lại nói với anh, Hoắc Cận Hành, chúng ta không nên gặp lại nhau.

 

Cô đã nói vậy…

 

Tại sao cô có thể đối xử với anh như vậy?

 

Tại sao cô có thể làm tổn thương anh như vậy?

 

Hạ Thụ hít một hơi, cô ngồi xổm xuống một lần nữa, mắt rơi lệ nhưng vẫn cười ngọt ngào với anh: “A Hành, nếu anh thấy đau, em sẽ xoa xoa cho anh, được chứ?”

 

Hoắc Cận Hành nói: “Được.”

 

Bàn tay cô khẽ vuốt n.g.ự.c của anh, cũng cảm nhận được tiếng tim anh đập.

 

Nước mắt Hạ Thụ rơi xuống.

 

Hoắc Cận Hành không lau nước mắt cho cô. Hai tay anh giữ c.h.ặ.t t.a.y cô ở trước ngực, đôi tay của người con gái mà anh nhớ nhung, trông mong bảy năm. Mà sau bảy năm, tới tận hôm nay anh mới được nắm tay của người ấy. Anh không muốn buông tay ra lần nữa.

 

Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, anh ngồi ở tư thế cuộn tròn giống như đứa nhỏ không có cảm giác an toàn, nức nở không thành tiếng.