Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế

Chương 160



Buổi trưa, Hạ Thụ phải đi thương lượng một hợp đồng quảng cáo quan trọng. Cô có hơi lo lắng về A Hành và Mã Tuấn. 

 

Mã Tuấn thấy dáng vẻ do dự, đề phòng như phòng cướp của cô thì không biết nói thế nào: “Ôi thôi được rồi, được rồi, chị cứ yên tâm đi, em có thể ăn thịt được anh ta sao! Chị thôi đi!”

 

Cậu ta thầm nghĩ cậu ta là người hay kích động nhưng cũng không phải là kẻ ngốc, lúc trước cậu ta chịu thiệt dưới tay Tống Hành rất nhiều lần. Hơn nữa nhiều năm trôi qua như vậy rồi, quỷ mới biết trình độ Taekwondo của anh tăng lên mấy cấp rồi, nếu cậu ta muốn c.h.ế.t thì mới gây sự với anh…

 

Hạ Thụ vẫn lo lắng, trước khi đi cô lặng lẽ nói với Hoắc Cận Hành: “A Hành, anh nghỉ ngơi đi, uống nhiều nước. Cháo em nấu đã nhừ rồi đấy, anh nhớ ăn hết rồi uống thuốc. Uh… Không cần để ý đến Mã Tuấn, anh nhớ chú ý an toàn.”

 

“Được rồi.” Anh nở nụ cười, ngón tay khẽ vuốt hai má cô. “Anh nhớ rồi.”

 

Hai má Hạ Thụ nóng lên, cô rũ mắt: “À, nếu anh cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, cũng không cần ở lại đây, ở cùng Mã Tuấn vốn cũng không an toàn. Anh không nên đi một mình, phải gọi tài xế của nhà anh đến biết không? Anh vẫn còn bị ốm, không thể lái xe.”

 

“Được, đều nghe em hết.”

 

Hạ Thụ rời đi.

 

Hoắc Cận Hành nhìn bóng lưng cô biến mất ở cuối ngõ nhỏ xum xuê lá đa, khi quay lại căn phòng ở phía tây, Mã Tuấn đang múc cháo ở trên bàn ăn như hổ đói.

 

Cậu ta giương mắt thấy Hoắc Cận Hành đi vào, không tiếng động trở mặt xem thường, dùng chiếc đũa gõ gõ bát: “Ăn không?”

 

Hoắc Cận Hành không đáp lại, anh múc một chén cháo ngồi xuống đối diện cậu ta.

 

Cháo được bỏ thêm hạt bo bo nên có độ sệt vừa phải, còn thả thêm củ từ và nấm tuyết, có lợi cho dạ dày.

 

Ngón tay chàng trai sạch sẽ nắm thìa, nhẹ nhàng quấy, xương cổ tay thon dài trắng nón. Anh lẳng lặng ăn cháo, thái độ bình tĩnh, thờ ơ, không phát ra âm thanh gì.

 

Mã Tuấn ngồi đối diện đang và cháo chậm lại, cậu ta  nhìn phía anh, trong lòng nảy sinh cảm giác là lạ.

 

“Thật đúng không thay đổi chút nào…”

 

Trong trẻo nhưng lạnh lùng, thích yên lặng.

 

Cậu ta nhớ trước kia Tống Hành luôn như vậy, cho dù ăn cơm hay làm gì khác, lúc nào cũng làm theo nhà bọn họ. Anh không hề phát ra một chút âm thanh nào, chỉ yên lặng làm chuyện của mình, không hề có cảm giác tồn tại.

 

Hoắc Cận Hành nghe thấy nhưng lại làm như không nghe thấy.

 

Mã Tuấn nói: “Này, sao bỗng dưng anh lại đến nhà chúng tôi? Chị tôi nói anh bị bệnh, anh bị sao vậy? À anh đến đây từ khi nào?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“…” Vẫn làm như không nghe thấy.

 

“Này! Tôi đang nói chuyện với anh đấy!”

 

“…”

 

Nói liên tục mấy câu, Mã Tuấn hoàn toàn không nhịn được nữa, cậu ta bỏ đũa xuống, nắm lấy cổ tay của anh.

 

“Tôi đang nói chuyện với anh đấy, anh bị câm điếc hả! Sao lại không để ý tới người khác, đừng có quá đáng!”

 

Động tác của Hoắc Cận Hành chỉ đành khựng lại.

 

Vẻ mặt anh thản nhiên, giọng nói đầy vẻ thờ ơ:  “Chị cậu bảo tôi không cần để ý đến cậu.”

 

Mã Tuấn khựng lại, bỗng có cảm giác như đánh vào không khí: “Chị ấy nói không để ý anh sẽ không để ý? Chị ấy nói nhiều như vậy, anh cũng nghe theo hết?”

 

Hoắc Cận Hành: “Ừ.”

 

“…” Mã Tuấn suýt nữa tắt thở.

 

“Được được!” Cậu ta buông tay anh ra, mặt lộ vẻ cáu kỉnh: “Tôi sẽ không làm gì anh, nói hai câu cũng không làm c.h.ế.t người được! Trong phòng chỉ có hai người chúng ta, anh trò chuyện với tôi đi, buồn bực muốn chết…”

 

Hoắc Cận Hành tiếp tục ăn cháo, anh cúi đầu, trong nháy mắt khóe môi cong lên rất nhỏ.

 

“Muốn nói cái gì?”

 

Thấy cuối cùng anh cũng có phản ứng, hai mắt Mã Tuấn sáng rực lên, lặng lẽ kề sát vào anh: “Này, tôi nghe nói bây giờ anh là tổng giám đốc Quân Dục ở Đế Đô? Thật sao?”

 

“Ừ.” Hoắc Cận Hành nhìn cậu ta: “Làm sao vậy?”

 

Mã Tuấn có hơi chột dạ, ho khan hai tiếng nói: “Quân, Quân Dục có cái gì tốt chứ! Tập đoàn lớn như vậy, cũng không thiếu tiền, một đám là đại gia, kết quả còn tranh mấy đồng tiền với tôi, keo kiệt c.h.ế.t mất! Thật là…”

 

Hoắc Cận Hành muốn cười, nói theo cậu ta: “Ừ.”

 

Mã Tuấn cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên, nhưng thật sự muốn biết, khẽ cắn môi liều hỏi: “Thế nhưng, tôi hỏi anh, làm khuân vác ở công ty mấy anh, một tháng được bao nhiêu tiền?”

 

“Cậu muốn làm?”

 

Cậu ta nghẹn lời, không ngờ anh sẽ nói thẳng ra như vậy, cổ cũng đỏ lên: “Tôi tôi tôi cũng không nói gì! Ai muốn đến làm đâu! Anh đừng nói hươu nói vượn! Ai ôi anh cũng đừng có tự kỷ quá, đừng tưởng rằng Quân Dục của nhà anh trâu bò như vậy, ai cũng muốn vào! Tôi không…”