Vì sức khỏe của Hoắc Cận Hành vẫn còn yếu, nên sau đó không biết anh đã thiếp đi từ lúc nào, chỉ mơ hồ biết mình đã chìm vào giấc ngủ rồi lại tỉnh giấc. Cô cũng chịu đưa bàn tay mà anh đã đợi chờ suốt nhiều năm qua cho anh, để anh có thể chạm vào trái tim cô, cũng như chữa lành vết thương trong tim anh.
Tỉnh lại lần nữa thì trời cũng đã sáng.
Vừa thức dậy thì đôi mắt đen láy của Hoắc Cận Hành đã chìm vào ánh ban mai nhàn nhạt, chiếc rèm cửa sổ hoa nhí màu trắng nhẹ bay trong gió.
Anh trầm ngâm nhìn theo góc rèm đang bị gió thổi, rồi dần tỉnh táo lại.
Hạ Thụ hiện không có ở đây.
Anh khẽ giật mình, sau đó ánh mắt vô thức rơi xuống vị trí mà đêm qua cô dựa vào khi ngủ, anh đưa tay xoa nhẹ nơi đó.
Hoắc Cận Hành ngồi dậy, anh cẩn thận quan sát phòng của cô.
Căn phòng không quá lớn nhưng rất sạch sẽ và ấm áp. Đã nhiều năm như vậy rồi mà cô vẫn thích màu hồng, toàn bộ giấy dán tường đều là màu hồng, trên chiếc rèm cửa sổ màu trắng là những bông hoa màu hồng nhỏ xíu.
Cô đã lớn lên ở đây.
Cô đang sống ở đây.
Con thỏ hồng dựng ở một góc giường đã hơi cũ, nhưng được giặt rất sạch sẽ còn có mùi thơm xà phòng.
Anh thuận tay cầm nó lên rồi giật nhẹ vành tai đang rũ xuống của chú thỏ, khóe miệng cong lên.
“Còn nhận ra tao không?” Giọng anh rất khẽ: “Nhiều năm trước là tao mua mày tặng cho cô ấy đó.”
Trên mặt bàn có một tờ giấy được chặn lại bởi một chiếc bút máy.
‘A Hành, nếu anh tỉnh lại thì đừng lo lắng, em đi siêu thị một lát.
Quần áo của anh đã thấm nhiều mồ hôi nên mặc sẽ rất khó chịu, anh hãy thay bộ quần áo này nhé. Đây là của Tiểu Tuấn, bây giờ chắc cậu ấy cũng lớn bằng anh, đừng khách sáo nhé!
Ba, cô và Tiểu Quân đi làm rồi, anh không cần quá lo lắng, bác sĩ nói anh cần nghỉ ngơi nhiều, nhớ nhé ^_^
[icon cây nhỏ]’
Hoắc Cận Hành mỉm cười, anh cẩn thận gấp lại tờ giấy rồi cất vào túi áo của mình, sau đó cầm bộ quần áo bên cạnh lên.
Đó là một chiếc quần thể thao đơn giản và một chiếc áo phông trắng, anh thay quần áo rồi cẩn thận gấp để ở một bên. Sau có anh thu dọn lại chăn gối.
Khi đang thu dọn bỗng nhiên có một gì đó rơi từ chăn ra.
Đó là điện thoại của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Hoắc Cận Hành cầm lên.
Có lẽ do cô đi vội nên không mang theo điện thoại. Khi anh vừa chạm vào màn hình thì nó bỗng dưng phát sáng và vô tình mở được khóa. Điện thoại của cô không cài mật khẩu, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Hoắc Cận Hành.
Anh biết rằng tự tiện đụng vào đồ của người khác là không lịch sự, nhưng anh lại rất nóng lòng muốn biết, nên lý trí không thể thắng được mong muốn quá lớn này, anh muốn bỏ qua một lần.
Đầu ngón tay có chút run rẩy, anh tìm danh bạ rồi nhập số điện thoại của mình. Điện thoại của anh đổ chuông, trên đó hiển thị một dãy số đến từ Hải Thành.
Nhưng màn hình điện thoại của cô không phải là những con số.
Hoắc Cận Hành vừa nhìn thấy vậy thì sự chua xót len lỏi vào nơi yếu đuối nhất trong tim anh
Cô không quên.
Trên màn hình là bức ảnh của cô và anh khi còn nhỏ, còn có dòng chữ.
- “Của riêng em”
Ra khỏi căn phòng phía tây, Hoắc Cận Hành đứng trong sân, anh nhắm mắt lại tận hưởng không khí trong lành.
Nắng tháng sáu vừa nhẹ nhàng lại ấm áp được che khuất bởi những chiếc lá đa tạo lên những ánh sáng nhỏ li ti.
Con ngõ này cách đường lớn khá xa, dù cho nhịp sống ở ngoài kia có gấp gáp, vội vã thế nào đi nữa, thì ở đây vẫn luôn yên tĩnh, tự tại.
Không ồn ào, không có phiền não.
Đột nhiên có thứ gì đó chạm vào chân anh.
Hoắc Cận Hành mở mắt nhìn xuống thì thấy một quả bóng nhỏ lăn dưới chân mình.
Một cậu bé khoảng năm, sáu tuổi đứng cách đó không xa, có chút rụt rè, sợ hãi không dám tiến tới, chỉ đứng đó nhìn.
Anh mỉm cười, cúi xuống nhặt bóng lên, anh tiến tới rồi ngồi xổm trước mặt cậu bé.
“Của em phải không?”
Cậu bé tên là Dịch Dương, là em trai của Dịch Hiên, cậu bé nhanh nhóng nhận lấy trái bóng, ôm chặt nó trong lòng, rồi lặng lẽ lùi lại sau hai bước giữ khoảng cách với anh.
Hoắc Cận Hành nhận ra cậu bé có hơi kháng cự lại anh.
Anh ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy?” Giọng anh vô cùng nhẹ nhàng, sau khi thay bộ âu phục và giày da có phần lạnh lùng, xa cách, mặc lên mình bộ quần áo thể thao đơn giản nhìn anh giống như một người anh trai nhà hàng xóm hiền lành.
“Em không quen biết anh.” Tiểu Dịch Dương chớp chớp mắt rồi nhìn anh chằm chằm, giọng nói còn mang theo hơi sữa: “Anh, có phải anh là tên đáng ghét A Hành không?”